Thạch Khải gọi một chiếc xe taxi và yêu cầu tài xế nhanh chóng lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Kết quả vừa gặp mặt, Lữ Tĩnh đã mở miệng oán giận: "Tại sao bây giờ mới đến?"
Thạch Khải lộ vẻ vô tội, xòe tay ra và nói: "Cô cho rằng tôi là thần tiên biết bay sao? Người phàm chỉ có thể đến đây bằng taxi."
Lữ Tĩnh nắm tay trái của Thạch Khải, bắt đầu chạy chậm.
Thạch Khải vừa xuống xe thì mặt ngơ ngác, hoàn toàn ở ngoài tình hình. Nhưng lại không thể không chạy theo.
May mắn Lữ Tĩnh là cô gái. Nếu đổi thành con trai tùy tiện nắm tay mình, Thạch Khải phải suy xét có nên trực tiếp đá qua một cú hay không.
Ngay sau đó, Lữ Tĩnh dừng lại bên cạnh một căn biệt thự và cẩn thận quan sát gần đó.
Thạch Khải đi theo sau và lắc đầu. Nhưng mà, ngoài việc nhìn thấy nhiều người tới lui bên trong biệt thự từ cửa sổ thì không nhìn thấy cái gì khác.
Thạch Khải không khỏi hỏi: "Cô định không làm cảnh sát mà chuyển sang làm tên trộm hả? Trước tiên đến đây tìm hiểu đường xá rồi tính kế sao?"
Lữ Tĩnh đứng đắn và nghiêm túc tỏ thái độ: "Đời này tôi chỉ có thể làm cảnh sát, những công việc khác không nằm trong kế hoạch nghề nghiệp của tôi!"
Lỡ như bởi vì quá lén lút bị đuổi ra khỏi đội cảnh sát, không thể làm được cảnh sát, không phải đổi nghề à? Chuyện làm cảnh sát cả đời như vậy không phải cô ta có thể quyết định.
Thạch Khải yên lặng phản bác trong lòng. Mặc dù cô biết rất rõ Lữ Tĩnh rất chính nghĩa, tuyệt đối không bao giờ làm bất cứ điều gì trái pháp luật, trái quy định.
"Sao cô lại kéo tôi đến đây? Gần đây tôi rất bận, không có chuyện gì thì tôi về đây." Thạch Khải thúc giục.
Lữ Tĩnh vội vàng kéo người lại: "Cô xem một quẻ, người trong biệt thự có phải đang mở tiệc may túy hay không? Bọn họ giấu ma tuý ở đâu, có bao nhiêu người, có vũ khí gì không?"
"Cô thật sự xem tôi là thần tiên à?" Thạch Khải không khỏi cảm khái.
Ngay cả bản thân cô cũng không tự tin dị năng sẽ đủ mạnh để nói cho cô biết mọi thông tin. Lời thỉnh cầu của Lữ Tĩnh nghiễm nhiên là hy vọng linh hồn cô sẽ thoát khỏi thể xác, đi một vòng quanh biệt thự để thăm dò mọi ngóc ngách.
"Xem nhanh lên một chút!" Lữ Tĩnh lo lắng, rất lo lắng: "Bữa tiệc diễn ra đã lâu, tôi đã đến trễ. Sau đó tìm cô giúp đỡ, trên đường cô chạy đến lại mất nhiều thời gian như vậy. Cô xem bói xong tôi còn phải thông báo cho công an. Sau đó triệu tập công an đến bắt người. Lỡ như kết thúc bữa tiệc, người chạy hết thì làm sao đây?"
"Vậy thì chờ lần sau." Thạch Khải đặc biệt nhớ phản bác.
Sau khi nghĩ một hồi, cô nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại đến đây? Làm sao biết được bên trong là bữa tiệc hút ma túy?"
Lữ Tĩnh nhanh chóng trả lời: "Khi tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi sắc mặt u ám, thân thể gầy gò, con ngươi co lại, rất giống người nghiện ma túy. Vì thế, tôi lặng lẽ đi theo bà ta đến đây, định thừa dịp lúc bà ta hút ma túy thì bắt lấy. Bà ta gặp ai cũng bắt luôn. Kết quả ngoài cửa biệt thự có người kiểm tra thân phận, tôi trơ mắt nhìn bà ta đi vào. Nhưng lại không biết tình hình bên trong là gì."
"Nhưng tôi ngược lại thật ra có thu hoạch khác. Trong 20 phút tôi đứng bên ngoài, lại có 2-3 người bị tình nghi là nghiện ma túy đi vào. Đó hẳn là một bữa tiệc hút ma túy."
"Lùi một bước, tôi đoán đúng hay sai không quan trọng, quan trọng chính là cô biết xem bói. Cô có thể biết được chuyện gì đang xảy ra."
Sau khi nói xong, Lữ Tĩnh nhìn Thạch Khải đầy vẻ chờ đợi, yên lặng chờ cô bắt đầu xem bói.
Thạch Khải tò mò hỏi: "Có phải là dưới cái nhìn của cô, mọi kẻ khả nghi đi ngang cô cũng có thể là tội phạm tiềm tàng, rất đáng giá theo dõi hay không?"
Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cẩn thận một chút cũng không sai. Nếu như tôi hiểu lầm, hai chúng ta lập tức rời đi."
Hóa ra là ỷ vào cô biết xem bói, có hiểu lầm cũng có thể cởi bỏ. Thạch Khải thở dài. Lữ Tĩnh đơn giản là đang tìm vận may, cuối cùng do cô tiết lộ có trúng số hay không. Không trúng cũng không quan trọng, vẫn có rất nhiều cơ hội. Lỡ như trúng số, đó sẽ là một giải thưởng lớn, một giải thưởng rất lớn.
Thạch Khải bấm ngón tay một hồi chút. Khi dừng lại thì vẻ mặt của cô rất kỳ lạ.
"Như thế nào?" Lữ Tĩnh hỏi.
"Đó thực sự là một động ma túy..." Thạch Khải tự lẩm bẩm, không dám tin. Vận may của Lữ Tĩnh không khỏi quá tốt rồi.
Lữ Tĩnh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ma tuý giấu ở đâu? Số lượng nhiều không? Người bên trong có phải đang hút ma túy hay không?"
"Trong biệt thự có mật thất, trong đại sảnh có một nhóm người đang tổ chức tiệc bình thường, che chở giúp đỡ cho đám người bên trong. Một số ít người tiến vào mật thất mở tiệc hút ma túy." Thạch Khải nhanh chóng giải thích tình hình: "Số lượng ma tuý không nhiều lắm, khoảng năm ký. Một phần đặt trên bàn trong mật thất, phần còn lại cất giấu trong két sắt của mật thất. Mật thất rất bí mật, người bên trong có lẽ không lo lắng sẽ bị người phát hiện. Hiện tại đang hút ma túy."
Số lượng không nhiều lắm, khoảng năm ký?
Lữ Tĩnh gần như không thở nổi, hơi phát điên, khẽ gằn giọng nói: "Năm ký là phạm tội số lượng ma túy rất lớn đó! Bình thường 200 gam ma tuý đã đủ làm cho người đó ngồi tù rất lâu. Năm ký ma tuý, nói cách khác, ít nhất cũng có 5000 gam. Đây là nhịp điệu muốn ngồi tù đến sông cạn đá mòn. Đó là ma tuý, rất đắt, cô tưởng là bột mì trắng sao?"
Thạch Khải nhìn trời: "Tôi chưa bao giờ hút ma túy, làm sao có thể biết rõ những việc này chứ? Năm ký, bình thường xem ra là số lượng không nhiều mà. Ừm, cô nói là phạm tội số lượng ma túy rất lớn, vậy chính là như vậy."
Cô cảm thấy kỳ lại khi chủ biệt thự chỉ lấy ra một chút hút, tại sao không lấy mười mấy ký ma túy ra bán. Thì ra, số lượng đã rất nhiều sao?
Ừh, đúng vậy, cô cố ý báo số lượng ít hơn cho Lữ Tĩnh biết.
"Không được, tôi phải báo cho công an ngay lập tức." Suy nghĩ xong, Lữ Tĩnh dứt khoát chạy sang một bên gọi điện thoại.
Thạch Khải nhỏ giọng thầm thì: "Cô luôn 'vô tình' đâm vào tội phạm, sớm muộn gì công an cũng sẽ nghi ngờ cô có vấn đề."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lữ Tĩnh quay lại chỗ, phấn khích nói: "Đồn công an đã nhận được báo cáo. Khoảng 20 phút sau sẽ có người đến đây lục soát."
Cô ta liếc mắt nhìn Thạch Khải, chân thành hỏi: "Cô cần phải rời đi trước sao?"
"Cảm ơn, cô gọi tôi đến đây chỉ xem tôi như chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy à?" Thạch Khải phàn nàn.
"Không có gì." Lữ Tĩnh phủ nhận, thuận tiện bổ sung thêm một câu: "Cô sử dụng tốt hơn chó nghiệp đánh hơi ma túy!"
"Tôi không nghĩ đó là một lời khen ngợi." Thạch Khải tự lẩm bẩm.
Lữ Tĩnh kỳ quái nhìn Thạch Khải: "Cô không phải rất sợ phiền phức sao? Tại sao còn chưa rời đi? Đổi tính? Chẳng lẽ bị tôi ảnh hưởng rồi?"
"Trời còn chưa tối, đừng nằm mơ." Thạch Khải tức giận nói. Dừng một chút, cô nói sang chuyện khác: "Độ phân giải điện thoại của cô thế nào?"
"Cũng tạm được." Lữ Tĩnh nói với giọng đặc biệt không tự tin: "Có chuyện gì vậy?"
"Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút. Điện thoại của mình cũng không biết độ phân giải như thế nào. Chụp ảnh có tốt không?" Thạch Khải muốn quỳ gối với nữ thám tử này.
"Cô muốn chụp ảnh hả? Vậy thì dùng rất tốt. Điện thoại này không phải là tôi mua. Đó là quà của mẹ tôi cho mừng năm mới. Bà nói một cô gái luôn dùng điện thoại hỏng sẽ bị người khác xem thường. Tôi không hiểu lắm, điện thoại có thể gọi điện thoại, có thể gửi tin nhắn không phải là được sao? Tôi không quan tâm nó có cũ hay không. Dù sao tôi cũng không chụp hình tự sướng." Lữ Tĩnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, chẳng quan tâm ném cho Thạch Khải: "Đây là một sản phẩm có thương hiệu, giá cả khá đắt, tính năng cũng rất tốt."
Thạch Khải nhận điện thoại, không biết mình còn có thể nói cái gì.
Lữ Tĩnh cảm thấy kỳ quái: "Nói đi nói lại, cô rốt cuộc cần điện thoại làm gì? Chính cô cũng có điện thoại mà."
"Tôi cũng không muốn gặp rắc rối." Thạch Khải tự lẩm bẩm.
Không đợi Lữ Tĩnh hỏi, cô chỉ tay về phía xa: "Nhìn chỗ đó."
Lữ Tĩnh khó hiểu nhìn theo hướng ngón tay của cô, lập tức mặt đen lại. Từ cửa nhỏ bên hông biệt thự, đột nhiên có mấy người chạy ra. Từng người một, hoặc là mắt đỏ hoe và nói chuyện lớn tiếng, hoặc là động tác vụng về như say rượu.
Trạng thái tinh thần rõ ràng là không bình thường.
"Làm sao có thể..." Lữ Tĩnh nắm chặt tay. Nhóm người này rõ ràng đang phê thuốc và định bỏ chạy.
"Có liên quan đến tiệm net. Cô thông báo cho đồn công an, đồn công an có người thông báo cho bọn họ. Bọn họ nhận được tiếng gió, không chạy thì chờ bị bắt sao?" Thạch Khải ở bên cạnh nói mỉa mai.
Lữ Tĩnh nghiến răng, lập tức muốn xông qua trói tất cả mọi người lại.
Thạch Khải vội vàng kéo người lại, khẽ gằn giọng: "Cô điên rồi hả? Cô có bằng chứng chứng minh bọn họ hút ma túy không? Trực tiếp nhào qua đánh bọn họ, cô còn có thể nghĩ được? Cái này gọi là dùng bạo lực thực thi pháp luật, có hiểu không?"
"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ chạy mất à?" Tức giận tràn ngập trong lòng Lữ Tĩnh.
"Vì thế tôi mới kêu cô đưa điện thoại cho tôi." Thạch Khải bình tĩnh mở camera điện thoại ra.
Chụp tập thể một bức, chụp mỗi người một bức, lại chụp thêm mấy bức hình, chụp ảnh biệt thự vào cùng.
Vừa chụp hình, Thạch Khải vừa cảm thán: "Điện thoại của cô thật rất tốt, kéo nhỏ phóng to rất tiện dụng. Nó gần như có thể sử dụng như một chiếc máy ảnh. Hình ảnh chụp ra rất rõ ràng, không bị mờ chút nào."
Trong khi nói chuyện, một chiếc xe tải chạy đến và mang đi tất cả những người say khướt.
Cảnh này Thạch Khải cũng thuận lợi chụp lại.
Lữ Tĩnh bình tĩnh hơn, chậm rãi tỉnh táo lại: "Chụp ảnh làm bằng chứng là một cách hay."
Thạch Khải lật xem bộ sưu tập, thoả mãn mà nhìn thành quả chụp ảnh của mình, phát hiện kỹ thuật chụp ảnh của mình thực sự rất tốt: "Ảnh chụp đều có thời gian, gương mặt của mọi người trong ảnh cũng rất rõ ràng. Nhớ đừng chỉnh sửa, sẽ ghi đè thời gian đó. Sau khi đội công an đến, cô có thể sao chép ảnh chụp trong điện thoại cho đồn công an. Sau đó trong lúc ghi chép lời khai cô hỏi tại sao đám người này lại lặng lẽ rời khỏi biệt thự sau khi cô báo công an? Tại sao lúc rời đi lại có dáng vẻ kỳ lạ như vậy?"
"Sử dụng thủ đoạn hợp pháp để thực hiện nghĩa vụ của một cảnh sát." Lữ Tĩnh chậm rãi phun ra mấy chữ.
Một lần nữa cô ta có một cách hiểu mới về câu nói này.
"Đúng vậy." Thạch Khải cười, thuận tiện ném trả điện thoại lại: "Trả điện thoại lại cho cô nè. Chuyện kế tiếp thì giao lại cho cô." Biết đâu chẳng những có thể tìm ra băng nhóm hút ma túy, còn có thể lần theo các manh mói và bắt tiếp tay trong công an.
Lữ Tĩnh thấy điện thoại bị ném qua vô cùng căng thẳng. Khi luống cuống tay chân bắt lấy được điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta oán giận với Thạch Khải: "Đừng ném lung tung mà!!"
Thạch Khải nhìn trời, vừa nãy không phải cô ta ném điện thoại trước sao? Nhưng cũng hiểu rõ, Lữ Tĩnh quan tâm không phải điện thoại mà là ảnh chụp trong điện thoại.
Nhưng nhìn Lữ Tĩnh ôm điện thoại như bảo bối, Thạch Khải không nhịn được dời tầm mắt. Chiếc điện thoại chụp ảnh cực kỳ tốt rơi vào trong tay Lữ Tĩnh chỉ dùng để gọi điện thoại và gửi tin nhắn, cũng xem như là minh châu bị phủ bụi trần.
Tiếng còi công an vang lên.
Thạch Khải xua tay: "Cô giải quyết công việc đi." Nói xong, cô bỏ đi phóng khoáng.
Lữ Tĩnh chớp mắt nói chào tạm biệt: "Ăn tết xong nhớ trở về đó!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT