*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại khái là do sự xuất hiện của Triệu Tiểu Tiên, làm cho tâm tình của Doãn tổng được xoa dịu hơn rất nhiều. Cô chậm rãi thở dài một hơi, sau đó ngửa đầu đem ly trà ở trong tay uống một ngụm lớn, khi gần thấy đáy mới đưa cái ly cho Tôn Ngang. "Truớc tiên cứ làm như vậy đi."

"Được!" Thư ký Tôn nhận lấy cái ly, trong nháy mắt giống như là được giải phóng liền cất bước chạy đi, trước khi chạy còn cảm động đến rơi nước mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên, không quên làm một cái động tác chấp tay.



"Chuyện của công ty sao?" Triệu Tiểu Tiên ngồi ở một bên, cái miệng nhỏ vừa mổ tách trà vừa thử thăm dò hỏi.

"Ân." Doãn Tân lên tiếng, cô ngước mắt nhìn cái tướng ngồi chồm hổm trên ghế sôpha của Triệu Tiểu Tiên, ngay lập tức liền giống như sau cơn mưa trời lại sáng, không nhịn được cười một cái.

Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy nụ cười của Doãn Tân liền cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, trước kia nàng ở nhà một mình, thời điểm ngồi xem phim chơi game, đều là ngồi giống như thế này, tự nhiên là có chút thành thói quen.

Nhưng mà vì không để cho Doãn Tân chế giễu, sau đó Triệu Tiểu Tiên vẫn là điều chỉnh lại tư thế của mình, đoan đoan chính chính ngồi cái tư thế giống như là một tiểu thư khuê các.

"Du Lý nói, gần đây cô buồn chán đến nỗi muốn cùng cô ấy tập võ?"

"...Còn tạm đi."

"Tôi nhớ hình như trước kia cô rất thích chơi game thì phải?" Doãn Tân lại nói: "Có một phòng chơi game ở trên lầu, cô có biết hay không?"

Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng lên, kinh ngạc nói: "Phòng chơi game??"

Trước đó Doãn Tân có đề nghị nếu như nàng không có việc gì thì đi dạo quanh biệt thự, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên cũng không để ở trong lòng, nàng cảm thấy cho dù bản thân mình có nhàn cũng không nhàn đến mức như vậy.

Thế nhưng bây giờ mới dần dần phát hiện ra, Doãn Tân đưa ra đề nghị như vậy cũng không phải là không có đạo lý, nói ví dụ như là phòng trang điểm, phòng vẽ tranh, thậm chí là cái nơi như phòng game, vậy mà cũng đều có.

Nơi này không phải là biệt thự a, mà nơi đây nên gọi là một khu nhà khép kín đi?

"Phòng chơi game cũng có, còn có cái gì nữa?"

"Ân..." Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Còn có phòng chiếu phim, KTV, phòng chơi bài... trên cơ bản thì các loại giải trí thông thường đều có một chút đi."

Triệu Tiểu Tiên: "...Nhà của cô cũng biết chơi quá đi?"

Doãn Tân cười cười. "Thật ra là không có quan hệ gì đến tôi, chủ yếu là do ba mẹ tôi thích chơi. Còn có lúc trước, những ngày lễ tết sẽ có những đứa bé bên họ hàng thân thích đến đây. Dù sao cũng có nhiều phòng trống để không như vậy, đơn giản liền làm cho nó có một chút công dụng."

Triệu Tiểu Tiên: Ba mẹ vẫn còn thích chơi?

Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên với cái bộ mặt không thể tin kia, rõ ràng là đã hiểu sai vấn đề. "Không tin a, vậy thì tự mình đi lên nhìn xem."

Nói xong Doãn Tân tùy tiện kêu một người hầu đã làm việc tương đối lâu ở trong biệt thự. "Đưa phu nhân đi lên lầu nhìn một chút."

Vừa nhắc đến chơi, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức đem chuyện thuốc kia quên mất, nàng buông cái ly pha lê mới uống có mấy ngụm xuống, tung tăng đi lên lầu.

Doãn Tân nhìn bộ dáng của Triệu Tiểu Tiên vô cùng cấp bách, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật đúng là như một đứa con nít.

Thế nhưng thời điểm khi Doãn Tân muốn từ trên sôpha đứng dậy, hai cái đùi không hiểu sao lại mềm một chút.

Doãn Tân đứng một chút cũng không vững vàng, đột nhiên không kịp đề phòng liền ngã trở lại ghế sôpha, cô kỳ quái nhìn hai chân của mình, nghĩ khả năng chắc là ngồi lâu quá, nhưng mà chờ đợi một hồi lâu sau, cái loại cảm giác vô lực này chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn có xu hướng phát triển khắp cả người.

Đồng thời không biết từ đâu xuất hiện một cỗ nhiệt lượng ở trong thân thể, tuy rằng quá trình này tương đối chậm rãi, nhưng mà không thể phủ nhận là nó đang di chuyển ở bên trong cơ thể.

Doãn Tân:...Chuyện này là như thế nào?

Doãn Tân theo bản năng lại mở ra một chút cổ áo của mình, bởi vì vô cớ nóng lên làm cho sắc mặt của cô dần dần phiếm hồng, cô giơ tay lên sờ một chút cái trán của mình, thật ra cũng không có nóng, chắc là không phải phát sốt.

Có thể là do tác dụng tâm lý? Do di chứng mới vừa rồi quá mức bực bội? Hay là do quá mệt mỏi, đột nhiên bình tĩnh lại, cơ thể cần có một khoảng thời gian để thích nghi?

Quả đúng là cũng không phải không thể đứng dậy, chỉ là cái cảm giác mệt mỏi này tương tối mạnh, sau khi cô miễn cưỡng đi về trở về phòng ngủ của mình, dự định chỉ đơn giản tắm nước lạnh một cái, sau đó liền sớm đi ngủ để điều chỉnh lại một chút.

Triệu Tiểu Tiên sau khi đi dạo một chút từng phòng giải trí của Doãn gia thì càng thêm khiếp sợ.

Nàng vốn tưởng rằng cái gọi là phòng game, phòng chiếu phim, KTV, đại khái chắc chỉ là bày biện một ít thiết bị, tuy nhiên lại không nghĩ rằng phòng trò chơi ngoại trừ các loại máy trò chơi điện tử, mà còn có cả internet giống như là các loại mở suốt đêm, bao gồm cả bàn phím con chuột tai nghe đều là loại xịn nhất.

Cái loại phòng chiếu phim, ktv này cũng không ngoại lệ, đều là dựa theo sắp xếp cao cấp nhất ở trên thị trường làm ra, công nghệ âm thanh Dolby gì đó, tất cả các bộ phim điện ảnh, âm nhạc, micro là cái loại dùng trong các buổi biểu diễn lớn...

Triệu Tiểu Tiên cảm giác giá trị quan của bản thân bị công kích một lần nữa, quả nhiên là kẻ có tiền, thật biết cách chơi.

Nếu không phải do bữa tối đã chuẩn bị xong, quản gia cho người đến kêu nàng, có khả năng là buổi tối này Triệu Tiểu Tiên cũng không dự định từ trên lầu đi xuống.

"Doãn Tân đâu?" Thời điểm ngồi xuống, Triệu Tiểu Tiên hỏi.

"Tiểu thư nói không đói bụng, sẽ không ăn."

"Không ăn?" Triệu Tiểu Tiên kinh ngạc.

"Ân, mới vừa rồi nhìn thấy tiểu thư đi lên lầu, hình như có chút mệt mỏi, có lẽ là muốn đi ngủ sớm một chút."

Triệu Tiểu Tiên nghe xong gật gật đầu.

Nhân tiện đột nhiên lại nhớ đến cái gì. "Đúng rồi, ly trà của tôi đâu?"

"Ở đây, có hơi nguội một chút, có muốn tôi giúp phu nhân đổi ly khác hay không..."

"Không cần không cần." Triệu Tiểu Tiên vội vàng cự tuyệt nói, vươn tay nhận lấy ly trà chưa uống xong của mình.

Thiếu chút nữa là quên mất việc quan trọng này.

Trò chơi thì có thể để lần sau chơi cũng được, nhưng mà thuốc thì chỉ có một viên này.

Hơn nữa vừa rồi nói Doãn Tân có chút mệt mỏi, vậy có phải là cũng có thể chứng mình, buổi tối nay cô ấy chắc là sẽ tương đối nghe lời?

Rốt cuộc thì lần trước do bản thân mình may mắn say rượu, sau đó thì bất tỉnh nhân sự, sức lực tăng lên dữ dội, nếu như là bình thường mà nói, Doãn Tân lỡ như không chịu phối hợp, nàng chưa chắc là có thể thật sự thực hiện được.

Nghĩ đến đây Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng ngửa đầu đem cái ly trà nhài kia uống sạch một hơi, sau đó vô cùng lo lắng đứng dậy đi về hướng trên lầu. "Tôi cũng không đói bụng, mọi người cứ ăn đi."

"Doãn Tân?" Đẩy cửa ra, Triệu Tiểu Tiên nhẹ giọng kêu lên.



Dựa vào cánh cửa phòng tắm ở gần đó, Triệu Tiểu Tiên đi vào trước tiên nhìn thoáng qua một cái, trên mặt đất có một chút ẩm ướt, chắc là vừa mới tắm xong.

Rồi sau đó thì lùi lại, tiếp tục đi về hướng phòng trong.

Tiếp đó thì nhìn thấy ở dưới ánh đèn mờ mịt, Doãn Tân an an tĩnh tĩnh nằm ngủ ở trên giường. Hô hấp của cô ấy so với ngày thường có chút nặng nề hơn, thoạt nhìn là thật sự mệt muốn chết.

Triệu Tiểu Tiên xoa xoa tay, mệt muốn chết thì càng tốt.

Sau một thời gian tính toán ngắn ngủi, Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, sau đó lại dùng tốc độ giống như có lệ tắm rửa bản thân.

Bước chân của Triệu Tiểu Tiên khe khẽ đạp lên trên sàn nhà, sau đó lại nhẹ nhàng mò mẫm leo vào bên trong ổ chăn của Doãn Tân.

Những việc tương tự không phải là lần đầu tiên làm, cho nên động tác của Triệu Tiểu Tiên có vẻ vô cùng thuần thục, nàng di chuyển thân thể, cố gắng hết mọi khả năng nhích lại gần về phía bên người Doãn Tân, đồng thời theo bản năng ngừng thở, trong đầu đều là tràn đầy ý nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Nhưng mà lúc này, theo bản năng ngừng thở hiển nhiên không chỉ có một mình Triệu Tiểu Tiên.

Doãn Tân cũng không có thật sự ngủ, ngược lại thân thể tuy rằng rất mệt, nhưng mà lý trí của cô căn bản không hề buồn ngủ. Sau khi tắm xong tạm thời dập tắt được một ít nhiệt lượng, nhưng cô lại không nghĩ rằng, cái loại cảm giác khô nóng này sẽ giống như cỏ dại mọc lại sau một cơn gió xuân thổi qua, sau vài phút liền một lần nữa ngóc đầu quay trở lại.

Đặc biệt là trong nháy mắt khi cái tay kia của Triệu Tiểu Tiên chạm vào người cô, cái địa phương bị đụng trong chớp mắt quả thật giống như là đang bốc cháy.

Là bởi vì công tác quá mệt mỏi? Hay là do cấm dục quá lâu?

Chính là cũng không có lâu lắm a, từ khi Triệu Tiểu Tiên say rượu lần đó đến bây giờ cũng chưa đến nửa tháng.

Hay là bởi vì tình cảm yêu thích và say mê của mình đối với Triệu Tiểu Tiên đang ngày càng không ngừng tăng lên?

Làm cho bản thân mình chỉ cần nhìn thấy nàng, nói một câu, thì hormone sẽ không thể kiềm lòng được mà sản sinh quá mức?

"Doãn Tân?" Thời điểm dựa sát vào bên tai người kia, Triệu Tiểu Tiên lại đè thấp âm thanh nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Cô ngủ rồi sao?"

Doãn Tân: "..."

Thật ra cô rất muốn trả lời Triệu Tiểu Tiên một tiếng, nhưng mà trong tiềm thức tựa hồ lại đang không cảnh báo bản thân, không thể trả lời không thể trả lời, bình tĩnh, ngủ đi... Xem như là Triệu Tiểu Tiên không tồn tại.

Chỉ là đơn phương kiềm chế hình như cũng không có tác dụng gì, ngay khi lý trí cùng bản năng đang điên cuồng đấu tranh, thì cô cảm giác được có một đôi tay đang luồn dưới chăn đệm, chậm rãi mở dây đai lưng áo ngủ của cô.

Doãn Tân:??

Sở dĩ bản thân kiềm chế là do không muốn làm tổn thương Triệu Tiểu Tiên, không muốn ở trong tình huống mà đối phương chưa đồng ý lại phát sinh cái chuyện đó, dù sao thì giữa hai người các cô vẫn còn tồn tại một chút hiềm khích chưa được hóa giải.

Nhưng mà Doãn Tân hình như ý thức được bản thân mình đã không chú ý đến một chuyện, đó chính là Triệu Tiểu Tiên có phải thật sự là không muốn hay không.

Cho dù là lý trí không nguyện ý, thì thân thể có phải cũng sẽ có dị nghị hay không?

Lần trước là do uống say, Triệu Tiểu Tiên điên cuồng và buông thả, bây giờ cô ấy rõ ràng ở ngay trước mắt.

Vừa nghĩ đến đây, dây áo tựa hồ đã hoàn toàn bị mở ra, cái bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia ở dưới tình huống không có bất kỳ trở ngại gì, cẩn thận chui vào bên trong quần áo của cô.

Hầu như là trong nháy mắt, Doãn Tân đột nhiên mở mắt ra.

Trong bóng tối mờ mịt, Doãn Tân ngạc nhiên nhìn cái gương mặt vô tội kia của Triệu Tiểu Tiên, trong khi bốn mắt nhìn nhau, đối phương giống như một tên trộm bị bắt tại trận đột nhiên dừng lại động tác trong tay.



Nhưng mà cũng chỉ có như vậy, không có rời đi, cũng liền ý nghĩa là không có dự định muốn từ bỏ.

Nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên là Triệu Tiểu Tiên không có uống rượu, lý trí cũng rất tỉnh táo, ở bên trong đôi mắt lấp lánh và sâu sắc kia còn hiện rõ một loại hàm ý, chính là ý muốn xâm lược.

Doãn Tân trong lúc nhất thời có chút không hiểu.

Người phụ nữ này có phải là thay đổi có chút nhanh hay không?

Có rất nhiều vấn đề còn chưa kịp tự hỏi, đối phương lại mềm mại mở miệng nói: "Tôi còn tưởng là cô đã ngủ rồi..."

Bên trong cái giọng điệu kia không hiểu sao giống như còn có một chút ủy khuất.

Doãn Tân không khỏi buồn cười. "Nếu như tôi ngủ rồi, cô dự định làm gì với tôi?"

Thật ra cũng không cần Triệu Tiểu Tiên trả lời, cái tay nhỏ đang đặt ở trên người cô cũng đã có thể nói rõ vấn đề.

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt, ngược lại không có cử động, chỉ là không biết lại có suy nghĩ gì, giống như đang cố ý đánh lạc hướng Doãn Tân. "Cô biết vẽ tranh sao?" Nàng đột nhiên hỏi.

Doãn Tân ngẩn người, không biết vì cái gì mà Triệu Tiểu Tiên đột nhiên lại hỏi như vậy. "Biết... một chút đi?"

"Có thể vẽ người sao?"

"Ân."

"Đã từng vẽ qua ai chưa?"

"..." Doãn Tân trốn tránh tầm mắt của Triệu Tiểu Tiên. "Chủ yếu là, vẽ lại tác phẩm của một số tiền bối."

Chậc. Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, cố ý không nói lời thật, khẳng định là có mờ ám.

Nàng bĩu môi lại hỏi: "Lần trước có phải là còn cái gì mà cô chưa nói xong hay không?"

Doãn Tân: "Nói cái gì?"

"Cô nói là trước kia cô cố ý muốn tôi chú ý, vì cái gì?"

Cổ họng của Doãn Tân không tự chủ được chuyển động một chút, không biết là bởi vì Triệu Tiểu Tiên đột nhiên nhắc đến việc đã ẩn giấu rất lâu ở trong lòng của cô, một việc vô cùng bí mật, hay là bởi vì khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, làm cho thân thể của cô phát sinh ra một chút dục vọng kỳ quái.

"Bởi vì..." Giọng nói của Doãn Tân khàn khàn, do dự nên không phát hiện ra bầu không khí đã vô cùng cấp bách, muốn nói lời thật đúng là không phải dễ dàng để nói ra. "Bởi vì tôi..."

Cô lảng tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của Triệu Tiểu Tiên, nhưng một lát sau lại lập tức nhìn thẳng trực tiếp. Đầu tiên là cặp mắt có thể câu hồn người kia, rồi đến đôi môi tươi non ướt át kia.

Nói ra thì sẽ thế nào?

Triệu Tiểu Tiên sẽ tiếp thu? Hay là sẽ lập tức rời đi?

Chắc là cũng không đến mức lập tức rời đi. Rốt cục nha đầu này có thể làm ra cái hành động như vậy thì chắc là có ý đồ khác, nhưng ít nhất cũng có thể nói rõ, cô ấy đã không còn chán ghét mình như vậy.

Thậm chí, không chừng còn bắt đầu có một chút thích?

Doãn Tân bởi vì cái phỏng đoán này của bản thân, mà hơi hơi có chút vui mừng.

Hậu quả của việc vui mừng là khó tránh khỏi đắc ý vênh váo, hơn nữa cái ngọn lửa nóng rực vô danh kia cùng với sự thúc đẩy của bản năng, Doãn Tân đột nhiên nâng đầu lên một chút, nhẹ nhàng chạm vào một chút cái đôi môi nhỏ nhắn kia.

Triệu Tiểu Tiên:...

- --------------------

Ngày 10-10-2020

P/S: Mọi người nghĩ Doãn phu nhân sẽ làm gì? 😏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play