*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng Doãn Tân mang một thân thể ốm yếu, nhưng buổi chiều vẫn đi đến công ty như bình thường.
Triệu Tiểu Tiên từ trên cửa sổ lầu hai nhìn theo xe của Doãn Tân rời đi, sau đó mới quay đầu vội vàng kêu tên Chu Tịnh.
"Tiểu thư, chị thật sự suy nghĩ kỹ rồi?" Chu Tịnh vừa đi vừa luôn mãi xác nhận nói.
"Nghĩ kỹ rồi." Triệu Tiểu Tiên khẳng định nói: "Mặc kệ cho dù như thế nào, đứa bé này nhất định phải được sinh ra."
"...Gấp gáp như vậy sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "Thừa dịp hiện tại có cảm giác a!"
"Cảm giác?" Chu Tịnh kinh ngạc. "Chị đối với Doãn tổng có cảm giác?"
"Nói một cách tương đối." Dù sao tối hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng hiện tại đã dập tắt được lửa, nhưng mà vẫn cảm thấy còn có một chút khô nóng.
Chủ yếu chính là, thừa dịp gần đây sức khỏe của Doãn Tân không được tốt, cũng thừa dịp bản thân mình hiện tại đối với cô ấy không có cảm giác chán ghét, còn có thể hạ thủ được, nhanh chóng đem chuyện quan trọng này làm cho xong.
Chu Tịnh nói: "Em cảm thấy Doãn tổng đối xử với chị rất tốt, cho nên chị có thể từ từ suy nghĩ, dù sao sinh em bé cũng rất phiền phức, sau này sinh xong càng phiền phức hơn..."
Triệu Tiểu Tiên: "Ai mà biết được cô ta là thật lòng hay là giả dối, lỡ như ngày mai cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không tốt thì làm sao bây giờ?"
"..."
Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc nói: "Đây gọi là chiến lược hoàn hảo, lo trước khỏi họa. Nếu như cô ta thật sự muốn cải tà quy chính đối xử tốt với chị, vậy thì có em bé cũng không có gì, nhưng nếu cô ta đang diễn trò, thì có một đứa bé để đảm bảo a. Cho dù ba mẹ của cô ta có quay trở về, đối với chị không hài lòng, khi đó chị có đứa bé thì bọn họ cũng không dám nói cái gì với chị có phải hay không?"
Chu Tịnh vẫn luôn nhíu mày. "Chỉ là tiểu thư, chị nên suy nghĩ cho kỹ, nếu như chị cùng Doãn tổng ly hôn, một mình nói ly hôn rất là dễ dàng, nhưng nếu mang theo đứa bé thì..."
"Ai nha, ai nói là chị muốn ly hôn?" Triệu Tiểu Tiên ngắt lời nói: "Một người thì không tốt sao, là không đủ tiền tiêu hay là đi dạo phố không tốt?"
Trước sau cũng không thuyết phục được Triệu Tiểu Tiên, Chu Tịnh âm thầm thở dài, thuận tiện lại nhớ đến cái gì liền quay đầu nhìn lại. "Vậy... chúng ta có cần gọi Du Lý đi theo hay không?"
"Không cần." Triệu Tiểu Tiên nói: "Việc này trước tiên không thể để Doãn Tân biết, cho nên cũng không thể để Du Lý biết."
Nhưng mà vừa mới dứt lời, khi Triệu Tiểu Tiên đi ra cửa lớn của biệt thự thì nhìn thấy ở bên cạnh chiếc xe, là một người phụ nữ mặc một bộ trang phục màu đen.
Triệu Tiểu Tiên:...
Chu Tịnh:...
Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên dừng bước chân lại, sững sờ ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia.
Ánh mặt trời ở bên ngoài có chút gay gắt, Du Lý đeo kính mát, một bộ dạng nhàn nhã thong dong tựa vào thân xe phơi nắng.
"Cô... tại sao cô lại ở đây?"Triệu Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói.
"Tiểu thư muốn đi ra ngoài?"
"Ân..." Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, bản thân mình chỉ là đi ra ngoài thôi mà, không có gì phải hoảng sợ, ngay lập tức nâng nâng cằm. "Đúng vậy."
Du Lý: "Tài xế hôm nay có việc, tôi tạm thời thay thế."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Du Lý: "Đi đâu?"
Triệu Tiểu Tiên cắn chặt răng, tự hỏi là có nên nói thật hay không, hoặc là trực tiếp đổi ý, ngày mai mới đi.
"Tôi... đi bệnh viện." Kết quả do dự nửa ngày, vẫn là nói đúng sự thật.
"Bệnh viện?"
"Ân." Triệu Tiểu Tiên nói một cách hợp tình hợp lý: "Tổng giám đốc của mấy người ngày hôm nay bị bệnh, tôi đi mua chút thuốc cho cô ấy."
Thật ra Du Lý cũng không có một chút hoài nghi lời nói của Triệu Tiểu Tiên, mở ra cửa xe, sau khi nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên bước lên, mới vòng qua đi đến vị trí ghế lái.
Tuy rằng hiện nay con gái cùng con gái có thể sinh được em bé, nhưng mà vẫn phải yêu cầu có thuốc để phụ trợ, khi nào dự định có em bé thì trước tiên đem thuốc kia uống vào, khi đó mới có khả năng mang thai sau khi phát sinh quan hệ.
Cho nên mặc dù đêm qua Triệu Tiểu Tiên cùng Doãn Tân có một chút tiến triển, nhưng mà cũng không thể thúc đẩy nàng mang thai.
Vừa qua giữa trưa nên bệnh việc cũng không đông người lắm, Triệu Tiểu Tiên là cố ý chọn thời gian như thế này, dù sao cũng là đi mua loại đồ vật gây xấu hổ. Trước khi đi vào còn nhân tiện tìm một cái cớ để Du Lý đứng chờ ở bên ngoài.
Mười phút sau lại giả vờ bình tĩnh, cầm thuốc vừa mới mua được bước ra từ đại sảnh của bệnh viện.
Nhưng mà lúc này đột nhiên lại không nhìn thấy Du Lý.
Triệu Tiểu Tiên đem túi thuốc trị cảm đưa vào trong tay của Chu Tịnh, sau khi nhìn ở trong xe cũng không thấy bóng dáng của Du Lý, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng nhìn về phía nơi nào đó có một đám đông đang tụ tập.
Chu Tịnh cũng nhìn về nơi đó. "Hình như có người đang đánh nhau?"
"Đi xem thử."
"Đừng đi." Chu Tịnh kéo Triệu Tiểu Tiên một chút. "Rất nguy hiểm, đừng để bị ngộ thương."
Nhưng mà chưa kịp giữ lại, Triệu Tiểu Tiên đã bước chân đi. "...Đó không phải là Du Lý hay sao?"
Tuy rằng gánh vác trách nhiệm bảo vệ Triệu Tiểu Tiên, mỗi ngày đều không có thời gian cố định đi theo, nhưng mà tình huống để Du Lý chân chính làm việc thật ra đã ít lại càng ít, dù sao thì người xấu không phải ngày nào cũng có, vận khí tốt một chút, đời này chắc cũng không gặp quá hai lần.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Du Lý nhàn rỗi đến phát chán, vì thế đột nhiên bắt gặp một tên trộm, lập tức liền xắn tay áo lên đuổi theo.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên đi qua, chính là nhìn thấy được một tư thế đem người đè ở trên mặt đất đặc biệt soái, sau đó từ trên tay của đối phương lấy lại túi tiền của người bị mất, ném trả lại cho nữ sinh đuổi theo ở phía sau.
Trong số những người vây lại xem, có người tốt bụng đã báo cảnh sát, nhưng vì ngại ở đây không có còng tay hay là dây thừng linh tinh gì đó, cho nên trước khi cảnh sát đến, Du Lý chỉ có thể tạm thời chế ngự tên cướp như thế này.
Nhưng mà cũng may là nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang đi tuần tra liền chạy đến, Du Lý buông lỏng lực đạo, đứng dậy phủi phủi tay.
Người bị mất đồ liên tục không ngừng hướng Du Lý nói lời cảm ơn, nhưng mà không được đáp lại rõ ràng, Du Lý chỉ là lễ phép gật đầu tỏ vẻ bản thân mình đã tiếp nhận, sau đó liền không nói một lời đi về phía Triệu Tiểu Tiên, cái biểu tình bình tĩnh kia giống như là căn bản vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên nhận ra, Du Lý người này, còn rất soái.
Đặc biệt là cái động tác bắt người mới vừa rồi, thật đúng là giống như một người luyện võ.
Nghĩ cũng đúng, người này rõ ràng là do Doãn Tân cố ý lựa chọn riêng để làm vệ sĩ cho nàng, thân thủ chắc là không tồi, nhưng mà hình như, từ trước đến nay Triệu Tiểu Tiên chưa từng nhìn thấy qua Du Lý có cơ hội để thể hiện.
"Trước kia cô làm gì?"
Thời điểm quay trở lại trên xe, Triệu Tiểu Tiên vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Du Lý không có lập tức trả lời, thoạt nhìn cô đang vô cùng nghiêm túc lái xe, ngoại trừ vẻ mặt có chút biến hóa không dễ nhìn thấy, có thể phản ánh được cô chính xác là nghe thấy được lời của Triệu Tiểu Tiên, đồng thời ở trong đầu tồn tại một tia ý nghĩ không muốn đề cập đến vấn đề này.
Triệu Tiểu Tiên đợi trong chốc lát, mới đầu chỉ nghĩ là Du Lý không nghe rõ, vì thế há miệng thở dốc, dự định hỏi lại một lần nữa.
"Cảnh sát." Kết quả là còn chưa kịp hỏi lần thứ hai, đối phương lại đột nhiên nói ra đáp án.
"...Cảnh sát?" Cái đáp án này có chút khiến cho người khác bất ngờ, Triệu Tiểu Tiên có chút nghĩ không ra, nhưng mà nhớ lại tình hình mới vừa rồi, thật là cảm giác có chút giống cảnh sát. "Vậy vì sao không làm cảnh sát nữa?"
Du Lý lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
"Không thể nói?" Triệu Tiểu Tiên hỏi, sau đó nghĩ lại mỗi người đều có một chút quá khứ không muốn nhắc đến, cũng không muốn truy cứu, đặc biệt là cái loại nghề nghiệp đặc thù như là cảnh sát vậy. Nàng thay đổi một cái vấn đề khác: "Vậy cô và Doãn Tân làm sao quen biết nhau?"
Vấn đề phía sau tất nhiên là nhẹ nhàng hơn một chút. Triệu Tiểu Tiên cảm thấy hình như đối phương hơi hơi thở ra một hơi, sau đó nói: "Quen biết ở lớp học kiếm đạo."
"Nha..." Triệu Tiểu Tiên nhớ rõ, lúc trước quả thật Doãn Tân cũng có nói qua cô ấy am hiểu về kiếm đạo. Nàng đột nhiên có một hứng thú không nói lên lời, lẩm bẩm trong miệng rồi tiến gần sát một chút. "Vậy chắc cô đã cùng Doãn Tân giao đấu qua?"
"Ân."
Triệu Tiểu Tiên lại hỏi: "Ai lợi hại hơn? Có phải cô đã đánh cho cô ta răng rơi đầy đất hay không?"
"Cái đó thì không có." Du Lý hoàn toàn không bận tâm đến vẻ mặt thể hiện sự mất mát kia của Triệu Tiểu Tiên. "Tôi hơn cô ấy một chút, nhưng mà phần lớn thời điểm lại không phân cao thấp."
"Thật hay giả?" Triệu Tiểu Tiên không tin. "Là do cô ấy quá lợi hại, hay là do cô nhường nhịn? Cô chính là cảnh sát a!"
Du Lý từ trong kính chiếu hậu nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, tựa hồ là lười biếng không muốn giải thích nguyên do, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Kiếm đạo cũng không nằm trong phạm vi huấn luyện của trường cảnh sát, đó chẳng qua chỉ là sở thích cá nhân của tôi, không dựa vào nó để đánh nhau hay là bắt tội phạm."
Triệu Tiểu Tiên cái hiểu cái không chớp chớp đôi mắt: "Nha."
"Nhưng mà, thân thủ của Doãn tổng quả thật cũng không tồi."
"Không tồi như thế nào?"
Du Lý thản nhiên nói: "Người như cô, cô ấy chỉ cần một quyền là đánh được mười người."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu Tiểu Tiên hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay cố kiềm nén tâm tình gần như muốn nổ tung. "Vị Du tiểu thư này, cô đúng thật là..."
Nàng thật sự là không tìm được từ ngữ nào chính xác để diễn tả, sau khi kiềm nén cả nửa ngày trời chỉ có thể tức giận quay trở về ghế ngồi của mình.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Doãn Tân có thể cùng Du Lý quen biết nhau, thật đúng là không phải không có đạo lý.
Tuy rằng lo lắng không yên mua thuốc, nhưng nhìn thấy Doãn Tân còn đang sinh bệnh, Triệu Tiểu Tiên vẫn là tri kỷ cho cô ấy thời gian hai ngày để nghỉ ngơi.
Thời điểm buổi tối trở về, Doãn Tân vẫn còn có chút ho khan, có thể nguyên nhân là vì thân thể nên ngày hôm nay cô không có tăng ca. Sau đó ở trên bàn cơm liền hình thành một đường ranh giới hiếm thấy —— một bên là thức ăn chay cùng cháo trắng, còn một bên thì thịt cá đầy đủ.
Doãn tổng bị cô lập, tâm tình phức tạp nhìn mấy cái dĩa ở trước mặt.
"Chẳng lẽ tôi không nên tẩm bổ thân thể hay sao?" Rồi sau đó nhịn không được đưa ra kháng nghị.
Cô cũng không phải là bị bệnh thành cái dạng gì, vẫn còn có khẩu vị ăn uống. Còn nữa, buổi trưa còn được ăn cháo với đồ ăn tươi, tại sao buổi tối chỉ còn lại cháo trắng?
Đồ ăn vốn dĩ bình thường là do quản gia phụ trách, cho dù lúc trước thời điểm Doãn Tân có chút không thoải mái, thức ăn cũng không thanh đạm đến mức thê lương như thế này.
Nhìn tình hình ở trước mắt, chỉ có thể nói là do Triệu Tiểu Tiên ban tặng.
"Thân thể của cô khá tốt, tẩm bổ ít đi hai bữa cũng không có việc gì." Triệu Tiểu Tiên lại nói giống như rất có lý. "Hiện tại chủ yếu là tránh đồ ăn mặn, điều trị, dưỡng dạ dày."
Doãn Tân: "...Dạ dày của tôi rất tốt."
"Vậy... Tùy tiện dưỡng cái khác."
Doãn Tân cạn lời nhìn Triệu Tiểu Tiên, nha đầu này rốt cuộc có hiểu hay không?
"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn con cá kia!" Doãn Tân cầm đôi đũa hướng về bên kia, kết quả giây tiếp theo món cá chua ngọt mà cô nhìn trúng bị Triểu Tiểu Tiên thuần thục chia cắt cho những người ở đây.
Quản gia nhân tiện dưới áp lực thật lớn, yên lặng thu hồi cái dĩa không.
Doãn Tân: "..."
Bầu không khí căng thẳng ở trên bàn cơm đột nhiên liền trở nên vi diệu, những người không liên quan vì không muốn quấy nhiễu sự tranh chấp này nên lấy tốc độ nhanh nhất mà ăn xong rồi lẩn trốn, trên bàn ăn chỉ còn lại duy nhất Triệu Tiểu Tiển đang không nhanh không chậm thưởng thức đồ ăn ngon, cùng với Doãn Tân với cái bụng không no, không hề muốn ăn.
Sau đó Doãn tổng đột nhiên vươn chiếc đũa ra, từ trong chén của Triệu Tiểu Tiên gắp một miếng cá mà đối phương còn chưa kịp ăn.
Triệu Tiểu Tiên:...!
Cảm giác như bản thân mình đang ôm một trái lựu đạn, Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền phản xạ có điều kiện ném cái chén đi, sau đó lại lui về phía sau một chút. "Cô làm cái gì vậy?"
Doãn tổng thản nhiên trả lời: "Ăn cá."
Triệu Tiểu Tiên: "Cô... cô ăn cá, cũng không cần..." Như vậy chứ.
Doãn Tân lại nhún nhún vai, nghiêm trang nói: "Không còn cách nào khác, chỉ trong chén của cô mới có."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên với bộ dạng vừa chịu sự khiếp sợ thật lớn, nhịn không được cười một cái. "Làm gì chứ, hôn thì cũng đã hôn, còn để ý đến miếng cá này."
"Cái đó... đó là một chuyện sao!"
"Thật ra cũng không phải." Doãn Tân nói: "Hôn môi càng trực tiếp hơn một chút, cái con cá này, liền uyển chuyển hơn nhiều."
Hiển nhiên ý của Triệu Tiểu Tiên không phải là cái này, Doãn Tân hoàn toàn xuyên tạc lời nói của nàng.
Bữa cơm này đột nhiên Triệu Tiểu Tiên không biết nên làm thế nào để tiếp tục ăn, dù sao Doãn Tân cũng đã đụng qua chén đũa, nếu nàng tiếp tục ăn, liền sẽ cảm thấy giống như là ngầm đồng ý với hành vi lưu manh của Doãn Tân.
Chính là nếu không ăn, bụng vẫn còn chưa có no...
"Tại sao lại không ăn?" Doãn Tân lại là một bộ dạng vô cùng ngay thẳng. "Để tôi giúp cô..."
"Ai ai! Ai nói là tôi không ăn!" Triệu Tiểu Tiên vội vàng cầm lên cái chén, bộ dạng giống như bảo vệ ở trong lòng. "Lo ăn cháo của cô đi, không được có ý tưởng khác."
Doãn Tân yếu ớt cười một cái, ngược lại lần này rất yên phận, cúi đầu uống một ngụm cháo.
"Tâm tình đã tốt hơn chưa?"
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy ngẩn người: "Cái gì?"
"Lạc... Đồng..."
"Ngừng!" Trong nháy mắt liền biết Doãn Tân muốn nhắc đến cái gì, Triệu Tiểu Tiên vội vàng ngăn cản. "Không cho phép nói."
"Thật ra thì mọi chuyện cũng đâu có đến nỗi gay go như vậy chứ." Doãn Tân khách quan nhận xét. "Mặc kệ là bạn bè thân thiết, hay là vì thích cô, ít nhất thì người ta quả thật là đối xử với cô không có tệ."
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu không nói lời nào, một lát sau mới hỏi: "Có phải là cô đã sớm biết hay không?"
"Ân." Doãn Tân cũng không phủ nhận.
"Làm sao mà cô lại biết được?"
Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Trực giác?" Trực giác đến từ tình địch.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên giống như là không quá tin tưởng, ở trong mắt của nàng, Doãn Tân là loại người ngay cả thích là gì cũng không biết, đại khái không thể nào có được cái loại trực giác đòi hỏi trình độ cao này.
Doãn Tân không thèm để ý Triệu Tiểu Tiên có tin hay không, lại hỏi: "Cô dự định muốn tuyệt giao với cô ta?"
Triệu Tiểu Tiên: "Còn chưa có suy nghĩ ra." Nàng rối rắm nói: "Nhưng mà lại giống như không có cách nào có thể làm bạn bè giống như trước kia vậy."
Doãn Tân suy nghĩ, vậy thật đúng là quá tốt.
Triệu Tiểu Tiên không muốn lại tiếp tục nhắc đến chuyện của Lạc Đồng An, không có cảm xúc ăn cơm, một lát sau vừa ăn được mấy miếng lại chuyển sang cái đề tài khác: "Triệu Hiểu Du sau này có lại tìm cô không?"
"Không có." Doãn Tân nói: "Tôi đã nói đến thành như vậy, làm sao cô ta còn dám tìm tôi?"
"Vậy sau đó thì thế nào?"
"Chủ tịch Triệu... ba của cô, không đúng." Doãn Tân liên tiếp thay đổi mấy cái xưng hô, cuối cùng xác định thành: "Nhạc phụ đại nhân, tự mình ra mặt đàm phán với tôi một chút."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Cái gì mà nhạc phụ đại nhân.
Nhưng mà bỏ qua một bên, không nhắc đến cái xưng hô mất tự nhiên này, Triệu Tiểu Tiên vẫn là rất tò mò. "Sau đó thì sao?"
"Đàm phán thành công." Doãn Tân nói: "Đặc biệt thuận lợi."
"Ba của tôi không có mắng cô sao?"
"Vì sao lại muốn mắng tôi?" Doãn Tân buồn cười nói: "Tôi chính là đưa tiền cho nhà của cô, ông ấy còn mắng tôi? Có quá đáng không?"
Triệu Tiểu Tiên thầm nghĩ, đương nhiên cũng không phải là bởi vì cái này mà mắng cô.
Nàng thở dài, xem ra thật đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi.
Doãn Tân liếc mắt một cái liền nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của Triệu Tiểu Tiên. "Được rồi, tuy rằng không có mắng tôi, nhưng mà có cảnh cáo tôi."
Triệu Tiểu Tiên lại lần nữa nghi hoặc nhìn về phía Doãn Tân.
"Cảnh cáo tôi, nếu như dám đối xử không tốt với cô, liền cùng tôi cá chết lưới rách."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân bĩu môi một cái. "Mù quáng nuông chiều thật là đáng sợ, sau này nếu như tôi có con, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Vốn dĩ là muốn cãi lại cho đúng chút gì đó, nhưng mà trong nháy mắt, sự chú ý của Triệu Tiểu Tiên tựa hồ đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cái chữ 'Con' kia ở trong câu nói của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên cắn chiếc đũa, ánh mắt như có điều suy tư nhìn miếng thịt ở bên trong cái chén.
Doãn Tân hình như cũng không có nhìn thấy được sự khác thường của Triệu Tiểu Tiên, cô cũng không khỏi suy nghĩ nhiều một chút về chuyện con cái, nói đi cũng nói lại, bản thân mình hiện tại cho dù có lập lời thề son sắt như thế nào thì giống như cũng không có ý nghĩa gì. Rốt cục sau này nếu như thật sự có cục cưng, người làm bạn bên cạnh đứa bé khẳng định phần lớn là Triệu Tiểu Tiên.
Có một người mẹ 'mẫu mực' như Triệu Tiêu Tiên, Doãn Tân cảm thấy bản thân mình đã có thể dự đoán được đứa con tương lai có bộ dáng như thế nào.
- -----------------------------
Trước khi tiến vào Doãn gia, Triệu Tiểu Tiên vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của bản thân mình rất muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày đều đi dạo phố rồi đi xem phim, rủ đám chị em trong nhóm đi ăn cơm nói chuyện phiếm hoặc là mở party, luôn luôn tự do tự tại, bận rộn đến không ngừng lại được, thời gian căn bản là không đủ dùng.
Nhưng mà hiện tại nàng lại cảm thấy bản thân mỗi ngày giống như là ăn không ngồi rồi, sau khi điên cuồng mua sắm, cái việc đi dạo phố này lấy tốc độ vô cùng đáng sợ rớt xuống từ trong bảng xếp hạng yêu thích của nàng. Đám chị em cũng bởi vì nàng gả vào hào môn nên phát sinh đủ các loại biến chất không giống nhau, làm cho Triệu Tiểu Tiên không còn tâm trạng cùng bọn họ chơi đùa.
Quan trọng nhất vẫn là Lạc Đồng An, những ngày không có cậu ấy ở bên cạnh, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cuộc sống sinh hoạt vui chơi của mình đúng là vô cùng khó khăn.
Thời điểm vô cùng nhàm chán thì ngay cả một chút cảm giác ngủ ngon cũng không có, ngày thường khi mà mặt trời lên cao mới chịu thức dậy, còn mỗi ngày gần đây sau khi Doãn Tân rời giường đi làm liền trợn tròn mắt không ngủ tiếp được.
Lăn qua lộn lại cho đến hơn tám giờ liền không ngây ngốc nổi nữa mới đứng dậy, sau đó vừa ngáp dài vừa nhìn đám người hầu ở trong đại sảnh bận rộn quét dọn vệ sinh, chờ đợi thời gian trôi qua.
Thường thường cũng muốn chỉ huy vài câu.
"Ở bên dưới tấm thảm kia cũng nên hút bụi một chút... chiếc bình hoa không có đặt ngay ngắn... cái vết đen đen ở trên nóc nhà là cái gì vậy..."
- -------------------------
Triệu Tiểu Tiên càng ngày càng cảm thấy bản thân đã bước đi theo phương hướng trở thành một bà chủ gia đình.
Nàng chán nản và buồn bực nằm liệt ở trên ghế sôpha, hoặc là kêu Chu Tịnh cùng nhau đánh bài, hoặc là tràn đầy hào hứng kêu Du Lý ra bên ngoài sân cỏ nói là muốn theo cô ấy học mấy chiêu. Nhưng mà kết quả đều không kiên trì quá hai phút, đều không có ngoại lệ giống như ném đá trôi sông.
Triệu Tiểu Tiên nằm ở trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, trong tay cầm một bông hoa loa kèn vừa thuận tay hái, đặt lên đôi mắt ấu trĩ mà chơi trò ánh sáng.
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục sa sút như vậy, bản thân mình thật sự sẽ trở thành một phu nhân vô dụng.
"Tôi muốn đi ra ngoài." Triệu Tiểu Tiên đột nhiên đứng dậy nói.
Chu Tịnh: "Chị muốn đi đâu? Có muốn em đặt vé không?"
"Chị đi công ty, đặt vé cái gì?"
"Nha." Chu Tịnh nói: "Vậy trước tiên có muốn nói một tiếng với chủ tịch hoặc là đại tiểu thư hay không?"
Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nhìn Chu Tịnh. "Em đang nói cái gì vậy? Chị muốn đi công ty của Doãn Tân."
Chu Tịnh:?
"Đi đến... công ty của Doãn tổng?" Chu Tịnh đứng dậy phủi phủi cỏ dính ở trên mông, đi theo phía sau Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu thư, chị có phải là có tính toán gì mới hay không a? Em nhất định phải nói một câu, chị tuyệt đối phải bình tĩnh a, không thể làm bậy..."
"Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Em cho rằng chị đi phá hủy tòa nhà kia hay sao? Chị nhàm chán nên muốn đi xem một chút không được sao, sau khi kết hôn tài sản là của chung, vậy thì bây giờ Doãn thị xem như một nửa cũng là của chị a."
Chu Tịnh nửa tin nửa ngờ nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Nhưng mà hình như Doãn tổng rất là bận rộn?"
"Bận rộn thì thôi." Triệu Tiểu Tiên nói: "Cô ta bận rộn thì chị tùy tiện nhìn một chút."
Lần trước đến đó không có nhìn kỹ, lần này đi phải cẩn thận quan sát học tập tốt một chút. Lại nói, cho đến bây giờ nàng cũng không biết Doãn gia đang kinh doanh cái gì, như vậy thì sau này phân chia tài sản thật là bất lợi đối với nàng.
Triệu Tiểu Tiên lên lầu dự định thay quần áo, một bên dặn dò Chu Tịnh kêu phòng bếp làm chút đồ ăn ngọt để mang theo, kết quả thời điểm vừa đi đến chỗ ngã rẽ thiếu một chút nữa thì đụng phải những người công nhân đang di chuyển bức tranh đã được lồng kính.
Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng phản ứng kịp thời nhường đường cho người khác, ánh mắt lại không tự chủ được bị hấp dẫn bởi hình ảnh ở trên bức tranh kia.
Hình như là đã gặp qua ở đâu.
Đúng rồi, hình như chính là bức tranh mà Doãn Tân đã giành được ở trong buổi đấu giá kia.
Thời điểm vừa mới nhớ ra, mấy người công nhân đã đem bức tranh được lồng kính kia đi xa, Triệu Tiểu Tiên cố gắng rướn cổ nhìn theo, chỉ thấy bọn họ đi vào bên trong một căn phòng nào đó ở cuối hành lang.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Triệu Tiểu Tiên giống như bị ma xui quỷ khiến liền đi theo qua đó.
"Tạm thời cứ đặt ở đây đi." Người ở bên trong phòng nói.
Cửa phòng không có đóng kín, mở ra phân nửa, Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng đẩy một cái, liền thấy được toàn bộ ở bên trong.
Đây là một căn phòng dùng để vẽ tranh, cả một phòng đều là tranh, phong cách chủ đề nào cũng có, còn có hai cái giá vẽ, cùng một ít nước màu hình như đã dùng qua.
Lúc trước nếu nói cái người Doãn Tân này có chút hơi thở nghệ thuật, nàng căn bản sẽ không tin. Nhưng nhìn mọi thứ ở trước mặt, hình như là sự thật.
Ngoại trừ một số bức tranh được đóng khung, nhìn qua giống như là tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng, tạm thời được đặt ở trong này. Ở cuối góc phòng còn có một ít bức tranh sơn dầu nằm rải rác, chắc hẳn đều là tranh do tự mình Doãn Tân vẽ.
Tuy rằng hơi có chút kém cỏi, nhưng mà vừa nhìn, thì vẫn là rất giống.
Đám người công nhân buông đồ vật xuống rồi rời đi, để lại một mình Triệu Tiểu Tiên ở trong phòng thưởng thức một hồi lâu.
Triệu Tiểu Tiên đối với những cái bức tranh nổi tiếng kia không hề có một chút hứng thú, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào những bức tranh ở trên tường hoặc là đã hoàn thành xong, hoặc là những bức tranh còn đang vẽ dang dở trực tiếp bị vứt bỏ.
Sở trường của Doãn Tân quả thật không ít, có tranh vẽ phong cảnh, có tranh vẽ người, còn có hai bức tranh sơn dầu pha lẫn tranh thủy mặc, Triệu Tiểu Tiên càng xem càng cảm thấy ngạc nhiên.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy một bức tranh, vẽ một người con gái thắt hai cái bím tóc.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi ngẩn ngơ, biểu tình ở trên mặt nàng cứng đờ, mất một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, ý thức được người con gái trong tranh là ai.
Chính là bản thân nàng, mặc đồng phục, chắc là thời điểm học cao trung.
Nhìn một cái thì thấy, bức tranh này quả thật có chút cũ kỹ, nét vẽ cũng không tính là quá thành thục, các đặc điểm trên khuôn mặt cũng không có cân đối, nhưng mà thần thái và hình dáng vẫn rất là rõ ràng.
Triệu Tiểu Tiên sau khi xác nhận một lần nữa, mới chắc chắn khẳng định, đây chính là mình.
Nàng giống như là đột nhiên ý thức được cái gì, ngay lập tức nhanh chóng lật xem những bản vẽ khác, quả nhiên kết quả là không chỉ có một bức họa này.
Từ thời sơ trung cho đến đại học, thậm chí còn có lúc sau khi tốt nghiệp... Người này giống như vẫn luôn lưu giữ lại bộ dáng của nàng ở mỗi thời kỳ, mỗi một chút biến hóa rất nhỏ, đều thể hiện tất cả ở trên tranh.
Triệu Tiểu Tiên:...
Doãn Tân chắc không phải là một kẻ biến thái lập dị chứ??
"Ơ??"
Đang xuất thần, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nghi ngờ, người hầu đang quét dọn khi đi ngang qua phòng vẽ tranh tựa hồ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao cửa phòng tranh lại mở ra, vừa ló đầu nhìn thoáng qua thì mới phát hiện ra Triệu Tiểu Tiên.
"Phu nhân, người ở đây à."
Triệu Tiểu Tiên không lên tiếng, nàng trầm mặc trong chốc lát mới bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Mấy cái bức tranh này, đều là do Doãn Tân vẽ?"
"Đúng vậy nha." Đối phương trả lời nói: "Tiểu thư vẽ tranh rất tài giỏi, đúng rồi, hình như tiểu thư còn vẽ qua không ít bức tranh về phu nhân. Trước kia sau khi vẽ xong, tiểu thư còn đem treo lên, nhưng mà có thể là do phu nhân được gả vào, tiểu thư ngại ngùng, cho nên lại kêu mọi người tháo hết tất cả xuống."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Cái da mặt kia của Doãn Tân, cũng sẽ biết ngại ngùng?
Chu Tịnh đã đóng gói xong điểm tâm ngọt, sau khi đợi cả buổi cũng không thấy Triệu Tiểu Tiên đi xuống lầu, liền đi lên một chuyến nhưng cũng không tìm được người, một lát sau mới nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên không biết đi ra từ cái phòng nào.
"Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong."
Triệu Tiểu Tiên lại lắc lắc đầu. "Không đi."
Chu Tịnh khó hiểu. "Tại sao vậy?"
Triệu Tiểu Tiên gãi gãi đầu, từ từ phun ra một chữ: "Phiền."
Nàng vào phòng đóng cửa lại, rồi nằm ở trên sôpha bắt đầu tự hỏi về nhân sinh.
Cho nên rốt cục chuyện của Doãn Tân là như thế nào, vẽ nhiều bức tranh về nàng như vậy để làm gì, là muốn đem nàng ghi nhớ vào sâu bên trong xương cốt, sau đó lại tìm thời cơ ám sát nàng hay sao?
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra, hay là, thật sự giống như những lời mà Doãn Tân đã nói, thật ra cô ấy cũng không có chán ghét nàng, mà là...?
Không không, không có khả năng.
Triệu Tiểu Tiên lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng.
Nàng ngồi yên vài phút, sau đó từ trong túi lấy ra một viên thuốc, là lần trước đến bệnh viện mua thuốc thụ thai. Bởi vì loại dược phẩm đặc thù này còn đang trong giai đoạn kiểm soát chặt chẽ, cho nên muốn mua chẳng những phải đăng ký, hơn nữa một lần chỉ có thể mua được một viên.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giống như là hạ quyết tâm, mặc kệ chuyện của Doãn Tân là như thế nào, để phòng ngừa lỡ như, nàng không thể lại chờ đợi!
Cánh cửa của phòng vẽ tranh sau khi đóng lại, tất cả mọi gợn sóng đều bị cắt đứt ở bên trong cánh cửa, bên ngoài thật giống như là cái gì cũng không có xảy ra.
Sau khi Triệu Tiểu Tiên ở trong phòng ngây người trong chốc lát, liền gọi điện thoại cho Tôn Ngang, xác định một chút thời gian Doãn Tân trở về, sau đó trước tiên là tự pha cho mình một ly trà hoa nhài.
"Chuyện này không có gì để nói, nếu như đối phương còn không chịu chấp nhận yêu cầu của chúng ta, vậy chuyện hợp tác kia cứ như vậy mà hủy bỏ! Nói cho bọn họ biết, không cần thương lượng!"
Tâm tình của Doãn Tân ngày hôm nay thoạt nhìn cũng không thật tốt, vừa vào cửa vẫn luôn nghiêm mặt cùng Tôn Ngang nói chuyện công việc.
Triệu Tiểu Tiên thì đứng trước tủ chén dĩa khuấy khuấy ly trà hoa, nàng vừa mới đem thuốc bỏ vào trong ly, viên thuốc kia gặp được nước ấm sẽ tự động hòa tan, ngược lại thật ra cũng không có mùi vị gì, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn không yên tâm khuấy rồi lại khuấy, do tác dụng tâm lý, muốn cho dược tính của thuốc được phát huy đều một chút.
Sau đó cảm giác thời gian không khác biệt lắm, liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm nếm thử.
Nóng...
Quên mất là vừa mới pha nước sôi, khi đưa đến bên môi, thiếu một chút nữa phỏng mất một lớp da.
Triệu Tiểu Tiên lập tức buông cái đồ khuấy ở trong tay xuống, che miệng xoay người chạy vào phòng vệ sinh ở lầu một.
Doãn Tân sau khi giải tỏa được cơn tức giận, có chút miệng đắng lưỡi khô, nguyên nhân chủ yếu là do phiền muộn. Cô ngồi xuống rồi kéo cổ áo sơmi một chút, sau đó nhìn trên bàn trà trống không, mới dần dần phát giác ra ngày hôm nay người hầu ở trong nhà không biết đang làm gì, ngay cả pha trà cũng không làm.
Tuy rằng Doãn Tân trong công việc sẽ phát cáu rất lớn, nhưng mà về đến nhà giống như là tương đối kiềm chế lại, cho nên cũng không nói cái gì, chẳng qua là ra chỉ thị với Tôn Ngang: "Giúp tôi pha một ly trà."
"Được." Lúc này Tôn Ngang tự nhiên cũng không dám đụng chạm nhiều với Doãn Tân. "Cô muốn uống loại trà nào."
"Cái gì cũng được."
Thư ký Tôn giống như là tìm được một cơ hội tốt để rút lui, như ngựa không dừng vó lập tức chạy về phía phòng bếp.
Tôn Ngang vốn dĩ dự định đi vào phòng bếp kêu người giúp mình pha trà, dù sao với tay nghề pha trà kia của mình, nếu mà để Doãn Tân uống vào, không chừng sẽ càng thêm nóng nảy.
Ai mà biết được mới vừa vào trong phòng ăn, liền nhìn thấy ở trên bàn có một ly trà hoa đã được pha sẵn.
"Cái này không phải là đã pha xong rồi hay sao, tại sao lại không đưa lên cho tổng giám đốc?"
Người hầu gái đang ở một bên dọn dẹp vệ sinh, há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, vốn dĩ là muốn giải thích, ly trà này thật ra là do Triệu Tiểu Tiên tự mình pha cho bản thân, nhưng lời nói vừa đến miệng không hiểu sao lại nuốt trở về.
Cái người hầu phụ trách pha trà cho Doãn Tân ngày hôm nay cũng không biết bị làm sao, giờ phút này lại không thấy bóng người. Cái cô bé kia gia cảnh vốn dĩ đã không tốt, cuộc sống rất khó khăn, nếu như quay về lại bị khiển trách và bị trừ tiền lương vì không làm tròn nhiệm vụ, vậy thì mất nhiều hơn được.
Tôn Ngang ngược lại không có chút nào chú ý đến hoạt động tâm lý của đối phương, vẫn là cầm lấy cái ly và nói: "Tôi mang lên đây."
Người hầu gái gật gật đầu, chờ Tôn Ngang đi ra ngay sau đó liền buông cây lau nhà ở trong tay, rửa rửa tay, cố gắng hết sức tranh thủ pha lại cho Triểu Tiểu Tiên một ly trà giống như cũ.
Sau khi dùng nước lạnh nửa rửa, cảm giác nóng rát ở trên môi của Triệu Tiểu Tiên mới thoáng giảm bớt một chút, thuận tiện nàng ở trong phòng vệ sinh, kéo dài thời gian ngây người đến khoảng bảy, tám phút.
Kết quả là khi trở về, cái ly trà hoa kia, một chút nguội lạnh cũng không có.
Nàng nghi hoặc nhìn cái ly thủy tinh, tự hỏi là từ khi nào mà cái đồ vật làm bằng thủy tinh này lại có chức năng giữ nhiệt??
Cho dù nghĩ không ra thì Triệu Tiểu Tiên cũng không tự làm khó bản thân, nàng cầm cái ly từ trong phòng ăn đi ra, ở bên kia Doãn Tân cùng Tôn Ngang còn đang nói cái gì, ly trà hoa trong tay đã uống hơn một nửa, thỉnh thoảng còn nhíu mày nói thầm một câu, cái ly trà này ngày hôm nay pha thật là không đủ tiêu chuẩn.
Triệu Tiểu Tiên bình tĩnh đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Doãn Tân, chờ cái ly ở trong tay hơi nguội một chút rồi mới ngửa đầu uống hết một ngụm, sau đó cảm khái, không thể ngờ được ngày hôm nay tay nghề của mình lại phát huy vượt xa ngày thường.
- ---------------------------
Ngày 05-10-2020
P/S: Doãn tổng đã trúng độc rồi. 😂