Thạch Khải thu dọn đơn giản một chút, cho ba bộ quần áo và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày vào vali. Ngoài ra không mang thứ gì khác.
Trước khi đi, cô quay đầu nhìn lại nhà mình lần cuối, lấy vẻ mặt nghiêm túc của anh hùng ra trận kéo tay cầm vali đến ga xe lửa.
Khi đến ga xe lửa, Hứa Ninh đã mặc quần áo bình thường ngồi đợi ở phòng chờ. Cậu nhìn xung quanh, trong ánh mắt cậu hiện lên sự mới lạ và hơi nghi ngờ: "Chúng ta không đi máy bay à?"
"Chỗ đó nhỏ, không có sân bay. Nếu như đi máy bay thì khi xuống máy bay phải bắt xe đến nhà em. Ngược lại rất mệt mỏi. Anh yên tâm đi, tàu cao tốc chạy rất nhanh." Thạch Khải an ủi.
Nguyên nhân quan trọng hơn cô không có nói ra, đóng kịch phải đóng trọn bộ. Mặc dù người trong nhà chưa bao giờ đi đón cô, hoàn toàn không biết cô về nhà bằng cách nào. Nhưng ở quê nhà có rất nhiều người quen, lỡ như bị người quen nhìn thấy thì không tốt.
"Đúng rồi." Thạch Khải chợt nhớ đến một vấn đề: "Anh không ở nhà đón tết cũng không sao chứ? Gia đình anh có ý kiến gì không?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Bọn họ rất hiểu và ủng hộ anh." Còn thiếu chút nữa thu xếp vali đi với cậu.
Lúc đầu, cậu nói tết năm nay không ở nhà, mẹ cậu rơm rớm mắt nước mắt giận hờn như gặp đàn ông cặn bã bỏ rơi vợ. Sau khi cậu mở miệng giải thích nói muốn về quê bạn gái một chuyến, mẹ cậu lập tức sống lại ngay tại chỗ. Hơn nữa như tiêm máu gà, sốt sắng giúp cậu chuẩn bị vali.
Ba cậu cứ an ủi và cảm khái không thôi: "Cuối cùng cũng có người muốn con."
Anh cậu thì cau mày hỏi: "Em quen bạn gái lúc nào? Tính cách như thế nào? Làm việc ở đâu? Hoàn cảnh gia đình cô ấy như thế nào? Quên đi, anh biết em nhất định mấy câu hỏi vừa rồi đã hết ba câu là không biết. Lúc em đi với bạn gái về quê nhớ chú ý quan sát chi tiết nhỏ, đừng để bị lừa."
Hứa Ninh tức giận bất bình, cái gì mấy câu hỏi vừa rồi đã hết ba câu không biết? Anh trai căn bản không cho cậu thời gian trả lời. Phải biết rằng, người bạn gái cậu tìm rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ chủ động nói cho cậu biết.
--- --- "Vậy thì tốt." Thạch Khải nhìn Hứa Ninh thật sâu: "Em nói lại lần nữa, nếu đã đến nhà em xong, anh vẫn đồng ý tiếp thu. Sau khi trở về chúng ta có thể kết hôn."
Hứa Ninh bĩu môi, không vui lắm. Cậu rõ ràng nhiệt tình tỏ vẻ đồng ý kết hôn trước. Cho dù bây giờ đi làm giấy kết hôn cũng không sao. Nhưng đáng tiếc A Khải không đồng ý.
Chẳng bao lâu, đoàn tàu đến ga. Kiểm tra vé và lên tàu.
Sau khi cất vali, Hứa Ninh không an phận nhúc nhích trên ghế.
Thạch Khải buồn cười: "Anh làm sao vậy?"
Hứa Ninh nhăn mũi và chán ghét nói: "Trong tàu có mùi thật khó ngửi."
"Bởi vì trong tàu có nhiều người, sẽ có mùi mồ hôi. Hơn nữa không quá thông thoáng, mùi hương rất khó tan." Thạch Khải hơi áy náy: "Anh có phải rất khó chịu không? Hay là ngủ một chút nha? Đến nơi em sẽ gọi anh dậy."
Bọn họ đi trước mấy ngày, tình hình đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày cận tết. Cô đã quên A Ninh không có kinh nghiệm tương tự, vẫn sẽ không quen.
"Anh không sao đâu!" Hứa Ninh lắc đầu.
Sau đó, cậu nhìn về phía Thạch Khải, đôi mắt chớp chớp, không dấu vết giả vờ đáng yêu: "Em có thể kể thêm về gia đình em cho anh nghe được không? Anh muốn nghe."
"Hơn nữa, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Phải hiểu rõ chi tiết về bọn họ, anh mới có thể nghĩ ra đối sách tốt hơn." Hứa Ninh nghiêm túc nói.
Thạch Khải lẩm bẩm: "Em không muốn anh có đối sách gì, chỉ hy vọng anh ngoan ngoãn ở bên cạnh."
"..." Cậu bị ghét bỏ rồi! Trên mặt Hứa Ninh không nói ra được nỗi buồn.
Thạch Khải thở dài, tựa đầu vào vai Hứa Ninh: "Anh muốn nghe cái gì? Nói đi, em sẽ nói hết cho anh nghe!"
Hứa Ninh phấn chấn tinh thần. Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu nói: "Cái gì cũng được. Chỉ cần là chuyện về gia đình em, anh đều muốn biết."
"Vậy em tùy tiện nói, nói đến đâu thì tính đến đó." Từ sau trong tâm trí của Thạch Khải moi ra chuyện cũ cô vốn dĩ không muốn nhớ đến.
"Ba em rất thông minh và chăm chỉ. Ông là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn. Sinh viên đại học ở thời của ông khác với ngày nay. Sinh viên đại học trước đây rất hiếm. Bởi vậy rất có giá trị và rất dễ tìm việc làm. Sau khi tốt nghiệp đại học, ba em làm việc ở bên ngoài mấy năm, nhưng vẫn trở về quê. Ông luôn suy nghĩ đến việc truyền dạy kiến thức trong đầu mình cho bọn nhỏ ở quê nhà. Nhưng, chuyện sau đó thực sự chứng minh đây là một quyết định sai lầm."
"Khi ông trở về nhà, bởi vì đi làm mấy năm ở bên ngoài, còn trả xong nợ nần vào đại học và tiết kiệm được một số tiền. Ông lại có tên tuổi là sinh viên đại học, mọi người trong thôn nhìn ông với ánh mắt khác, luôn cảm thấy ông rất tài giỏi. Đừng nhìn mẹ em trình độ văn hóa thấp, thỉnh thoảng làm một số chuyện kỳ quặc. Nhưng khi còn trả và rất xinh đẹp. Nếu không phải ba em là sinh viên đại học, xem như là người có ăn học, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn."
"Năm đầu kết hôn, khi sinh chị gái thì mẹ em không vui lắm. Trong quan niệm của bà nhất định phải sinh ra con trai mới không xem là tuyệt tự. Ba em thì vui tươi hớn hở, không quan tâm là trai hay gái chút nào. Lúc đặt tên, mẹ em kiên quyết phải lấy tên bé trai đặt cho chị em là Thạch Vĩ, nói là dễ mang đến em trai. Ba em cảm thấy cái tên Thạch Vĩ này cũng hay, nên cứ quyết định lấy cái tên này."
"Mấy năm đầu gia đình rất tiết kiệm. Ba em có tiền tiết kiệm, lại có công việc, bởi vậy cuộc sống khá giả. Một năm sau khi sinh ra chị em, mẹ em mang thai đứa thứ hai. Có người nói lúc bà mang thai một mực chắc chắn mình mang thai bé trai. Sau đó sinh ra nhìn thấy lại là con gái, và đó chính là em. Có người nói lúc đó mẹ em vô cùng tức giận, không muốn nhìn thấy em chút nào. Chính là ba em lấy cháo bột và sữa bột cho em ăn đến lớn."
Nghe đến đây, Hứa Ninh cảm thấy rất đau long và muốn cắt ngang lời kể của A Khải. Thạch Khải ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
"Mẹ em vẫn luôn cho rằng em là đứa xui xẻo, liên lụy đến cả nhà. Bởi vì từ khi sinh ra em, cả nhà bắt đầu gặp xui xẻo ta. Đầu tiên là bởi vì chính sách con một, mẹ em sinh thêm đứa thứ hai nên phải nộp tiền phạt. Bởi vì liên tiếp sinh ra hai bé gái, có mấy người lén lút cười nhạo mẹ em, nói rằng bà xinh đẹp thì sao? Nếu không sinh được con trai chính là vô dụng!"
"Quan trọng hơn chính là công việc chén sắt không còn ổn định như vậy. Sinh viên đại học cũng không còn được người khác tôn trọng. Người có trình độ văn hóa thấp lại can đảm ra ngoài làm ăn với người khác. Hai năm sau trở về, cả người rất khác, ví tiền phình to. Mà lúc này, ba em là sinh viên đại học chỉ có thể cầm tiền lương chết, còn không sánh bằng những người tốt nghiệp tiểu học, sự trái ngược quá mức rõ ràng. Khi đó phổ biến một câu: tốt nghiệp tiểu học làm ông chủ, tốt nghiệp đại học lăn lộn kiếm cơm."
"Điều tồi tệ là vào năm thứ hai em sinh ra, mẹ em lại mang thai. Vốn dĩ ba em kêu bà đừng sinh nữa, phải nuôi hai đứa con gái gia đình đã vất vả rồi. Nhưng bà nhất quyết không chịu. Đúng rồi, đã quên nói đến mẹ em không có đi làm, bình thường chỉ phụ trách chăm sóc con cái, quán xuyến nhà cửa và làm ruộng. Trong nhà chỉ có hai mẫu ruộng, bình thường trồng một ít rau dưa gì đó, cũng có thể trợ giúp thức ăn cho gia đình và giảm bớt chi tiêu."
"Những việc này đều là sau khi trưởng thành, cậu nói với em. Ông ta dường như hy vọng nói cho em biết những điều này, để cho em hiểu được mẹ em cũng không dễ dàng và có nỗi khổ trong lòng. Nhưng em ngoại trừ cảm thấy mẹ em vô tri ngu muội thì không có suy nghĩ khác. Sinh hai đứa con đã nộp tiền phạt, chính sách con một là nhà nước quy định. Đứa con thứ hai là bản thân bà quyết định muốn sinh. Trước khi sinh bà nên biết rõ, mặc kệ đứa trẻ là trai hay gái thì sau khi sinh ra bà phải nộp tiền phạt. Về phần người khác ở sau lưng nói ra nói vào, nếu không phải bản thân bà cho rằng không sinh được con trai là sai thì cũng sẽ không quân tâm người khác bàn tán như vậy."
"Đứa thứ ba chính là em trai em?" Hứa Ninh xen miệng nói.
"Đúng vậy, đó chính là em trai em, Thạch Đạt." Thạch Khải gật đầu: "Sau khi sinh em trai ra, vừa nhìn thấy là bé trai thì mẹ em cực kỳ vui mừng. Trong lúc ba em lo lắng sốt ruột suy nghĩ làm sao nuôi sống ba đứa con thì bà chủ động đề nghị với ba em rằng tặng hai đứa con gái cho người khác hoặc là vứt đi."
Hứa Ninh bỗng nhiên trừng to đôi mắt, giật mình nói: "Vứt con gái? Chuyện này cũng là sau này cậu kể lại cho em à?"
Thạch Khải bình tĩnh nói: "Không phải cậu, là những người khác trong lúc nói chuyện phiếm thì nói đến chuyện này, bị em nghe thấy nhiều lần. Không tệ, ít nhất ba em rất đáng tin cậy. Lúc em mới vừa ra đời không để cho mẹ em trực tiếp bóp chết em."
"Lúc đó một lòng nghĩ muốn con trai, kết quả rất nhiều gia đình sinh ra là con gái. Bọn họ sinh ra nhiều con gái như vậy, nhưng lại nuôi không nổi nên nghĩ cách xử lý đứa trẻ."
"Theo em được biết, có một hộ gia đình khoa trương nhất, vợ chồng đều là người trọng nam khinh nữ, trước sau tổng cộng sinh sáu đứa con gái, toàn bộ tặng cho người khác. Đợi đến đứa thứ bảy rốt cuộc là bé trai, kết quả lúc sinh thì bị khó sinh, hai mẹ con cùng chết. Sau đó chồng cưới vợ mới và tiếp tục sinh."
Hứa Ninh chỉ cảm thấy tam quan đã chịu đả kích mãnh liệt, không dám tin nói: "Không sinh đến con trai không bỏ qua, nhất định phải có con trai nối dõi tông đường có đúng không?"
Thạch Khải nhắm mắt lại và thở dài: "Đôi khi, em thậm chí sẽ hoài nghi đây thật sự là hiện đại sao? Tại sao quan niệm ở thôn quê lại đáng sợ như thế? Nhưng cũng có số ít người vứt bỏ quan niệm kiểu cũ. Ví dụ như cậu em, chị họ là con gái một nhà cậu. Mặc dù là con gái, nhưng vẫn được gia đình cưng chiều và sống rất hạnh phúc."
"Đều đã qua!" Hứa Ninh nhẹ giọng an ủi: "Sau này có anh ở đây, cũng không bao giờ sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Thạch Khải mở mắt ra nhìn chăm chú Hứa Ninh một hồi, bỗng nhiên mỉm cười: "Vâng, sẽ không lại có chuyện như vậy xảy ra." Cô không còn là cô gái bất lực lúc trước. Bây giờ do cô quyết định.
Tiếp theo, cô chuyển chủ đề: "Em nói với anh một số tình hình gần đây trong nhà nha. Chị gái đã kết hôn, còn sinh con gái. Ban đầu kết hôn, nhà chồng đối xử với chị và con gái rất tốt. Nhưng bởi vì lúc kết hôn, nhà chồng cho tiền sính lễ, chị gái chỉ lấy một nửa làm của hồi môn. Sau khi kết hôn thường xuyên lén lấy tiền cho nhà mẹ, nên gia đình nhà chồng rất không vui. Mấy năm nay thường xuyên cãi nhau. Nói thật, em rất thông cảm cho gia đình nhà chồng của chị em, cưới con dâu xong còn gài bẫy cả nhà."
"À, vốn dĩ mẹ em nói tiền sính lễ nên đưa hết cho bà, bà giúp nhà người khác nuôi con dâu đến lớn như vậy, tiền sính lễ là bà nên có được. Sau đó em đứng ra tiến hành một cuộc thương lượng thân thiện. Cuối cùng bà mới ói ra một nửa."
Hứa Ninh nhìn trời, nếu A Khải nói là một cuộc thương lượng thân thiện, vậy nhất định là một cuộc thương lượng vô cùng thân thiện!
"Em trai không học thức, bằng cấp không cao. Cả ngày chơi bời lêu lỏng, không làm chuyện đứng đắn. Mẹ em luôn chiều nó, nói người khác mắt mù không nhìn ra con trai bà có năng lực. Sau này nhất định sẽ hối hận! Không có bằng cấp, không có kỹ năng, không chịu được cực khổ, người nào sẽ để ý đến nó chứ? Đôi khi em thầm nghĩ, vị Phật này vẫn giữ lại trong nhà để bà cung phụng đi, đừng thả ra ngoài hại người."
"Đối với mẹ và em trai của em, em đã lười làm qua loa. Khi gặp được bọn họ anh đừng khách sáo. Chị của em thì...." Tâm trạng Thạch Khải phức tạp, mặt lộ vẻ do dự: "Sao cũng được, ngoài mặt không có trở ngại là được. Lúc mẹ em không chịu nuôi em đi học, chị em sẽ lén lút nhét tiền tiếp tế cho em. Nhưng sau khi em đi làm kiếm được tiền, muốn báo đáp chị ấy. Mỗi lần chuẩn bị tiền cho chị ấy, cuối cùng đều rơi vào trong tay mẹ em. Em đã không ôm hy vọng với chị ấy."
Hứa Ninh không biết nên nói gì, sờ bàn tay nhỏ của bạn gái mình và nói chuyện cho thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT