*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cho nên đêm qua, Doãn Tân đã đến khách sạn?"
"Ân." Chu Tịnh gật đầu nói: "Cô ấy đi cùng với Tôn Ngang."
Triệu Tiểu Tiên khiếp sợ lại hỏi tiếp: "Cho nên, là Doãn Tân ôm chị trở về?"
"Ân." Giọng điệu của Chu Tịnh cao thêm tám nhịp, vẫn gật đầu như cũ. "Nghe Tôn Ngang nói, hình như là về sớm trong cuộc họp, cái cuộc họp kia còn rất quan trọng." Chu Tịnh chậc chậc miệng, hơi hơi biểu lộ xúc động, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nói: "Nha, đúng rồi, chị còn ói ra một bãi ở trên xe."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Ác liệt như vậy?
"Tiểu thư à, em cảm thấy chị vẫn nên cảm thấy đủ rồi." Chu Tịnh thở dài mang theo một sự hâm mộ cực kỳ. "Có thể gặp được một người như vậy không chê bai chị, thay chị bênh vực kẻ yếu, bao dung chị, chiều chuộng chị đến không có điểm dừng..."
"Đợi một chút, đợi một chút..." Triệu Tiểu Tiên có chút loạn, ngắt lời nói: "Bênh vực kẻ yếu?"
"Ân, ngày hôm qua sau khi chị uống say, có rất nhiều người nhìn chị rồi chê cười, nếu không phải là Doãn tổng ra mặt giải quyết, không chừng cái hình ảnh xấu xí của chị đã lan truyền khắp các trang mạng lớn nhỏ."
"..." Triệu Tiểu Tiên cúi đầu suy nghĩ. "Vậy cũng không thể nói đó là vì chị." Hiện tại nàng chính là 'Doãn phu nhân', hình tượng cá nhân cũng liên quan đến Doãn gia.
"Này, em không thể không nhắc chị, tiểu thư, chị cũng không thể yêu cầu quá cao." Chu Tịnh bĩu môi, đột nhiên nhỏ giọng. "Có chút lương tâm hay không..."
"Nói ai không có lương tâm!"
Chu Tịnh nhíu mày không tiếp tục nói nữa, một bộ dạng tự trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Triệu Tiểu Tiên không tiếp tục cùng Chu Tịnh đấu võ mồm, hiện tại trong đầu của nàng là một đống hồ nhão, tuy rằng có nhớ ra một ít hình ảnh linh tinh, nhưng một khắc sau lại không còn.
Sau lời kể của Chu Tịnh, các loại hình ảnh tuy rằng cũng đầy đủ hơn một chút, nàng xác thật cũng đã nhớ lại Doãn Tân có đi đến khách sạn, thật sự ôm nàng quay trở về nhà... Nhưng mà không rõ tại sao, Doãn Tân còn muốn giấu diếm nàng chuyện này, còn nói dối?
"Sau đó thì thế nào?"
Chu Tịnh suy nghĩ, lắc đầu. "Em cũng không biết, Doãn tổng trực tiếp ôm chị trở về phòng."
Tâm tình của Triệu Tiểu Tiên đột nhiên khẩn trương lên, truy vấn nói: "Vậy quần áo của chị là do ai thay??"
"Chắc chắn là Doãn tổng a..."
Ở trên đầu có một đạo sấm sét, trong nháy mắt làm cho linh hồn của Triệu Tiểu Tiên hoang mang lo sợ.
Đặc biệt là cái loại chấn động mãnh liệt sâu sắc như vậy, những cái chỗ trống ở trong đầu nàng tựa hồ đều được kích hoạt lại, trong nháy mắt tất cả đều tràn vào trong tâm trí, đồng thời làm cho Triệu Tiểu Tiên không dám tin tưởng, thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.
Triệu Tiểu Tiên vừa đau khổ cay đắng vừa cắn ngón tay, sắc mặt khi thì nhăn nhó khi thì buồn cười.
"Xong đời...!!" Nàng kéo thật dài âm cuối, cảm xúc nhanh chóng ập đến, thiếu chút nữa muốn bùng nổ khóc tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Chu Tịnh nghi hoặc nói, bỗng nhiên lại ý thức được cái gì, hưng phấn nói: "Tiểu thư, chị không phải là... Say rượu sau đó thì loạn..."
"Không cho phép nói!"
Chu Tịnh lập tức sửa lại cái miệng: "Không phải là đối với Doãn tổng làm cái chuyện khủng khiếp gì chứ??"
Triệu Tiểu Tiên che mặt, cái này mẹ nó cũng quá nguy rồi.
Triệu Tiểu Tiên tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nửa ngày trời, một bên ảo não xám hối, một bên cố gắng toàn lực tiêu hóa mọi chuyện.
Thời gian trôi qua càng lâu, ký ức ở trong đầu nàng càng lúc càng hoàn thiện, cho đến lúc này, nàng đã hoàn toàn có thể nhớ ra bản thân mình ngày hôm qua làm như thế nào đẩy ra cửa phòng tắm, làm như thế nào leo lên người của Doãn Tân, làm như thế nào cởi bỏ quần áo của chính mình, lại làm như thế nào cắn môi của Doãn Tân sau đó dây dưa không buông...
Trách không được nàng cảm thấy đôi môi của Doãn Tân tuy rằng có hơi trắng, lại giống như có chút sưng.
Cũng trách không được, ngày hôm nay Doãn Tân sẽ phản ứng kỳ quái như vậy.
Chính là cũng không nên có loại kỳ quái này a, dựa theo phong cách trước sau như một của Doãn Tân, cô ta không phải là nên chê cười nàng, chế giễu nàng hay sao?
Chẳng lẽ người kia ngoài mặt là một kẻ tùy tiện, thật ra bên trong tư tưởng lại rất bảo thủ, cảm giác bản thân bị thua thiệt, cho nên ủy khuất không chịu được?
Cũng có thể.
Triệu Tiểu Tiên buồn bực suy nghĩ, bản thân mình ngày hôm qua xác thật có một chút cầm thú.
Tuy rằng lúc trước muốn bắt đầu kế hoạch cùng Doãn Tân sinh em bé, nhưng mà cũng không đến mức dùng cái phương pháp vừa phóng khoáng vừa không kiềm chế này a!
Thời điểm cúi đầu một lần nữa quay trở lại phòng, Doãn Tân đã tiêm xong thuốc hạ sốt, uống thuốc rồi ngủ.
Sắc mặt của Doãn Tân đã tốt hơn một chút, nhưng mà chân mày vẫn nhíu chặt lại như cũ, bộ dạng cảm giác vẫn là rất khó chịu.
Cuối cùng, mãi cho đến khi đại khái là do đói bụng chịu không nổi, mới từ từ tỉnh lại.
"Cô tỉnh rồi!" Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức kêu lên.
Doãn Tân ngủ một giấc rất dài, trong lúc nhất thời không có khái niệm gì về thời gian, còn tưởng rằng trời đã tối, cho nên khi nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên hư hư thực thực ngồi cả ngày ở bên mép giường, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Đặc biệt là sau đó đối phương còn ngồi xuống ở bên cạnh, tiếp đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, bộ dạng vừa xoắn quýt vừa kiên định, muốn nói lại thôi một hồi lâu.
Cuối cùng một bộ dạng giống như bằng bất cứ giá nào, hung hăng cắn môi ném ra một câu: "Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết hết rồi!"
Doãn Tân: "...!!"
Triệu Tiểu Tiên: "Phải, là vấn đề của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"..."
Doãn Tân không nói chuyện, chỉ là chớp mắt một cái rồi mờ mịt nhìn Triểu Tiểu Tiên, sau đó cúi thấp đầu, hoài nghi một chút bản thân mình có phải là đã thật sự tỉnh hay không.
Cô không có nghe lầm chứ? Triệu Tiểu Tiên chẳng những đã nhớ ra, mà còn... muốn chịu trách nhiệm đối với cô?
Sau khi chậm chạp nửa khắc, Doãn Tân chợt phát giác, bản thân tại sao lại muốn cười như vậy chứ?
Nhưng còn Triệu Tiểu Tiên, bởi vì đối phương chậm chạp không đáp lại, càng cảm thấy không chắc chắn, suy nghĩ xem bản thân mình có phải đã nói sai cái gì hay không, hoặc là căn bản do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, cái tên quỷ sứ chán ghét Doãn Tân này không thèm nàng phụ trách cái gì hay là chịu trách nhiệm cái gì?
Vì thế cảm giác sâu sắc sự thất bại, phồng má lên. "Nhưng nếu như cô không cần, thì..."
Doãn Tân: "Cô dự định sẽ chịu trách nhiệm như thế nào?"
"A?" Đột nhiên bị cắt ngang, Triệu Tiểu Tiên không khỏi sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra ở bên trong ánh mắt của đối phương không biết từ khi nào liền xuất hiện ý cười giảo hoạt.
Rõ ràng một khắc trước cái gương mặt của Doãn Tân còn lạnh lùng, không có tinh thần gì, tại sao giống như trong nháy mắt một cái, tâm tình liền trở nên tươi đẹp hơn?
Thậm chí còn có một chút, giống như âm mưu đã thành công.
Nghĩ lại lời của Doãn Tân, nói cái gì, chịu trách nhiệm như thế nào?
Đương nhiên là...
Suy nghĩ của Triệu Tiểu Tiên đột nhiên bế tắc một chút —— không đúng, các nàng đều đã kết hôn rồi, còn muốn chịu trách nhiệm như thế nào? Nếu như theo lời nói lúc trước của Doãn Tân, đây là trong phạm vi nghĩa vụ.
Nói thẳng ra thì, đây là một chuyện vô cùng đương nhiên.
Cho nên Doãn Tân hỏi vấn đề này, chính là biết rõ còn cố tình hỏi, tại sao nghe vào liền cảm thấy, cô ấy đang cố ý chê cười nàng.
Quả nhiên khi mở miệng một lần nữa cũng nghe ra được sự không kiên nhẫn ở bên trong như dự kiến. "Có phải là dự định kết hôn thêm một lần nữa, hay là, lại làm chuyện như vậy với tôi một lần nữa?"
Ngay khi giọng nói nhẹ nhàng của Doãn Tân hạ xuống, trong nháy mắt gương mặt của Triệu Tiểu Tiên đỏ gần như một con vịt nướng.
"Tôi... tôi, tôi..."
"Ân?"
"Đó là do tôi uống say!!" Triệu Tiểu Tiên giải thích.
Doãn Tân: "Mỗi lần cô uống say, đều sẽ như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải!"
Doãn Tân hiểu rõ gật gật đầu, lại nói: "Như vậy xem ra thì, tôi đối với cô mà nói, tương đối đặc biệt? Hay là, cô sớm đối với tôi đã có một chút ý nghĩ không an phận..."
"Tôi không có! Cô đừng có nói bậy!" Triệu Tiểu Tiên đứng dậy lui về phía sau hai bước, giống như là đồng thời kéo dài khoảng cách an toàn, cũng có thể khả năng lớn nhất là muốn cho bản thân mình thoát khỏi hiềm nghi. "Tôi cũng không có mù! Tại sao tôi có thể có ý nghĩ gì đối với cô được chứ?"
Doãn Tân yếu ớt mỉm cười một cái. "Cô không mù, cho nên càng không phải sẽ có ý nghĩ mới đúng hay sao?"
"..." Triệu Tiểu Tiên nhìn gương mặt kia của đối phương, mặc dù không có chút huyết sắc gì, nhưng mà vẫn không mất phong thái như cũ, không muốn thừa nhận lại không tự chủ được bĩu môi một cái, lẩm bẩm: "Cô đúng là chảnh chọe."
Nếu đổi lại là ở thời điểm khác, trong một tình huống như thế này, chắc chắn Doãn Tân sẽ không dễ dàng mà buông tha Triệu Tiểu Tiên như vậy, cô khó chịu ho khan hai tiếng, trước mắt lại không có dư thừa sức lực gì mà đấu võ mồm hay trêu ghẹo. "Mấy giờ rồi?" Doãn Tân hỏi.
Triệu Tiểu Tiên nhìn thời gian: "Sắp mười một giờ."
Gần đến giữa trưa, người hầu ở biệt thự đã chuẩn bị xong cơm trưa, mùi thơm từ dưới phòng bếp truyền lên làm cho người khác ngửi thấy đều nuốt nước miếng. Nhưng mà sau khi Triệu Tiểu Tiên đi xuống một chuyến, lúc quay trở lại chỉ mang theo một chén cháo cùng rau xanh.
"Bác sĩ nói cô chỉ có thể ăn uống thanh đạm." Triệu Tiểu Tiên nghiêm trang thuật lại, nàng dùng cái muỗng khuấy đều chén cháo đang còn nóng. "Nhưng mà cháo này rất ngon, xem như cũng không có đối xử tệ với cô."
Doãn Tân đối với cháo thật ra cũng không có ý kiến gì, cô ngồi tựa vào đầu giường, nhìn Triệu Tiểu Tiên chậm rãi đến gần, sau khi khuấy không bao lâu, liền vươn tay đem chén cháo đưa cho cô.
Doãn Tân vẫn luôn thờ ơ nhìn chén cháo được đưa đến trước mặt mình.
"Cầm lấy đi." Triệu Tiểu Tiên không hiểu liền thúc giục.
"Tôi... Không có sức lực." Doãn tổng thẳng thắn nói.
Triệu Tiểu Tiên: "...Không có sức lực thì cũng phải ăn cơm a, hơn nữa, chén cháo này cũng không nặng bao nhiêu, cô cũng quá..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Triệu Tiểu Tiền đột nhiên liền nhận ra Doãn Tân đang dùng một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình.
Triệu Tiểu Tiên sau khi sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp, lập tức cảm thấy tức giận phải hít sâu.
"Được!" Miễn cưỡng thuyết phục bản thân, Triệu Tiểu Tiên không tình nguyện nâng lên một gương mặt tươi cười giả dối, hơi hơi cắn răng nói: "Doãn tổng, tôi đút cho cô!"
Doãn Tân thoạt nhìn vô cùng hài lòng gật gật đầu, hơn nữa còn ngoan ngoãn phối hợp há miệng "A" một tiếng.
Nghĩ lại lần này Doãn Tân bị bệnh rốt cục là bởi vì mình mà ra, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ đút mấy muỗng cháo cũng không phải là chuyện gì lớn, xem như là lấy công chuộc tội đi.
Triệu Tiểu Tiên ngồi xuống ở bên người Doãn Tân, múc một muỗng cháo để ở bên miệng thổi thổi. "Tôi nói trước, con người của tôi, việc nào ra việc đó, vẫn là rất hiểu rõ đại nghĩa."
Doãn Tân há mồm ăn xong một thìa cháo, "Ân" một tiếng tỏ vẻ bản thân mình đang nghe.
Triệu Tiểu Tiên tiếp tục nói: "Cho nên, tôi vẫn là cám ơn cô."
"Cảm ơn tôi cái gì?" Nói đến mấy chữ này, Doãn Tân tất nhiên là cảm thấy ngoài ý muốn.
Dường như Triệu Tiểu Tiên cố ý không nhìn mặt Doãn Tân, đại khái là lường trước được người kia khi nghe được lời cảm ơn thì sẽ lên mặt, nhưng mà vẫn kiên trì đem lời nói cho hết: "Cám ơn cô đã giải vây cho tôi, ngày hôm qua... Còn có lần trước ở trong trung tâm thương mại."
Doãn Tân nghe xong câu cuối nhưng cũng không có vênh váo, ngược lại khóe miệng rõ ràng nhếch lên một độ cong thể hiện sự vui mừng, nhưng mà ngay khi muốn nói cái gì, kết quả lại bị người kia cắt ngang.
"Nhưng mà!" Triệu Tiểu Tiên giống như là cường điệu nhấn mạnh nói: "Hiện tại tôi đang hầu hạ cô bị bệnh, cô cũng nên cám ơn tôi, cho nên chuyện này cứ như vậy mà... mà bù lại đi."
Doãn Tân buồn cười nhìn Triệu Tiểu Tiên, đại khái là có chút không theo kịp logic lý luận của nàng —— cho nên cái này là đền bù lại? Nha đầu này đã quên mất người khởi xướng là ai sao?
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói có vấn đề gì sao?" Động tác đút cháo của Triệu Tiểu Tiên dừng lại. "Tôi... tốt xấu gì tôi cũng là đại tiểu thư của Triệu gia, không dễ dàng gì mà đi hầu hạ người khác!"
Ngụ ý là, cô còn được lợi, nên cảm thấy thỏa mãn.
Doãn Tân lại nói: "Cô ngoại trừ là đại tiểu thư của Triệu gia, còn là phu nhân của Doãn gia."
"..." Lời nói này giống như là trực tiếp đâm vào cột sống của Triệu Tiểu Tiên, tay của nàng run lên thiếu chút nữa là đem cháo đưa vào mũi của Doãn Tân. "Lo ăn cháo đi, bị bệnh cũng không chặn nổi cái miệng của cô..."
Doãn Tân không có khẩu vị ăn uống gì, nhưng tựa hồ là nhìn Triệu Tiểu Tiên, so sánh người này với cơm, vẫn là không kêu một tiếng đem một chén cháo ăn hết sạch sẽ.
Triệu Tiểu Tiên buông chén xuống đồng thời lắc lắc cái tay sau thời gian dài phải cầm chén. "Ăn no chưa?"
"Ân."
"Vậy cô, ngủ thêm một lát?"
Triệu Tiểu Tiên nói xong muốn đứng dậy rời đi, Doãn Tân lại nhanh hơn một bước vươn tay ra, nắm chặt góc váy của nàng.
Chiếc váy ngủ bằng tơ lựa không chịu nổi lôi kéo, lần này thiếu một chút nữa liền lộ ra cảnh xuân, Triệu Tiểu Tiên vội vàng giơ tay lên che ngực một chút, đồng thời đỏ mặt, tức giận nhìn Doãn Tân.
Ý thức được mình phạm phải sai lầm, ngay sau đó Doãn Tân lại buông lỏng tay, vội vàng nói: "Không phải cố ý, tôi không có ý gì khác."
Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn Doãn Tân. "Cô còn muốn làm gì?"
Doãn Tân nói: "Ngồi lại một lát đi."
Triệu Tiểu Tiên hoài nghi chỉ chỉ cái mũi của mình.
"Ân." Doãn Tân nói: "Tán gẫu một chút?"
Triệu Tiểu Tiên cảnh giác nhìn Doãn Tân, tuy rằng vẫn ngồi xuống, nhưng lại hơi hơi kéo ra khoảng cách một chút. "Hình như tôi với cô không có gì để tán gẫu."
"Tôi với cô ngược lại có rất nhiều chuyện để nói." Có thể nguyên nhân là do ăn đồ ăn, Doãn Tân khôi phục tinh thần được một chút, cô hơi hoạt động thắt lưng, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút. "Nhắc đến đây, chúng ta quen biết nhau đã bao lâu rồi?"
"Mười một năm lẻ một tháng." Triệu Tiểu Tiên ngay sau đó bật thốt lên.
Trong nháy mắt nghe được đáp án, Doãn Tân hơi hơi kinh ngạc. "Cô nhớ rõ ràng như vậy sao?"
"Đương nhiên." Triệu Tiểu Tiên nhún vai. "Mỗi ngày tôi đều đếm ngày tháng, nghĩ xem khi nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cô."
"Sợ là có chút khó khăn." Doãn Tân nói: "Hoặc là nói, đại khái sẽ không có cơ hội như vậy."
Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân, giống như là muốn từ bên ngoài nhìn xuyên thấu qua nội tâm ở bên trong của cô ấy. "Có đôi khi tôi không biết là cô đang nghĩ gì."
Cũng đang bối rối như vậy, Doãn Tân cảm thấy bản thân cũng cảm thấy như thế, cô nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn biết, rốt cục là vì cái gì mà cô lại chán ghét tôi như vậy?"
Vấn đề này giống như là chọc trúng huyệt cười của Triệu Tiểu Tiên, nàng không thể hiểu được mà nhìn Doãn Tân. "Vấn đề này của cô coi như không có chiều sâu rồi, nói cứ như là cô không có chán ghét tôi vậy, bản thân cô đã làm những chuyện gì có cần phải kể ra một chút hay không?"
Thời điểm hai người các nàng ở trường học đối chọi gay gắt như thế nào, từ lúc sơ trung cho đến đại học, huyên náo như thế nào đến cả lớp thậm chí là cả trường, làm cả trường học đều gà bay chó sủa, những cái ký ức đó khắc sâu đến như vậy, đầu óc của Doãn Tân không phải là quên hết rồi chứ?
"Tôi không có chán ghét cô." Doãn Tân lại nói.
Triệu Tiểu Tiên: "...?"
"Từ trước đến giờ tôi không hề chán ghét cô."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên đứng dậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, nàng giống như thà rằng Doãn Tân cùng nàng một bước cũng không nhường, cũng không chịu nổi người này bỗng nhiên bày tỏ cùng nàng hòa giải.
"Cô... cô... cô đột nhiên phát thần kinh cái gì vậy? Đầu óc bị nóng đến hỏng rồi?"
Doãn Tân không có trả lời, chỉ là tự mình nói: "Cô cẩn thận suy nghĩ lại, vì cái gì mà cô lại chán ghét tôi?"
"Đương nhiên là bởi vì cô không tử tế, chỗ nào cũng nhắm vào tôi..."
"Vì cái gì mà tôi lại muốn nhắm vào cô, lúc mới vừa vào sơ trung, căn bản là tôi không hề biết cô là ai."
"Cái đó... làm sao mà tôi biết được?" Triệu Tiểu Tiên nhíu mày. "Không chừng, đây chính là chỗ đáng ghét của cô a, trêu gà chọc chó, người khác tốt một chút, thì cho dù như thế nào cô cũng bước đến đạp một cước hãm hại."
Doãn Tân: "..." Cô cạn lời xoa xoa lông mày. "Tôi không có."
Tựa hồ nhất định phải chứng minh Doãn Tân xác thật là người xấu, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức mở ra chế độ hình ảnh ở trong trí nhớ. "Chính là nói lần đầu tiên ấy, ở trong phòng y tế, có phải là cô cố ý hại tôi bị lộ tẩy hay không? Khi đó chúng ta không thù không oán, tôi cũng không có gây phiền phức gì cho cô."
Không thể không nói, đầu óc của Triệu Tiểu Tiên cho dù không được tốt, nhưng mà trí nhớ đôi khi cũng được xem là xuất sắc.
Hình như Doãn Tân cũng không ngạc nhiên khi Triệu Tiểu Tiên nhắc đến chuyện này. "Là tự cô giấu không tốt có được không, tôi cũng không biết là cô đang giả vờ, tôi chỉ là tình cờ muốn cùng cô làm quen thôi, không cẩn thận mới đụng phải dây truyền dịch." Doãn Tân giải thích nói: "Hơn nữa, tôi càng không có nghĩ đến, chủ nhiệm lớp lúc ấy sẽ xuất hiện."
Cũng không đợi Triệu Tiểu Tiên tiếp tục đưa ra dẫn chứng, Doãn Tân đơn giản là tự mình cướp lời nói trước: "Còn cái lần cô trèo tường, tôi cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi, ở trên đầu tường bên kia lại có nhiều mảnh thủy tinh như vậy, nếu như cô đụng phải thì sẽ ngã xuống..." Doãn Tân thở dài nói: "Cô cũng quá bất chấp hậu quả."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân lải nhải giải thích một đống, Triệu Tiểu Tiên cũng không biết có nên tin hay là không tin, chỉ là giống như đang suy tư nhìn Doãn Tân một hồi lâu, chờ người kia ngừng lại mới đột nhiên vươn tay ra, sờ soạng một chút đầu của Doãn Tân.
"Không có nóng a." Triệu Tiểu Tiên nói thầm.
Doãn Tân:...
Triệu Tiểu Tiên lo lắng nhìn Doãn Tân: "Cô có phải là do phát sốt, đem đốt hết ký ức hay không?"
Sau khi trả lời Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thoạt nhìn cô không đáng tin như vậy sao?
Giơ tay nắm lấy cổ tay của Triệu Tiểu Tiên, đem cái tay trắng nõn nhỏ nhắn kia từ trên đầu mình xuống, Doãn tổng một bộ dạng chân thành và thật lòng, chỉ còn thiếu là chưa có móc tim móc phổi cho nàng nhìn.
"Tôi là nói nghiêm túc."
Triệu Tiểu Tiên:...
Cảm giác được độ ấm ở trong lòng bàn tay ngay sau đó liền biến mất, Doãn Tân rũ mắt xuống, nhìn về bàn tay Triệu Tiểu Tiên đã thu hồi.
"Được, cho dù những lần trước kia đều là do hiểu lầm, nhưng cô đối với tôi thực chất đã tạo thành thương tổn, cô có biết khoảng thời gian kia tôi vừa bị xử phạt, lại vừa bị phê bình, tôi thật sự là rất gian nan hay không!"
Doãn Tân biểu hiện giống như là đã sâu sắc hiểu rõ. "Vậy thì... tôi nói xin lỗi với cô?"
Triệu Tiểu Tiên cũng không nói là có chấp nhận hay không. "Hơn nữa còn có lúc sau, cô ngáng chân tôi biết bao nhiêu lần, có bản lĩnh thì cô đều giải thích rõ ràng a!"
"Cô có thành kiến đối với tôi, vừa mới quen biết liền bắt đầu không thích tôi, ngày thường lại không chịu phản ứng gì với tôi, tôi chỉ có thể nghĩ chút biện pháp khiến cho cô chú ý."
Hơn nữa nếu nói lại, chuyện ngáng chân này cũng không chỉ riêng gì cô, mỗi lần Triệu Tiểu Tiên phản kích chưa có lần nào làm cô thất vọng. Tuy rằng không thể phủ nhận, quả thật có vài lần Doãn Tân mang theo chút cảm xúc gắt gỏng, nhưng mà mục đích ban đầu vẫn là rất □□.
Triệu Tiểu Tiên lại nghe không hiểu. "Vì cái gì muốn khiến cho tôi chú ý?" Sống yên ổn không gây chuyện không tốt sao?
Doãn Tân: "Cô nói thử xem?"
Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Không phải là muốn tôi sống không được?" Nàng nói xong lại nhớ đến cái gì, tức giận nói: "Quá đáng nhất vẫn là thi đại học lần đó, nếu không phải là do cô, tôi có cần phải học lại một năm hay không?"
Doãn Tân:...
Tinh thần và sức lực của Doãn tổng đều mệt mỏi quá độ, che mặt một cái, thần kinh nhỏ bé sau khi sụp đổ bắt đầu rục rịch di chuyển. "Tiểu tổ tông của tôi, học lại một năm không chỉ có một mình cô được chưa?" Doãn Tân thật không muốn nói đến chuyện này. "Nếu không phải là do cô cầm nhầm giấy báo của tôi..."
"Còn không phải là do cô cố ý dụ dỗ tôi cầm nhầm."
Doãn Tân:??
"Tôi làm như vậy để làm gì?"
"Ai mà biết được cô, có lẽ đại khái chính là bất chấp mọi giá muốn cùng tôi không qua được."
"...Tôi bị điên hay sao? Cho dù là muốn bất chấp mọi giá, tôi cũng không cần thiết phải đi gài bẫy chính mình?"
Doãn Tân cúi thấp đầu, rõ ràng là muốn đem hết tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng, nhưng lại không biết vì sao, ngược lại cảm giác vô lực trên đỉnh đầu càng thêm mãnh liệt.
Quả nhiên là cô không thể hy vọng xa vời là Triệu Tiểu Tiên sẽ đem mọi chuyện sắp xếp cho rõ ràng, sau đó bình tĩnh cùng cô nói chuyện.
Sau khi mạnh mẽ ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, Doãn Tân giống như là làm ra một quyết định vô cùng nặng nề, cô suy nghĩ cho dù có nói thêm gì nữa cũng vô dụng, còn không bằng đi thẳng vào chủ đề một cách thoải mái.
Với đầu óc của Triệu Tiểu Tiên, trông cậy vào cô ấy tự mình nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, căn bản là không có khả năng.
Hơn nữa với bầu không khí hiện tại ở trong phòng... Miễn cưỡng cũng có một chút ý tứ.
Doãn Tân đột nhiên lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, vì sao tôi lại muốn khiến cho cô chú ý."
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt, một bộ dáng nguyện ý lắng nghe kỹ càng lời Doãn Tân sắp nói.
"Bởi vì tôi thích..."
Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp nói thành lời, tiếng đập cửa không đúng lúc lại vang lên.
Bị cắt ngang lời nói, Doãn Tân vốn dĩ không muốn phản ứng đến cái vị khách không mời mà đến này, nhưng không thể tưởng tượng được người này còn rất cố chấp, sau khi gõ cửa hai cái liền kêu lên hai tiếng: "Tổng giám đốc, là tôi."
Tôn Ngang.
Doãn Tân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mà nhớ kỹ cái tên nam nhân này.
Mà ở ngoài cửa vẫn hoàn toàn không biết bản thân đã chọc thủng cái rổ nào, Tôn Ngang còn tiếp tục nói: "Mười hai giờ có một cuộc họp video, vẫn tham dự bình thường hay sao?"
Không nhắc đến chuyện này thì Doãn Tân liền quên mất, vừa phản ứng lại thì Triệu Tiểu Tiên đã muốn chạy đi mở cửa. Tôn Ngang khách khách khí khí cùng nàng chào hỏi, sau khi được phê chuẩn liền lập tức đi vào.
Tôn Ngang đã mang máy tính của Doãn Tân qua đây, trực tiếp đặt ở trên bàn làm việc.
Doãn Tân có chút gian nan bước xuống giường, từ đây đến mười hai giờ cũng không còn bao nhiêu thời gian, trước đó cô còn phải đem cái bộ dạng tiều tụy này của bản thân sửa soạn lại một chút.
"Cô chắc chắn không? Đã như vậy rồi mà còn muốn làm việc?" Triệu Tiểu Tiên nhìn dáng vẻ của Doãn Tân bước đi rất vất vả, nhịn không được nói.
Doãn Tân duỗi người, giãn gân cốt một chút. "Không làm việc, lấy cái gì mà nuôi cô?"
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Tiểu Tiên ngơ ngác: "Tôi...? Ai cần cô nuôi?"
Lúc Doãn Tân đi vào phòng tắm, ngoài miệng không chút hoang mang: "Vậy tôi sửa cho đúng một chút, không làm việc, lấy cái gì để cho cô phá sản?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Trải qua việc đêm qua, hai người đồng thời cùng xuất hiện ở bên trong phòng tắm khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một loại cảm giác kỳ quái, làm cho Triệu Tiểu Tiên chỉ dám đứng một chút, ngay sau đó lập tức tránh ra ngoài.
Da mặt dày của nàng có chút nóng, đặc biệt là càng muốn quên đi thì càng không thể quên đi, cái đoạn hồi ức kia giống như là dòi ở trong xương, trong lúc nhất thời dây dưa khiến nàng tâm phiền ý loạn.
Doãn Tân chỉ là đơn giản rửa mặt, chải lại tóc, sau đó rũ mắt xuống nhìn trúng một cái lọ nước cân bằng da của Triệu Tiểu Tiên, cầm lấy rồi tùy tiện hướng về trên mặt phun hai cái xem như là bổ sung nước.
"Có phải là cô đã sử dụng nước cân bằng da của tôi hay không?" Kết quả là nha đầu này cái mũi lại thính như chó, Doãn Tân vừa mới bước ra đã bị nàng nói một câu đoán được.
Ngược lại Doãn tổng cũng không lúng túng. "Người một nhà phân của cô của tôi cái gì?" Triệu Tiểu Tiên ngồi ở trên sôpha chơi điện thoại di động, thời điểm cô đi ngang qua còn thuận tiện xoa nhẹ đầu đối phương một chút. "Của cô chính là của tôi."
Triệu Tiểu Tiên lập tức nghiêng đầu né tránh một chút:...Thật đúng là không biết khách khí.
Mười một giờ năm mươi lăm phút, Doãn Tân đoan đoan chính chính ngồi xuống ở trước máy tính, hình ảnh video còn chưa có mở ra, cô cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì. "Đúng rồi, có phải vừa rồi cô còn chuyện chưa nói xong hay không?"
Doãn Tân dừng một chút, đúng là có, nhưng mà... Cô theo bản năng nhìn lướt qua người bên cạnh, chịu trách nhiệm một lát nữa ghi lại công việc – Tôn Ngang.
Trước mắt hiển nhiên là không có thuận tiện nói tiếp.
Doãn Tân hắng giọng một cái: "Để sau rồi lại nói tiếp."
Nghĩ chắc là do công việc tương đối quan trọng, Triệu Tiểu Tiên cũng không truy cứu. Nàng chuyển mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Doãn Tân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải là tôi nên tránh đi một chút hay không?"
"Nên tránh cái gì?"
"Công việc của cô, có tôi ở đây, không tốt lắm?"
Hiếm khi nào Triệu Tiểu Tiên còn có thể giác ngộ như vậy, Doãn Tân thật đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà còn không đợi cô mở miệng, Tôn Ngang đã nói trước: "Không có việc gì a, cuộc họp này hôm nay tương đối..."
Doãn tổng ném một ánh mắt hình viên đạn về phía này, Tôn Ngang ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Doãn Tân: Tôi cùng vợ của mình nói chuyện, liên quan gì đến cậu?
Thư ký Tôn nhanh chóng cúi đầu: Sai rồi sai rồi.
Triệu Tiểu Tiên còn đang nghi hoặc chờ đợi. "Tương đối cái gì?"
Doãn Tân: "Tương đối đặc thù."
Vừa mới dứt lời, trên màn hình ngay sau đó liền có chút hình ảnh mơ hồ, Triệu Tiểu Tiên xa xa nhìn thấy, đôi mắt ngay lập tức trợn tròn. "Triệu Hiểu Du??"
Giọng nói kinh ngạc của nàng có chút lớn, ngay lập tức giơ tay che miệng một chút.
"Không có việc gì, microphone còn chưa có mở." Doãn Tân trấn an nói.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện chính yếu, Triệu Tiểu Tiên đảm bảo bản thân mình đồng thời không có xuất hiện trên màn hình, hướng đến gần vài bước. "Cuộc họp này là giữa cô và Triệu thị."
"Ân."
"Cô muốn cùng Triệu thị hợp tác?"
Doãn Tân ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên, vẻ mặt đương nhiên. "Tôi không phải đã nói trước đó rồi sao, sau này Doãn thị sẽ toàn lực ủng hộ Triệu thị."
"...Tôi cho rằng cô chỉ là nói cho có." Triệu Tiểu Tiên nói thầm. Dù sao lúc đó cũng là ở trong trung tâm thương mại, thời điểm đối phó với Lục Nguyệt Hi, nghĩ rằng Doãn Tân chỉ là thuận miệng nói, ngay đến bản thân Triệu Tiểu Tiên cũng chưa từng coi đó là sự thật.
"Doãn tổng?" Hình ảnh ở bên kia Triệu Hiểu Du đang kiểm tra âm thanh, hình ảnh cũng nhanh chóng ổn định với chất lượng độ nét cao.
Doãn Tân bấm một cái nút mở ra giọng nói. "Xin chào."
Triệu Tiểu Tiển vẫn kinh ngạc chưa kịp định thần, nhưng mà lúc này hai bên đã bắt đầu đàm phán, nàng không tiện nói thêm điều gì nữa. Chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đi qua một bên ngồi xuống, lỗ tai lại theo bản năng dựng đứng lên, lắng nghe nội dung của cuộc họp.
Thật ra Doãn Tân không có một chút nào kiêng dè nàng, nhưng cho dù không kiêng dè, Triệu Tiểu Tiên vừa nghe được mất phút, liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Xuất phát từ sự chiếu cố đặc biệt đối với Triệu thị, tuy rằng bề ngoài nói là hợp tác, nhưng thật ra Doãn Tân đã chuẩn bị tốt để nhường lại cái lợi lớn nhất. Chỉ cần là trong tình huống Doãn thị không thị thua lỗ tiền bạc, thì cô có thể không lấy một xu, đem hết tất cả lợi nhuận nhường cho Triệu thị.
Vốn tưởng rằng mang theo dự tính ban đầu như vậy thì cuộc họp này chắc là sẽ tiến hành vô cùng vui vẻ cũng như thuận lợi, nhưng mà kết quả lại không được như ý nguyện.
Triệu Tiểu Tiên vừa ngủ gật một giấc xong, thời điểm ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy tình hình cục diện bế tắc ở trước máy vi tính. Triệu Hiểu Du còn đang lải nhải nói cái gì đó, Triệu Tiểu Tiên tuy rằng không có nghiêm túc lắng nghe, nhưng mà cũng có thể từ biểu tình của Doãn Tân và Tôn Ngang nhìn ra được, cô ta chắc là đưa ra một yêu cầu không được thực tế.
"Cô không cảm thấy, yêu cầu này của cô có chút quá đáng hay sao?" Sau đó Doãn Tân dùng một loại giọng điệu âm trầm, biểu đạt lập trường của bản thân.
"Quá đáng sao?" Trên màn hình, Triệu Hiểu Du lại hơi hơi mỉm cười, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng đúng mực, làm người khác trong lúc nhất thời từ bên ngoài nhìn vào đều khó có thể phân biệt được, đến tột cùng là quá đáng ở chỗ nào.
Doãn Tân sau đó lại tựa vào lưng ghế. "Dựa theo những lời mà cô nói, kiếm được tiền, lợi nhuận đều là của cô, thất bại, tổn thất đều là của tôi."
"Doãn tổng, thật ra tôi không có nói như vậy..."
"Ý của cô chính là như vậy." Doãn Tân trực tiếp ngắt lời nói.
Doãn Tân thật sự phát hiện ra, có đôi khi mang theo lòng nhượng bộ nhưng chưa chắc đối phương sẽ cảm kích, chẳng những không cảm kích mà còn sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Về điểm này, hai chị em của Triệu gia ngược lại đúng là không hẹn mà gặp.
Nhưng mà cũng không quá giống nhau, cô đối với Triệu Tiểu Tiên có thể nuông chiều đến vô hạn, cãi nhau nhiền năm như vậy, quan hệ là có chút vi diệu. Nhưng mà còn Triệu Hiểu Du... Hai người các cô rất quen thân sao? Trên lý thuyết mà nói, hình như hôm nay là lần đầu tiên hai bên đường đường chính chính nói chuyện với nhau đúng không?
Triệu Hiểu Du hơi dừng lại một chút, bộ dạng cúi đầu giống như đang suy nghĩ, Doãn Tân còn cho rằng cô ta có thể đem đầu óc hiểu rõ hơn một chút, nhưng mà không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng lại vẫn như cũ khiến cho người khác hoàn toàn thất vọng.
"Sự nghiệp của Doãn gia lớn như vậy, chắc là sẽ không để ý chút lợi nhuận cực nhỏ này chứ?" Triệu Hiểu Du một bộ dáng nói chuyện vô cùng có lý. "Huống chi Tiểu Tiên cũng đã gả vào Doãn gia, đều là người một nhà, những chuyện này chắc không cần thiết phải tính toán chi li như vậy chứ?"
Doãn Tân:...
Thật đúng là đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng.
Cái mũ người một nhà này, chụp đúng là thật khéo.
"Ai là người một nhà với cô! Lúc này mới biết thừa nhận là người một nhà, lão tử với cô rất thân sao?" Triệu Tiểu Tiên đột nhiên xông ra, trước khi mở miệng còn không quên ấn nút tắt tiếng, tức giận hướng về phía Doãn Tân, xúi giục nói: "Đừng có mù quáng mà theo cô ta, trực tiếp cự tuyệt!"
Doãn Tân:...?
"Cự tuyệt?" Doãn Tân ngược lại cười một cái. "Cô có biết, cô ta chính là đại diện cho nhà của cô cùng tôi nói chuyện hợp tác?"
"Vậy thì thế nào?" Triệu Tiểu Tiên nói: "Cho dù là cùng nhà tôi nói chuyện hợp tác, cô cũng đừng cùng cô ta nói, Triệu Hiểu Du này rõ ràng chính là muốn chiếm tiện nghi ở chỗ của tôi!"
Ở khắp nơi thì luôn miệng xem thường nàng, ngược lại lúc này thì biết lợi dụng cái thân phận nàng gả vào Doãn gia, tự kiếm lời cho công việc của chính mình.
Đầu óc của Triệu Tiểu Tiên lúc này đột nhiên thông suốt, nghiêm túc phân tích nói: "Nếu như cô đáp ứng cô ta, vậy thì khi thành công là nói do năng lực kinh doanh của cô ta giỏi, năng lực làm việc kiên cường. Nếu như cô không đáp ứng, vậy thì nói tôi ở Doãn gia không được cưng chiều, làm cho hai nhà hợp tác không được thuận lợi!"
Doãn Tân giống như là đang suy tư nhìn cô vợ nhà mình, bỗng nhiên có chút nhìn Triểu Tiên Tiểu với cặp mắt khác xưa.
"Vậy tôi có nên nói với cô ta, cô ở Doãn gia có được cưng chiều hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cái này không phải là trọng điểm!"
Doãn Tân chống cái trán. "Vậy trọng điểm là gì?"
"Trọng điểm là cự tuyệt cô ta! Tuyệt đối không thể để cho gian kế của cô ta được thực hiện."
Doãn Tân hỏi: "Hai người không phải là chị em ruột sao?"
"Không phải!" Triệu Tiểu Tiên nói xong ngừng lại một chút, rồi bổ sung nói: "Cũng cũng... cũng phải... nhưng mà chỉ là cùng cha khác mẹ."
Doãn Tân: "Cảm tình không tốt?"
Triệu Tiểu Tiên: "Không phải không tốt, căn bản là không có cảm tình!"
Từ khi mẹ của Triệu Tiểu Tiên được gả vào Triệu gia, Triệu Hiểu Du đã bắt đầu ồn ào, sau khi Triệu Tiểu Tiên được sinh ra, thì càng ồn ào đến lợi hại hơn.
Mọi người trong nhà đều chiếu cố Triệu Hiểu Du không có mẹ, cho nên mỗi người đều đạt đến trình độ cao nhất chịu đựng cái tính tình cáu kỉnh và cái tính cách cổ quái của cô ta, thế nhưng cho dù có khoan dung cùng quan tâm nhiều hơn thì ở trong mắt của Triệu Hiểu Du, những điều đó không chỉ là đương nhiên, mà còn phải bị tùy ý giẫm đạp nghiền ép.
Triệu Tiểu Tiên có một lần cảm thấy người phụ nữ này có thể là do bóng ma thời thơ ấu làm cho tâm lý bị méo mó, không chừng người nên đi gặp bác sĩ tâm lý phải là cô ta mới đúng.
Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân nói: "Tuy rằng tôi rất chán ghét cô, nhưng mà có thể cô không biết, mức độ chán ghét đối với cô chỉ xếp ở thứ hai."
Doãn Tân nhướng lông mày một chút, ý chỉ Triệu Hiểu Du. "Cô ta xếp thứ nhất?"
"Ân."
Trước kia thật ra không hề hay biết, trong nhà của Triệu Tiểu Tiên lại có nhiều chuyện đến thế này. Thời điểm còn đi học, cô nhớ rõ Triệu Hiểu Du là chị mà còn tự mình đưa đồ đến cho Triệu Tiểu Tiên, lúc ấy còn tưởng rằng tình cảm chị em của hai người họ rất tốt.
Triệu Hiểu Du ở đầu bên kia từ trong màn hình không nhìn thấy được người của Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân lại tắt âm thanh cùng người khác nói chuyện, cô cũng chỉ cho là Doãn Tân đang cùng với thư ký thảo luận công việc.
Một lần nữa mở ra microphone, Doãn Tân đi thẳng vào vấn đề: "Cô nói không sai, Tiểu Tiên đã gả vào Doãn gia, xem như là nể mặt cô ấy, cho dù là ngược lại, tôi cũng nên cho mọi người lợi ích lớn nhất, điểm này không có gì bàn cãi, tôi cũng hoàn toàn có thể đáp ứng."
Lời nói nhắc đến tên của Triệu Tiểu Tiên, tựa hồ là khiến cho Triệu Hiểu Du có một chút bất mãn, nhưng mà đem cảm xúc khống chế rất tốt, ít nhất đối với thái độ đồng ý của Doãn Tân cảm thấy rất là vui mừng.
"Chỉ là..." Nhưng mà không ngờ đột nhiên Doãn Tân xoay chuyển lại. "Nếu là như vậy, một vụ làm ăn lớn thế này, cô cùng tôi nói, khả năng là còn chưa có đủ tư cách."
Triệu Hiểu Du:...!
Doãn Tân nhàn nhạt dùng giọng điệu khiến cho người khác bốc hỏa nói chuyện: "Chủ tịch của mấy người trước khi phái cô qua đây đàm phán với tôi, có biết là cô sẽ nói như vậy hay không?"
Triệu Hiểu Du: "Tôi...?" Cô tựa hồ là bị Doãn Tân cười châm biếm. "Tôi không thể nói?"
"Công ra công, tư ra tư, để các người lấy tình cảm làm lợi nhuận, không đúng với bổn phận. Dùng Tiểu Tiên làm lợi thế để đàm phán với tôi, đây là năng lực chuyên môn của cô?"
Doãn Tân cười lạnh nói: "Có phải là cô cảm thấy bản thân mình rất thông minh hay không?"
Tư thế ngồi của Doãn Tân ngay ngắn, không cho Triệu Hiểu Du đã bắt đầu nói lắp cơ hội để nói chuyện. "Hứa hẹn tôi có thể cho, lợi nhuận tôi cũng có thể cho, nhưng mà phải đổi một người khác đến. Cái người được chọn này, yêu cầu cũng không quá hà khắc." Doãn Tân nói: "Ngoại trừ cô ra, ai cũng đều có thể."
Triệu Hiểu Du: "..."
Doãn tổng nói xong trực tiếp đóng lại máy tính, động tác nhanh chóng lưu loát dứt khoát, khiến cho người khác không thể nói lên lời.
Quay đầu lại, vẻ mặt giống như đang tranh công nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm như cũ, giơ tay lên. "Thế nào, xử lý như vậy có được hay không?"
Triệu Tiểu Tiên cắn môi. "Có phải là có hơi tàn nhẫn hay không?"
"Có sao?" Doãn Tân không để bụng nói: "Cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi, tiêu diệt uy phong."
Doãn Tân vừa nói vừa từ trên ghế đứng dậy, nói chuyện trong chốc lát, cả người giống như là đem chút sức lực tích góp được sử dụng hết.
"Để đảm bảo được địa vị của cô ở Doãn gia, cũng giữ lại được lợi ích cho Triệu gia, còn không cho cô ta giành được công, nhất cử tam lợi." Doãn Tân hướng Triệu Tiểu Tiên cười cười, đôi mắt sáng ngời giống như là đang chờ một câu khen ngợi.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Tôn Ngang:...
Có phải là mình không nên ở chỗ này hay không, có chút ảnh hưởng đến bà chủ yêu đương?
Triệu Tiểu Tiên giơ tay gãi gãi một chút đuôi lông mày. "Ân... Hình như tôi có chút đói bụng."
Doãn Tân nhìn tiểu công chúa nâng chân bỏ đi, giống như là trốn chạy ra khỏi phòng, mờ mịt chớp mắt một cái. Sau đó mới phát hiện hình như bên trong phòng còn có một người khác, liếc mắt nhìn Tôn Ngang một cái. "Tôi biểu hiện không tốt sao?"
Tôn Ngang: Cái đó đâu thể nào dùng một chữ 'Tốt' để có thể hình dung?
Có miệng nhưng lại khó trả lời, thư ký Tôn giơ tay lên, vô cùng chân thành giơ lên ngón tay cái.
- ----------------------------
Ngày 29-09-2020