Edit: Gà Mlem

Beta: Lam

Kể từ giây phút khi khuôn mặt của Dung Dã hoàn toàn bị lộ ra, phòng chiếu phim lớn lúc trước còn đang ồn ào sôi nổi lập tức đã lạnh ngắt như tờ, giống như đột nhiên bị nhấn vào nút tạm dừng.

Các cánh truyền thông cầm đủ các loại máy ảnh ngắn dài khác nhau, tự nhận là bản thân đã trải qua quá nhiều sóng gió trong giới, từ lâu đã có thể mặt không đổi sắc ứng phó với đủ các loại bất ngờ.

Lần này bọn họ đứng ở hàng đầu tiên, cách Dung Dã cũng gần nhất. Vốn là họ một lòng muốn chụp ảnh Nặc Nặc, thậm chí còn mang theo vài câu nói đùa, dù sao không lâu trước đây bọn họ còn thảo luận với nhau, Dụ Dao đúng là ngu xuẩn, bao nhiêu đối tượng tai tiếng chất lượng như vậy mà chẳng giữ nổi chân anh nào, vậy mà lại còn có thể yêu lại cái tên ngốc nghếch này!

Mãi đến khoảnh khắc đối diện với nhan sắc của  Dung Dã, sắc mặc của đám truyền thông lập tức thay đổi, cứng lại thành băng, có người cổ tay còn run rẩy, microphone cũng cầm không vững, rơi xuống đất, vang lên tiếng ong ong.

Khán phòng đông nghìn nghịt, không hẹn mà cùng thất thanh.

Hôm nay tới đây ngoại trừ những người thích phim ảnh, còn có rất nhiều fan nhà đối thủ của Dụ Dao và các tài khoản marketing vô lương tâm. Họ trà trộn vào định tạo một bản thảo hắt nước bẩn, không chỉ bôi đen phim điện ảnh, mà còn bôi đen bản thân Dụ Dao, mượn việc thằng bạn trai trước ngu ngốc châm chọc cô một phen, miễn cho cô bay quá cao.

Nhưng chỉ trong vòng mấy giây, hết thảy đều bị lật ngược một cách không thể tưởng tượng nổi, dần dần bắt đầu có người che miệng lại, không thể không chế được mà thốt ra vài cảm thán, mồ hôi lạnh cũng tí tách trào ra bên ngoài.

Không phải, rốt cuộc là bọn họ điên rồi, hay là hoa mắt ảo giác rồi.

Người ở dưới sân khấu là… Dung Dã hả?

Là Dung Dã trong các bản tin và trong lời đồn?! 

Cũng tức là… Cái tên cún con trợ lý mất trí, não không tốt bên cạnh Dụ Dao, lúc đầu ngày nào cũng dính chặt lấy cô, còn tôn thờ cô như thần. Cái tên ngốc nghếch bị cô nhẫn tâm vứt bỏ, vẫn luôn là Dung nhị thiếu, cái tên thủ đoạn quả quyết, có thể tự tay đập nát nhà họ Dung?!

Dung Dã xuất hiện ở trong bản tin kinh tế tài chính thì lạnh lùng âm u. Nhưng giờ khắc này, bọn họ chính mắt thấy, là anh đã thu lại toàn bộ góc cạnh, cẩn thận cầm một cành hoa đào khô yếu ớt, đưa cho Dụ Dao trên sân khấu.

Sao có thể như vậy… Đây là cảnh tượng đáng sợ tới mức, cho dù có nằm mơ đến mức đau đớn kêu gào cũng không thể nào mơ thấy.

Vài giây trước bọn họ còn ồn ào lớn tiếng kêu “Tiểu liếm cẩu” thì đã nhìn thấy Dung Dã, bình thường nói chuyện với tên đại sát khí này còn chẳng dám gọi anh là tiểu liếm cẩu! Mụ nội nói, bây giờ còn có thể xếp hàng đi chết ngay lập tức được không vậy!

Còn bảo Dụ Dao ngu xuẩn? Trời đất chứng giám, bọn họ mới là đám ngu xuẩn ấy! Xâu đám đối tượng trong xì căng đan kia thành một chuỗi, đặt Thẩm Diệc lên trên đầu, mẹ nó cả một rổ cũng không thể đuổi kịp Dung Dã.

Dụ Dao trừng mắt nhìn Dung Dã, trước mắt xuất hiện một tầng hơi nước.

Không quan tâm tới độ ảnh hưởng à?! Bây giờ anh liên lụy tới lợi ích của nhiều tập đoàn như vậy, chuyện cảm tình có thể tùy tùy tiện tiện thừa nhận sao? Đặc biệt là vào giây phút tin đồn ầm ĩ đến dầu sôi lửa bỏng, cứ như vậy trực tiếp đứng ra, nói cho công chúng anh là Nặc Nặc, anh tới theo đuổi cô.

Dung Dã cũng không hối thúc, vô cùng kiên nhẫn mà đứng tại chỗ, nhìn Dụ Dao rồi cười.

Không cần nói chuyện, cũng không cần cô mở miệng ra hỏi, anh đã cho cô đáp án.

Quang minh chính đại đứng ở trước mặt cô, đứng trong đám người với tiếng ồn ào không kiêng kị gì mà chạy về phía cô. Nhiều năm như thế, là chấp niệm giúp anh có thể chống đỡ được đến bây giờ, không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, dù là bất cứ một phút giây nào liên quan tới cô, anh sẽ vĩnh viễn đấu tranh không ngừng.

Dụ Dao không khó khăn lắm đã có thể hiểu được, cổ họng vừa ngọt vừa chát chua cay xè. Cô đưa tay che đi sự chua xót trong hốc mũi, lại không nhịn được, nén một chút hơi nước sắp trào ra mà bật cười, khóe môi cong lên.

Tên điên này.

Là của cô.

Hôm nay A Dã tiến bộ rất nhiều, không hề bị Thẩm Diệc ảnh hưởng tới mức thất lễ, phải thưởng.

Dụ Dao đi về phía trước mấy bước, sân khấu có hơi cao, cô đi xuống từ giữa, hơi cúi người xuống nhận lấy hoa đào trong tay Dung Dã, dùng cành hoa gõ một cái lên đầu anh, nhướng mày nhẹ giọng nói: “ Đúng là bây giờ đang giữ vị trí dự bị, nhưng mà tình cũ là giả đó.”

Cô nào có thật sự chia tay với anh.

Nhìn thấy hai người thân mật với nhau như vậy, hiện trường lại xôn xao ầm ĩ lên lần nữa. Sống lưng Dụ Dao thẳng tắp, mặt nhìn về phía truyền thông và người xem, chuẩn bị cân nhắc dùng từ có lợi cho Dung Dã để trả lời câu hỏi cuối cùng. Dung Dã lại tự nhiên mà nhận lấy mic của cô: “Dao Dao, anh thay em trả lời.”

Anh quay người lại, đưa lưng về phía Dụ Dao, che cho cô ở phía sau, mặt nhìn về phía ống kính và mấy trăm đôi mắt, giọng nói bình tĩnh vững vàng: “Người ở trong ảnh là tôi, người trợ lý ngu ngốc bên cạnh cô ấy cũng là tôi, từ đầu đến cuối, cô gái trong lời tôi nói đều là cô ấy.”

“Tôi muốn theo đuổi Dụ Dao một lần nữa, đến lúc cô ấy đồng ý kết hôn cùng tôi.”

“Sau này cô ấy xuất hiện ở đâu thì ở nơi đó sẽ có tôi, chỉ hy vọng các bạn không nên vì tôi mà không còn yêu quý cô ấy như trước nữa…”

Dung Dã buông microphone, ngước mắt nhìn Dụ Dao, trong mắt tràn ngập những vệt sáng đang di chuyển: “Dao Dao, trả lời xong rồi, công việc kết thúc, có thể đưa em đi được chưa?”

Dụ Dao muốn kéo anh tới chỗ không người đánh một trận cho ra trò, cái gì gọi là vì anh! Anh có biết hai chữ Dung Dã đại diện cho cái gì không hả? Việc hôm nay vừa công khai ra ngoài, cô sẽ trực tiếp nhảy lên đầu hàng ngũ những nữ nghệ sĩ sắp kết hôn trong giới, khiến cho những kẻ mơ mộng hão huyền muốn chui vào nhà giàu có tức chết. 

Anh thì giỏi rồi, lại lo lắng cô sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực.

Tiêu cực từ đâu ra, có khi còn nhận được sự hâm mộ đến tận mây xanh và ghen tỵ nữa ấy chứ.

Dụ Dao lặng lẽ nhéo mặt anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Chờ đấy, em đi xin ông chủ cho nghỉ trước đã.”

Cô xoay người, làn váy theo động tác hơi vểnh lên, nghiêng đầu cười đến mức ngọt ngào chói mắt, chỉ chỉ Dung Dã hỏi đạo diễn: “Tôi phải đi giải quyết vấn đề nhỏ này đã, có thể xin về sớm vài phút không ạ?”

Đạo diễn cùng toàn bộ đoàn phim đã loạn như cào cào từ lâu, ngơ ngác nhìn Dung Dã, liều mạng so sánh anh và Nặc Nặc hồn nhiên trong trí nhớ của mình, lại nhìn nhìn Dụ Dao, vẫy tay tạm biệt đều theo nhịp, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Bọn họ hận không thể bắt Dụ Dao lại tra hỏi ba ngày ba đêm, vấn đề là Dung Dã đang nhìn chằm chằm, ai mà có gan chứ, ai mà dám chứ!

Dụ Dao thở sâu, bước nhanh về phía bậc thang bên cạnh sân khấu. Cô từ phía trên đi xuống, Dung Dã ở dưới đợi cô, sau vài bước cô lại không nhịn được mà chạy từng bước nhỏ, váy dài phấp phới lên xuống. Đến cạnh bậc thang, Dung Dã đã đi đến, vươn tay về phía cô.

Trong ánh mắt sáng ngời viết ba chữ.

Muốn nắm tay.

Dụ Dao mím môi cười, được rồi, thưởng cho anh vậy, nắm tay một tí cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Cô nắm lấy ngón tay anh, Dung Dã lập tức siết chặt lại, kéo cô ra khỏi phòng chiếu phim. Đến lúc này, đám truyền thông đờ đẫn mới hoàn toàn phản ứng lại, xô đẩy nhau đi về phía trước, lảo đảo đi chụp những bức ảnh nhất định sẽ khiến toàn mạng xã hội bùng nổ kia

Dung Dã lơ đãng nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, đám phóng viên đang chạy như bay đến phía trước hoảng sợ nhanh chóng dừng lại, đám đằng sau theo đó mà ngã nhào hết xuống.

Lúc đi ra cửa, Thẩm Diệc còn cầm một bó hoa hồng đứng sững ở đó, từ lúc mới bắt đầu đến giờ vẫn đứng ở đó, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc.

Dụ Dao lay lay tay Dung Dã: “Em đi nói với Thẩm Diệc vài câu đã, cũng phải chấm dứt với anh ấy.”

Khóe miệng Dung Dã cụp xuống, xương ngón tay bóp đến càng chặt hơn. Dụ Dao không thúc giục, yên lặng đợi anh trả lời. Một lát sau, anh cúi đầu, chậm rãi buông tay ra: “Ba phút thôi, được không?”

Cô đã từng nói, đó chỉ là một người qua đường A căn bản đến một ngón tay của anh cũng chẳng sánh bằng.

Cô còn nói, đừng coi bản thân thấp kém như vũng bùn trong ống cống.

Anh là để yêu thương.

Anh có thân phận dự bị danh chính ngôn thuận.

Dao Dao chỉ cần anh.

Dung Dã không nhìn Thẩm Diệc, buông tay cô ra rồi lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lặp lại: “Ba phút thôi, được không, anh đi chặn đám truyền thông lại.”

Sợ cô không đồng ý, muốn nhiều thời gian hơn, anh dứt khoát quay người quay trở lại.

Trong lòng Dụ Dao mềm nhũn, những lời sắp thốt ra khỏi miệng không thể không nuốt ngược trở vào. Ba phút cái gì, một phút là đủ rồi.

Cô đi đến trước mặt Thẩm Diệc, môi Thẩm Diệc mấp máy vài cái, nghẹn giọng mà nói xin lỗi: “Cuối cùng anh cũng hiểu được, anh đã là công cụ của Dung Thiệu Lương từ lâu. Ông ta âm thầm dẫn đường cho anh biết tới em, thích em, lại hết lần này đến lần khác bóng gió bảo anh theo đuổi em, cầu hôn em, đều là vì… Kích thích Dung Dã.”

“Đến ngay cả anh cũng không biết mình đã trở thành con dao trong tay người khác.” Anh ta cười khổ: “Gây ra cho em quá nhiều phiền phức, hiện tại rơi vào hoàn cảnh này đều là do anh tự tìm tới.”

Dụ Dao lắc đầu: “Không phải anh cố ý, ngược lại em còn muốn cảm ơn anh một tiếng, ít nhất trong khoảng thời gian đó, em không cần phải đi tìm thêm người đi tạo xì căng đan.”

Thẩm Diệc nhắm mắt: “Cho nên em mới không tiếp nhận anh, từ trước tới nay cũng không hề có chút tình cảm gì với anh, anh đều biết. Hiện tại cuối cùng anh đã hiểu, sao anh có thể sánh với anh ta được chứ, dù sao đó cũng là Dung Dã..”

“Khi anh ta mất trí, khi anh ta chẳng có gì trong tay, hai người còn có thể yêu nhau, anh không thể nhúng tay vào, không phải mình anh, mà không ai có thể.”

“Dung Dã anh ta.” Thẩm Diệc  nói: “Đã ngậm lấy rồi thì sẽ giữ chặt cho tới khi chết mới thôi, em phải chuẩn bị tốt tinh thần… Sẽ bị anh ta tính toán suốt cả đời.”

Dụ Dao còn muốn nói gì đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một bàn tay lạnh hơn vừa rồi rất nhiều nắm lấy khuỷu tay cô, bình tĩnh nói “Ba phút đã hết”, sau đó trực tiếp dẫn cô đi tới phía trước.

Trong phòng chiếu phim có đủ các loại âm thanh hỗn tạp mơ hồ vang lên, không chắc là sẽ không có người đuổi theo. Dụ Dao không kháng cự, theo Dung Dã đi tới phía trước, toàn bộ lối đi trong rạp chiếu phim đã sạch bóng người, không có ai nên có thể dùng thang máy chuyên dụng rời đi.

Nhưng đi đến một góc khuất, Dung Dã bỗng nhiên nắm tay Dụ Dao đi tới đó, che chắn cô ở trong bóng tối, hô hấp có chút nặng nề, cúi đầu nhìn cô chăm chú nói: “Dỗ anh.”

Thiếu chút nữa Dụ Dao đã bật cười, nhẫn nhịn một hồi mới nhịn được cười, thuận tiện nhìn anh bằng một ánh mắt nghi ngờ vô cùng.

Dung Dã lại tới gần nửa bước, không thể tiến sát đến cô hơn nữa, thốt ra mấy chữ: “Dao Dao, em dỗ anh.”

Ngón tay Dụ Dao chọc chọc bả vai anh: “Mới một phút, anh đã ương ngạnh nói thành ba phút, lôi em đi còn chưa đủ hay sao mà còn đòi dỗ? Tham lam quá đó Dung nhị thiếu.”

Dung Dã rũ mắt: “… Anh cố gắng hết sức rồi, bệnh của anh rất nặng, em cho anh chút thời gian chữa trị.”

Anh khó khăn nuốt nước bọt vài cái, đè nén lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Vậy không dỗ nữa… Em đừng thất vọng về anh nhé.”

Dung Dã giấu đi màu sắc trong mắt, muốn ôm cô đi vào trong thang máy. Dụ Dao thật sự không chịu được anh như thế, duỗi tay nắm chặt góc áo anh, đầu ngón tay nắm lấy cái cúc áo trên cùng ở trên xương quai xanh của anh, dùng sức kéo xuống, kéo anh đến trước mặt mình. 

Cô vẫn còn đang đi giày cao gót, nhưng vẫn phải nhón chân về phía trước, mới có thể hôn lên đôi lông mi đang run rẩy của anh. 

“Hôm nay A Dã cố gắng như vậy.” Đôi mắt hạnh nhân của cô cong lên, cô hôn anh hai cái, nói bên tai anh: “Đáng được thưởng, tiếp tục cố gắng nhé.”

Tạm dừng cực ngắn ngủi

Dụ Dao tràn đầy mong chờ, cho rằng có thể nhìn thấy một phản ứng hơi ngây thơ một chút, suýt chút nữa đã quên người trước mặt cô đây là chó sói hàng thật giá thật.

Cánh tay Dung Dã siết chặt eo cô, ở trong góc ánh đèn không chiếu tới, cúi người cắn lên khoé môi hồng nhuận của cô.

“Dao Dao, anh không biết tiếp tục cố gắng, chỉ biết tiếp tục táo tợn hơn ban nãy.”

“Em có thích một nhóc “Tiểu liếm cẩu” chỉ thích liếm vợ mình không?”
*Tác giả có lời muốn nói:

Cún hoang nhỏ: Như vậy không thể tính, liếm toàn thân mới có thể ●0●

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play