Editor: demcodon

Thạch Khải cẩn thận liếc nhìn gương mặt của Hoàng Mộng Phỉ, lo lắng hỏi: "Cô có chịu đựng nổi không?"

"Không chịu đựng nổi cũng phải cứng rắn chống đỡ thôi!" Hoàng Mộng Phỉ hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy bỏ ra 2000 đồng thực sự xứng đáng: "Đại sư đừng sợ đả kích tôi, có lời gì cứ việc nói. Biết sớm một chút dù sao cũng còn hơn bị lừa tàn nhẫn, sau đó mới phát hiện."

"Vậy tôi sẽ tiếp tục nói." Thạch Khải lộ ra vẻ không đành lòng.

"Cô hãy từ bỏ ảo tưởng làm cho ba cô tỉnh ngộ. Một người từ nhỏ đã bị tẩy não, thế giới quan đã định hình. Khi lớn lên, ông ấy sẽ xem lời nói sai lầm nhận định là chân lý. Ngay cả khi ba cô bị bệnh nặng phải nằm viện, cháu trai cũng chưa đến thăm ông ấy một lần. Lúc ba cô nằm viện rất đau lòng. Sau khi khỏi bệnh xuất viện, ông ấy vẫn khăng khăng một mực cống hiến cho cháu trai như cũ." Đây là cô nhìn thấy trong video tương lai, chuyện thực sự sẽ xảy ra.

"Làm cho người nói không nên lời nhất chính là sau mấy năm, cháu trai vứt bỏ ông ấy như một gánh nặng và không chịu trách nhiệm. Cô hận ông ấy một lòng lấy lòng người ngoài, không muốn nhận. Nhưng lỡ như ông ấy lưu lạc đầu đường, không ai quan tâm, trách nhiệm chăm sóc ông ấy vẫn rơi trên người cô."

"Không phải nói cô không muốn quan tâm là có thể buông tay mặc kệ. Đến lúc bị người chỉ trích vẫn là cô. Vì thế, cô hãy lập kế hoạch sớm." Thạch Khải chân thành đề nghị.

"Cho dù ông ấy nằm viện, cháu trai tốt chẳng quan tâm đến ông ấy, ông ấy vẫn không hiểu sao? Ông ấy vì cháu trai cống hiến cả đời, lơ là tôi. Đến cuối cùng vẫn phải là tôi cố gắng hết sức nuôi nấng chăm sóc ông ấy?" Hoàng Mộng Phỉ gần như không thở được: "Quá không công bằng!"

"Công bằng là gì? Ăn được không? Hiện thực chính là như vậy. Cô hãy nghĩ cách tìm đường lui cho mình đi." Thạch Khải nhìn trời.

"Tôi hiểu rồi." Hoàng Mộng Phỉ hít sâu một hơi, gật đầu với Thạch Khải: "Cám ơn đại sư đã hướng dẫn."

Cô ta mở túi xách ra và lấy ra tất cả những tờ 100 trong ví da của mình: "Chút lòng thành, mong cô nhận cho."

Thạch Khải vừa định từ chối, Hoàng Mộng Phỉ cố chấp đẩy tiền đến trước mặt Thạch Khải, nghiêm túc nói: "So với sự giúp đỡ mà cô cung cấp thì số tiền này không tính là gì, mời cô nhất định phải nhận lấy."

Thạch Khải từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy tiền. Cô nhìn Hoàng Mộng Phỉ thật sâu và trịnh trọng nói: "Đời này tôi ghét nhất chính là chuyện trọng nam khinh nữ, hy vọng cô sẽ không bị lừa."

"Sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, ba tôi cũng không thể lừa tôi được nữa." Hoàng Mộng Phỉ miễn cưỡng gượng cười nói.

"Tôi đã sớm nghe nói đại sư Thạch xem bói rất giỏi, làm người chính trực. Hôm nay gặp mặt quả nhiên tiếng đồn không sai. Cô không biết tôi biết ơn cô như thế nào đâu."

"Chẳng trách mẹ tôi 10 ngày nửa tháng cứ muốn ly hôn với ông ấy một lần, không chịu tiếp tục sống chung nữa. Một người chồng quen lừa như vậy, là phụ nữ cũng không chịu nổi."

--- ----
Sau khi Hoàng Mộng Phỉ đi rồi, chỉ còn lại một mình Thạch Khải thì cô tự nhủ: "Làm sao mà không hiểu chứ? Họ đều là người có hoàn cảnh giống nhau. Bản thân đang ở trong cảnh khó khăn thì đưa tay ra đã cho ấm áp, đời này sẽ không bao giờ quên."

Vừa nói, Thạch Khải vừa mở ra video mới nhận được. Vừa rồi cô nói thầm trong lòng hy vọng nhìn thấy cái kết của ba Hoàng Mộng Phỉ. Video lập tức gửi đến, chỉ là không biết được bên trong sẽ là cảnh gì.

Mang theo một chút tò mò, Thạch Khải bắt đầu xem.

Đúng như những gì Hoàng Mộng Phỉ nói. Sau khi cô ta biết được sự thật, ba Hoàng cũng thể lừa cô ta được nữa.

Hoàng Mộng Phỉ không chỉ dừng lại việc nộp tiền lên, còn thay đổi cách tìm lý do xin tiền ba cô ta. Một lúc nói không có tiền mua quần áo, một lúc nói xin tiền chuẩn bị xã giao với người công ty, một lúc còn nói muốn đãi khách.

Có vô vàn lý do, chỉ có một nội dung cốt lõi là làm cho ba cô ta đưa tiền.

Ba Hoàng rất khó chịu với hành vi đòi tiền của Hoàng Mộng Phỉ. Vì thế thường xuyên mắng con gái phá của, không biết tiết kiệm, không biết sống. Nhưng mỗi lần mắng xong, ông vẫn sẽ ngoan ngoãn đưa tiền.

Trái tim Hoàng Mộng Phỉ ngày càng lạnh giá. Con gái ruột đòi tiền thì cái này không được, cái kia không được, còn nói chuyện chuyện nhảm nhí, giống như mắng chửi kẻ thù. Người ngoài đòi tiền thì nhanh chóng xúm lại, ân cần móc tiền túi chủ động đưa đến tay.

Càng làm cho cô ta tức giận hơn chính là cô ta xin ba mình rất nhiều tiền nên ông già giúp đỡ cho cháu trai cực ít. Hoàng Mộng Phỉ vốn mừng thầm. Kết quả quay người lại, cô ta phát hiện ba mình bắt đầu cố gắng tăng ca để kiếm tiền làm thêm giờ.

"..." Hoàng Mộng Phỉ không nói nên lời, chỉ có thể cười nhạo bản thân một cái.

Cô ta phải thừa nhận: "Quả nhiên giống như đại sư nói, ông già u mê không tỉnh, đến chết cũng không thay đổi, rất trung thành với cháu trai. Cho dù tăng ca đến khi thân thể rỗng tếch cũng phải tiếp tục cung cấp tiền nuôi cháu trai."

Từ đây, lòng cô ta như tro tàn, không lại ôm có ảo tưởng. Cô ta tiếp tục đòi tiền của ông già, mà tất cả tiền của cô ta tự mình giữ. Ba Hoàng hỏi mượn tiền cô ta, cô ta trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến. Hoặc là chuyển đề tài, hoặc là trực tiếp từ chối.

Ba Hoàng bị ép đến bất lực chỉ có thể liên tục tăng ca, tiếp tục làm trâu làm ngựa hiến thân cho cháu trai.

Hai năm sau, Hoàng Mộng Phỉ dựa vào bản thân tiết kiệm được một khoản của hồi môn hậu hĩnh. Lúc kết hôn, ba Hoàng không cho một đồng. Vì thế, Hoàng Mộng Phỉ nhân cơ hội chia rõ giới hạn với ba Hoàng.

Mẹ Hoàng sau khi vui mừng nhìn con gái kết hôn, về nhà lập tức tỏ vẻ muốn ly hôn với ba Hoàng, không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa! Dây dưa kéo dài trong một tháng, ba Hoàng có ý đồ cứu vãn. Nhưng mẹ Hoàng đã quyết định, lập trường kiên định. Cuối cùng hai người vẫn ly hôn, mỗi người sống một nơi.

Thời gian trôi qua, ba Hoàng liên tục tăng ca, ngày đêm miệt mài làm việc, cơ thể cũng dần bị rỗng tuếch. Đến lúc phát hiện ra thì ông thậm chí không thể giải quyết công việc bình thường được nữa.

Bất đắc dĩ, ông phải xin nghỉ dài hạn về nhà dưỡng bệnh. Số tiền nhận được hàng tháng thật là ít ỏi, căn bản không nuôi nổi bản thân.

Lúc này ba Hoàng đột nhiên phát hiện cháu trai mình cưng chiều từ sau khi ông sinh bệnh chẳng quan tâm đến ông. Thậm chí không muốn đến thăm ông một lần. Con gái ruột hận ông vô tình, càng hận hành vi ông lấy tiền ra ngoài, cũng không muốn để ý đến ông. Trước đây ông có tiền, rõ ràng có rất nhiều người vây quanh ông. Nhưng khi ông bị bệnh nằm trên giường thì không có một người đến thăm ông.

Không hiểu tại sao, ba Hoàng chợt nhớ đến trước đây ông cũng từng bị bệnh. Lúc đó ở bên cạnh ông là con gái và vợ ông, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Càng thê thảm hơn chính là một chút tiền lương mỗi tháng của ông còn chưa đủ tiền sinh hoạt, càng khỏi nói đến khám bệnh và mua thuốc uống. Cực khổ bận rộn cả đời, kết quả lại bị tất cả mọi người vứt bỏ, ba Hoàng một lần tuyệt vọng đến mức muốn tự tự.

Trong những ngày tháng khó khăn nhất, Hoàng Mộng Phỉ tìm đến ba Hoàng, bình tĩnh nói: "Năm đó con và mẹ con đều khuyên ba, đừng tiếp tục đưa tiền cho cháu trai, hãy quan tâm đến tổ ấm của mình, ba không nghe. Năm đó con hỏi đòi tiền ba, ba đều mắng con như kẻ thù. Lúc đưa tiền rất khó chịu, đừng làm một số việc không ra gì. Không trách được sau khi lợi dụng xong người khác đều vứt bỏ ba."

Vừa nói, Hoàng Mộng Phỉ vừa dùng điện thoại chuyển tiền vào thẻ ngân hàng cho ba cô ta: "Tiền trước đây ba đã cho con, con trả hết lại cho ba. Không chỉ vậy, con còn đầu tư riêng nên cho gấp đôi. Tiền trong thẻ ngân hàng tùy tiện ba dùng như thế nào. Dù sao sau này mỗi tháng con sẽ chuyền tiền cho ba, chuyện khác sẽ không xen vào nữa."

"Cho dù ba cầm tiền tiếp tục tiếp tế cho em họ, con cũng sẽ không có ý kiến gì. Dù sao ba sài hết tiền con sẽ không cho nữa, tùy ba làm sao."

"Người đã làm điều gì sai nên gánh chịu hậu quả. Làm cả đời, lừa người thân thiết cả đời. Nếu có một tuổi già tốt, đó mới gọi là ông trời không có mắt!"

"Con sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình, phần còn lại ba cũng đừng nghĩ quá nhiều."

Tin nhắn trên điện thoại hiện đã chuyển khoản thành công. Hoàng Mộng Phỉ lười nhìn ba cô ta, nhấc chân bước đi.

Ba Hoàng như vừa tình giấc trong mơ. Nhưng mà lúc này hối hận đã quá muộn.

--- ---
Thạch Khải vỗ tay khen ngợi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái: "Mình thích cô gái kiên cường này."

Cô ước gì tất cả cô gái bị ức hiếp trên thế giới có thể kiên cường như Hoàng Mộng Phỉ. Nhưng nghĩ cũng biết, nguyện vọng này không thể thực hiện. Không nói đến những người khác, chỉ là nhìn chị gái bánh bao của cô thì biết, hoàn toàn là không đỡ nổi mẹ già.

Thạch Khải vừa nghĩ đến chị cô thì cảm thấy đau đầu, lập tức dời sự chú ý của mình, không suy nghĩ đến chuyện phiền lòng.

Diệp Văn đi đến: "Đã giải quyết?"

"Vâng, tất cả thuận lợi." Thạch Khải duỗi người, nghĩ thầm: đống lộn xộn trước đó cuối cùng đã dọn dẹp sạch sẽ. Những khách hàng đã hẹn trước và đáng giúp đều đã gặp qua. Cuối cùng cũng xem như có thể an tâm về quê đón tết.

Cô nói tạm biệt Diệp Văn, thuận tiện nói ra chuyện về quê sắp đến.

Diệp Văn ngẩn ra: "Cô định đi bao lâu?"

"Ba đến năm ngày gì đó, hay hơn mười ngày cũng khó nói." Thạch Khải nghĩ thầm: đến lúc đó xem mọi chuyện có thuận lợi hay không còn phụ thuộc vào mẹ cô có làm gì không.

Diệp Văn thật cẩn thận, thử dò hỏi: "Lần này đại sư đi có định trở về không?"

Thạch Khải bật cười, xua tay nói: "Sẽ trở về chứ. Tôi chỉ là về quê ăn tết, tính sổ nợ nần. Tôi không định ở lại quê lâu."

Lúc này Diệp Văn mới yên tâm, khách sáo nói: "Năm mới vui vẻ, chúc mọi chuyện thuận lợi, vạn sự như ý."

Thạch Khải ẩn ý nói: "Tôi sẽ rất thuận lợi, cũng sẽ như ý." Những người khác thì khó mà nói.

Trước khi không có dị năng, cô có thể dễ dàng xử lý những người khác. Bây giờ có dị năng trong tay, linh vật theo sát bên cạnh, khí thế hùng hổ kết bạn về quê. Liệu những người khác có thể ăn tết vui vẻ hay không là điều còn nhiều tranh cãi.

Sau khi nói tạm biệt với Diệp Văn, Thạch Khải gọi điện thoại cho Lữ Tĩnh, nói tạm biệt và thuận tiện thông báo cho Lữ Tĩnh rằng cô sẽ về quê ăn tết, khoảng mấy ngày sẽ không có mặt ở đây.

Lữ Tĩnh tỏ ra đã hiểu. Sau đó một giây tiếp theo, cô ta mặt dày thương lượng: "Trước khi đi, cô có thể thuận tiện giúp tôi một việc được không?"

Thạch Khải bình tĩnh nói: "Tình bạn là tình bạn, làm ăn là làm ăn. Muốn tìm tôi xem bói thì phải trả tiền."

Trên thực tế, trong lòng cô sẵn sàng giúp đỡ miễn phí. Nhưng một khi cô nhả ra thì Lữ Tĩnh có lẽ sẽ ám cô cả ngày bắt xem bói những chuyện lớn nhỏ. Bởi vậy, cô tuyệt đối không có thể dung túng, nhất định phải kiên trì yêu cầu thu phí!

Cứ như vậy, Lữ Tĩnh sẽ tự động giảm bớt tần suất tìm cô.

Giọng điệu của Lữ Tĩnh đặc biệt bi thảm và thăng trầm: "Nhà địa chủ cũng không có lương tâm. Không thể mở internet và tổ chức một chương trình khuyến mãi mừng năm mới sao? Gia đình nghèo sắp không có gì ăn."

"Hay hoặc là cô có thể lựa chọn mời thầy khác, tìm một đại sư giá rẻ chất lượng cao để xem một quẻ." Thạch Khải không chút khách sáo tỏ vẻ.

Lữ Tĩnh bất đắc dĩ: "Không cần, chính là cô. Một lần 800 đúng không? Được rồi, nhanh chóng đến đây."

Cô ta nhanh chóng đọc một địa chỉ. Sau đó nói tiếp: "Tôi ở chỗ này đợi cô. Nhanh chóng đến đây, có việc gấp, không phải đùa đâu."

Thạch Khải ngẩn ra. Cô không thể tưởng tượng được một cảnh sát giao thông như Lữ Tĩnh có thể gặp được việc gấp gì.

--- --- ---
Tác giả có lời muốn nói: Không thể phủ nhận có ba mẹ rất yêu thương con gái. Nhưng trong thực tế, cũng xác thực tồn tại các cô gái chịu tội.

Hy vọng các cô gái bị tẩy não không phải sau tất cả đau đớn mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Hy vọng chương này có thể làm cho mấy người tỉnh ngộ, xem như cẩn thận hơn cũng được!

Ngoài ra, tác giả là phụ nữ mạnh mẽ tự lực cánh sinh. Nhưng vẫn cảm thấy nếu như ba mẹ tự nguyện cho các cô gái tiền tiêu vặt, như vậy cũng rất tốt đẹp, được cưng chiều là loại hạnh phúc đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play