,Bạch Hoài An vô cùng kích động, cô nghĩ đến bố mình cả đời làm người tốt, làm việc tốt, cuối cùng lại chết thảm như vậy, chết trước khi đạt được ước nguyện của bản thân lại còn bị người ta hắt nước bẩn, từ người bị hại biến thành người có tội.
Lông ngực cô đau nhói kịch liệt, cực kỳ khó chịu.
“Hoài An, em bình tĩnh một chút.” Hoắc Tùng Quân đến bên cạnh cô, giúp cô lau khô toàn bộ nước mắt trên mặt, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô thì thở dài: “Đừng sốt ruột, trước khi giao cho cảnh sát, anh sẽ không để An Vu Khang sống dễ chịu đâu.”
An Vu Khang bị Bạch Hoài An gào lên một trận thì uể oải gục đầu, nghe thấy lời Hoắc Tùng Quân an ủi Bạch Hoài An thì giật mình, ngẩng phắt đầu dậy rồi trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân.
“Cậu, cậu không thể lạm dụng hình phạt riêng, không được…”
Răng ông ta va vào nhau cầm cập, An Vu Khang biết Hoắc Tùng Quân có bao nhiêu thủ đoạn độc ác nên bây giờ mới sợ hãi như vậy.
Hoắc Tùng Quân cũng không nhìn ông ta, mặc kệ ông ta hoảng sợ la lên dưới đất, không kiên nhẫn mà dặn dò Triệu Khôi Vĩ: “Bịt miệng ông ta lại.”
Tuy rằng căn biệt thự này hơi hẻo lánh, hàng xóm xung quanh cũng rất xa nhưng khó tránh khỏi việc có người đi ngang qua nghe được âm thanh này, chỉ sợ sẽ phá hư chuyện của anh.
Triệu Khôi Vĩ gật đầu, giây tiếp theo, âm thanh của An Vu Khang dần dần biến mất. Trên miệng ông ta bị dán băng keo, làm thế nào cũng không mở miệng được, không nói được, tức đến đỏ mặt, sự sợ hãi lại càng nhiều hơn nữa.
An Vu Khang không biết Hoắc Tùng Quân sẽ đối phó với mình thế nào, nhưng nhìn thấy sự căm hận trên mặt Bạch Hoài An, trong lòng ông ta đã đoán được gần hết.
Triệu Khôi Vĩ đến gần Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Có cần dùng chiêu kia không, nghe ông ta nói chắc sẽ đặc sắc hơn là nghe Lâm Kỳ nói nhiều.”
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, nhìn về phía An Vu Khang, đột nhiên cười một tiếng: “Cậu xem rồi làm.”
An Vu Khang tiếp quản An thị nhiều năm như vậy, với tính cách của ông ta thì chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện quá quắt, sau này bản ghi âm đó chắc chắn sẽ có công dụng rất lớn.
An Vu Khang không thể nói chuyện, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân, thấy anh và trợ lý nói nhỏ gì đó thì mắt ông ta trợn trừng lên như muốn bay ra khỏi hốc mắt tới nơi.
Họ nói quá nhỏ nên dù An Vu Khang có vểnh tai kiểu gì thì cũng không nghe được.
Triệu Khôi Vĩ được Hoắc Tùng Quân cho phép thì cười cười rồi đi về hướng của An Vu Khang, ngồi xổm xuống nhìn thẳng ông ta: “Tổng giám đốc An, trước đây chúng ta cũng qua lại không ít, coi như cũng có chút giao tình, tôi cũng không nhẫn tâm làm chuyện thô bạo với ông. Cho nên tôi đề nghị với Tổng giám đốc Hoắc một điều, cho ông một cơ hội nữa.”
Anh ta nói xong thì xé miếng băng dán trên miệng An Vu Khang ra rồi cười mà nói: “Ông nói hết chuyện ác mà ông đã từng làm trước kia đi, chúng tôi sẽ không đánh ông nữa mà sẽ đưa ông tới đồn cảnh sát, để ông đỡ phải chịu nhiều nỗi đau da thịt.”
An Vu Khang nghi ngờ nhìn anh ta, cau mày.
Ông ta cũng biết chuyện trước kia của Lâm Kỳ.
Đoạn ghi âm kia vừa bị phát tán thì nhà họ An đã bị ảnh hưởng rất lớn, vì đoạn ghi âm này mà An Bích Hà bị Lưu Lệ Viên và Chung Khánh Ngọc liên kết với nhau, hại không thể nào sinh con được nữa, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể trở lại bình thường.
Thấy đám người Hoắc Tùng Quân lại dùng chiêu này với mình thì ông ta từ chối thẳng: “Không được, chắc chắn các người sẽ ghi âm lại, sau đó sẽ truyền ra ngoài, tôi không mắc lừa đâu.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười cười: “Đúng là chúng tôi sẽ truyền ra ngoài nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới ông, nhà họ An các người đã phá sản, ông vào đồn cảnh sát chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt, ở trong tù vài chục năm, dù sao bọn họ sẽ không ra tay với ông trong tù giam đâu.”
Đến lúc đó, ngục giam còn có thể trở thành lá chắn tốt nhất của ông ta.
“Chẳng qua, vợ và con gái của ông có thể sẽ chịu ảnh hưởng một chút.”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì nhìn thoáng qua An Vu Khang, quả nhiên thấy đuôi lông mày ông ta giật giật, rất rõ ràng là đang cân nhắc.
Qua cuộc điện thoại vừa rồi thì An Vu Khang đã không còn ôm tia hy vọng nào với vợ ông ta và An Bích Hà nữa, bọn họ thấy chết không cứu, xử sự lạnh lùng vô tình đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
Đến vừa rồi ông ta mới nhận thức rõ, vốn dĩ hai mẹ con họ không có tình cảm gì với mình, chỉ để ý đến tiền và quyền trong tay ông ta mà thôi. Bây giờ ông ta gặp nạn, có khi bọn họ vẫn đang âm thầm vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể đoạt được Khinh Hà, sẽ không cần chịu sự áp chế của ông ta nữa.
Ông ta sắp vào tù, mẹ con An Bích Hà lại ở bên ngoài tự do tự tại, trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy. Xét đến cùng, chuyện năm đó của Bạch Nhật Quang cũng do An Bích Hà gây ra, dựa vào cái gì chỉ để một người như ông ta trả giá?
Cho dù ông ta chết, cũng muốn lôi hai mẹ con họ chết cùng.
An Vu Khang càng nghĩ càng tức nên đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Được, tôi nói, chỉ cần các người không đánh tôi thì tôi sẽ nói hết.”
Mắt Triệu Khôi Vĩ sáng lên, cười nói: “Bây giờ mới đúng chứ.”
Nói xong anh ấy mở thiết bị ghi âm, còn rất có lòng mà cung cấp một chai nước để ông ta vừa nói vừa làm dịu giọng.
An Vu Khang nói rất nhiều, nói không dứt, gần như phải trở về hơn hai mươi năm trước, khi ông ta vừa tiếp nhận việc ở công ty.
Trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ, chính là trả thù mẹ con An Bích Hà, cho nên việc to việc nhỏ có thể nói thì đều nói ra hết.
Bạch Hoài An ngồi nghe bên cạnh Hoắc Tùng Quân, càng nghe vẻ mặt cô càng tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Người này làm nhiều chuyện ác như vậy, bất kể là lớn hay nhỏ thì ông ta cũng đã đắc tội với hầu hết các công ty lẫn dòng họ trên toàn bộ Thành phố Vạn Xuân.
Cô dựa sát vào Hoắc Tùng Quân rồi sau đó nhỏ giọng nói: “Những chuyện ông ta làm, anh đều biết sao?”
“Phần lớn đều biết.” Hoắc Tùng Quân cũng học theo bộ dáng áp sát của cô, chiếc mũi cao thẳng cọ cọ vào đôi má mềm mại của cô, không bỏ qua một cơ hội thể hiện tình yêu nào. .
Đam Mỹ Sắc“Nhưng không ít chuyện mà ông ta nói khiến anh rất ngạc nhiên.”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì lộ ra biểu cảm có chút suy nghĩ, chỉ sợ đoạn ghi âm này vừa truyền ra, anh không cần làm gì thì Khinh Hà của An Bích Hà cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích ngay tức khắc thôi.
Dù sao bố nợ con gái trả, An Vu Khang ngồi tù không có cách nào trả thù được, vậy chỉ có thể để An Bích Hà làm con gái trả nợ thay.
Bạch Hoài An nhìn thấy An Vu Khang chậc lưỡi, khó trách An Bích Hà được nuôi dưỡng tính cách lòng dạ độc ác như vậy, An Vu Khang đã làm hầu hết chuyện xấu, đứa con gái mà ông ta chính tay nuôi dưỡng cũng được thừa hưởng sự thâm độc của ông ta.
Sở Hân đứng ở sau cùng nhìn chằm chằm An Vu Khang, cảm thấy vô cùng vui mừng.
May mắn là cô ta không bị sự cưng chiều của An Vu Khang mê hoặc, không phản bội Hoắc Tùng Quân, làm xong nhiệm vụ thì rời đi ngay. Nếu trong lúc nhất thời bị mê hoặc, lựa chọn ở cạnh An Vu Khang thì cũng đồng nghĩa với việc không ra tay đối phó nhà họ An, chống đối lại Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, để nhà họ An yên ổn thì chắc là kết cục của cô ta cũng không không mấy tốt đẹp.
Mỗi ngày ngủ cùng một người thâm độc như vậy, sinh hoạt cùng nhau, ai biết ngày nào đó bị ông ta bán đi mà vẫn ngây ngốc không hiểu được tình hình.
Sở Hân có phần đồng cảm với An Bích Hà và mẹ cô ta nhưng họ cũng đáng nhận lấy sự trừng phạt này.
“Tôi, tôi đã nói xong rồi.”
Không biết qua bao lâu, An Vu Khang nuốt nước bọt nhìn Hoắc Tùng Quân rồi nói. Ông ta đã nói đến khô miệng khô lưỡi, vắt hết óc cũng không nghĩ được chuyện nào khác nữa.
“Tổng giám đốc Hoắc, các người đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, nhất định tôi không chạy mà ngoan ngoãn nhận tội. Đúng rồi, tôi còn có thể xác nhận chuyện năm đó An Bích Hà đã uống rượu trước khi lái xe.
An Vu Khang dùng hết khả năng để hãm hại An Bích Hà, kéo cô ta xuống nước, nhân tiện để Hoắc Tùng Quân thấy thái độ thành khẩn của mình, tránh được nỗi đau xác thịt.
Hoắc Tùng Quân cong môi cười, gật đầu: “Ừ, chúng tôi đều ghi âm được rồi.”
Sau đó anh không nói gì nữa, cũng không nhắc tới chuyện kêu người đưa ông ta đến đồn cảnh sát, rốt cuộc An Vu Khang cũng nhận ra điều không thích hợp, thấy mấy vệ sĩ đi tới gần mình. Sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của An Vu Khang.
“Hoắc Tùng Quân, cậu nói không giữ lời, làm người buôn bán thì phải chính trực, cậu lật lọng như vậy, chẳng lẽ không sợ thanh danh của Hoắc Kỳ bị hủy hoại sao? Ai ui!”
An Vu Khang nằm ở một bên ôm đầu tránh nắm đấm của những người kia, bị đánh đến gào khóc nhưng vẫn cố mắng chửi Hoắc Tùng Quân trong sự tức giận.
Hoắc Tùng Quân cười cười: “Với người cùng làm ăn thì mới phải chính trực, tôi lại không làm ăn với ông, tôi chỉ đơn phương cho ông chịu chút đau khổ mà thôi.”
Nụ cười đó của anh vô cùng nham hiểm, tràn đầy sự lạnh lùng.
Rốt cuộc An Vu Khang cũng mất hết hy vọng, ông ta không nên tin Hoắc Tùng Quân, người này còn nguy hiểm và xảo quyệt hơn so với ông ta nghĩ, không ngờ anh lại nói mà không giữ lời.
Cho đến khi trời hơi sáng, trận đánh này mới dừng lại. An Vu Khang đã không nói nên lời, mặt mũi bầm dập, nằm trên đất giống như chó chết.
Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An mệt mỏi nằm trong lòng mình thì nhẹ nhàng đánh thức cô: “Hoài An, nên dậy rồi, chúng ta đưa An Vu Khang đến đồn cảnh sát thôi em.”
Bạch Hoài An mê man mở to mắt, nhìn thấy An Vu Khang đang nằm trên mặt đất trong bộ dạng chật, vật nhếch nhác không chịu được thì hơi sững người: “Nếu cảnh sát hỏi ông ta chuyện này thì chúng ta phải làm sao?”
Hoắc Tùng Quân cười cười, không nói gì.
Họ đưa An Vu Khang đã không còn ý thức đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát đi ra, nhíu mày nhìn mặt mũi bầm dập của An Vu Khang, chỉ có thể lờ mờ nhận ra ông ta thông qua đường nét trên khuôn mặt. Sau khi xác định ông ta chính là An Vu Khang, người đã bỏ trốn thì kêu người bắt giam ông ta lại.
Quả thật bọn họ cũng hỏi Hoắc Tùng Quân là An Vu Khang đã xảy ra chuyện gì.
Trông anh vừa thuần khiết vừa vô tội với hai con mắt vô cùng trong veo.
Anh trả lời: “Buổi sáng chúng tôi dậy đi dạo, nhìn thấy một đám côn đồ vây quanh hành hung ông ta, hình như là trên người ông ta không có tiền, lấy trộm gì đó của tên cầm đầu. Khi chúng tôi đi qua thì ông ta đã như vậy rồi.”
Nói xong, Hoắc Tùng Quân giao cho cảnh sát chiếc điện thoại mà anh lấy được trên người An Vu Khang rồi cười mà nói: “Đây là thứ ông ta trộm được, cũng không biết là của ai, xem như là vật chứng đi.”