Edit: Hồng Ngọc

Beta: Yam

Dung Dã áp sát bên tai cô, khoảng cách quá gần, hơi thở nóng hổi, trái tim treo cao của Dụ Dao run rẩy. Chưa kịp nói cái gì, tay của cô đã bị anh nắm chặt, trực tiếp đưa đến vạt áo hơi loạn, tháo bỏ một hàng cúc áo ngủ không kiên cố kia dưới sự dẫn đường của anh.

Chiếc áo ngủ màu trắng nhạt được mở ra, lộ ra từng vết sẹo cũ mới tích tụ trên làn da của anh. Dụ Dao nhìn thoáng qua, hô hấp không khỏi tăng nhanh, đột nhiên cảm thấy khí oxy cực kỳ mỏng manh.

Ánh đèn trong phòng ngủ quá mờ, tối đến nỗi không thể thấy rõ khuôn mặt của Dung Dã, chỉ có một đôi mắt đen sáng rực có thể thiêu đốt người, sự nguy hiểm đang tăng gấp bội tan trong màn đêm khiến con người ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Dụ Dao cảm giác được sự chống cự của mình đang bị bào mòn, cô cuống quít sờ đến công tắc bật của đèn bàn, muốn chỉnh ánh sáng sáng hơn một chút. Có lẽ nếu không tối như vậy, cô có thể chống cự lại đại yêu tinh này vài phần.

Nhưng gương mặt cô bị xoa nhẹ, không quay đầu được, chỉ có thể dùng tay tìm lung tung, chẳng những không sờ được công tắc bật đèn, mà còn vô ý làm đổ cốc sữa chua anh đào cô vừa mở mà còn chưa uống xong trên bàn đầu giường.

Ngón tay Dụ Dao dính phải sữa chua, vừa ướt lại vừa lạnh, cô co lại theo phản xạ. Một tay Dung Dã đỡ lấy cốc sữa chua bằng nhựa đang nghiêng ngả, sau đó nắm chặt cổ tay cô.

Trên các đốt ngón tay thon nhỏ trắng như tuyết của cô đều là sữa chua màu trắng hồng, Dung Dã cúi đầu, nâng tay cô lên cao, đưa đến bên bờ môi của mình chạm một cái, sau đó giương mắt nhìn. Ánh mắt của anh rơi thẳng vào đôi mắt của Dụ Dao, đôi mắt hai người giao nhau không chớp.

“Dao Dao, sữa chua có ngon không?” Giọng nói của anh trầm thấp, khiến những rung động từ tính của màng nhĩ tan ra, giống như thuần khiết: “Cho anh nếm thử được không?”

Ngực Dụ Dao phập phồng, muốn rút tay lại, nhưng anh đã cúi đầu xuống. Đầu lưỡi anh mang theo lửa nóng, khẽ liếm trên những ngón tay đang run nhẹ của cô, nếm thử vị sữa chua một chút, sau đó không chút kiêng kỵ quấn quanh bao bọc lấy ngón tay cô.

Trong nháy mắt, xúc cảm kéo tới khiến Dụ Dao không nhịn được mà cong lưng lên, mũi chân thẳng băng. Cô nắm lấy tấm chăn mềm, sắc mặt lại đỏ thêm mấy độ, đứt quãng nói: “Dung Dã… Buông ra, anh làm sao…”

Cô muốn nói rằng cô còn chưa tha thứ cho anh, còn chưa quay lại với anh, đây là chơi xấu vượt ranh giới!

Nhưng mi mắt màu mực của Dung Dã giương lên, anh khàn giọng hỏi lại: “Cún con chỉ muốn liếm liếm ngón tay của chủ nhân, Xoài cũng sẽ làm thế, sao anh lại không được? Không phải là em dẫn anh về nhà, thu nhận anh rồi sao? Coi như anh đang… Biểu đạt sự cảm ơn với chủ nhân của mình.”

Cột sống của Dụ Dao dâng lên từng đợt từng đợt tê dại, bất giác sức lực đã bị bào mòn. Cô há miệng thở gấp, không nhịn được hung ác nói: “Cún con không được hôn, càng không thể——”

Dung Dã cười nhạt, bưng cốc sữa chua còn thừa lên uống một ngụm. Anh ngửa đầu, cái cổ tự nhiên lộ ra đường cong lưu loát, mỗi lần yết hầu chuyển động, cùng những đường gân thon dài bị kéo căng, khiến Dụ Dao khó mà trấn tĩnh được.

Đầu lưỡi anh chậm rãi lướt qua, cho đến khi cắn quả anh đào đỏ thẫm thành một nửa giữa răng.

Dụ Dao nhìn anh lại gần, trái tim đã nhảy tới tận họng. Khi cô muốn nhấn mạnh lại một câu miệng cọp gan thỏ vừa rồi, một nửa quả anh đào còn lại đã dán lên môi cô.

Hô hấp của cô gần như dừng lại.

Dung Dã cũng không hôn cô, anh duy trì khoảng cách chỉ vẻn vẹn một chút xíu thịt quả anh đào, dùng miếng hoa quả chỉ to bằng móng tay, thấm đậm vị ngọt và mùi sữa. Anh cắn vào, không nhanh không chậm nhẹ nhàng áp giữa cánh môi cô.

Đôi mắt anh không chịu khép lại, dù cho gần như vậy, cũng phải nhìn cô chăm chú không chớp mắt. Thỉnh thoảng chóp mũi hai người sẽ chạm vào nhau, trên người anh có mùi cỏ cây sương tuyết sạch sẽ nghiêm nghị, hòa với một chút sữa ngọt, xâm nhập cô từng chút một.

Cái này không được tính là hôn, trên thực tế ngay cả bờ môi cũng không tiếp xúc, nhưng nhịp tim đang đập mãnh liệt của anh, thịt quả anh đào ẩm ướt mềm mại, bờ môi anh như có như không lướt qua, từng động tác của anh đều mê hoặc bội phần, kiềm chế dục vọng đang sôi sục lại.

Cái ôm trong đêm khuya sau một thời gian dài xa cách, thậm chí càng khiến Dụ Dao không còn cách nào khống chế so với nụ hôn nồng nhiệt thực sự.

Trong đầu Dụ Dao đều là cún con này học ở đâu ra mấy kỹ năng trời sinh này vậy trời, đánh không được mà mắng cũng không xong, ngay cả chút lý trí tỉnh táo muốn cự tuyệt cũng tan rã không ngừng trước sự quyến rũ của anh.

Rất nhanh bờ môi thấm ướt của cô bắt đầu không thể khống chế, tiếp được quả anh đào đã bị ma sát đến nóng lên kia.

Cô nhẫn nại đến cực độ, trong một khắc cô cắn lấy kia, Dung Dã đột nhiên buông ra, hỏi nhẹ: “Dao Dao, mùi vị được không?”

Anh lại hỏi: “Muốn anh không?”

Vạt áo của cô bị cọ mở, eo của cô và anh kề sát nhau. Môi Dung Dã rất đỏ, trên môi còn vương lại vết sữa, Dụ Dao ngẩng đầu lên là có thể hôn đến, cô biết cô có thể chà đạp thỏa thích.

Dụ Dao oán hận nhai nát thịt quả anh đào, hai tay ôm đầu anh, ngón tay đè mái tóc ngắn của anh thấp xuống, dục vọng mạnh mẽ bị đốt thành ngọn lửa chọc trời, muốn kéo anh qua rồi cắn lên.

Con mẹ nó cô sướng trước rồi nói sau.

Đôi mắt Dụ Dao có hơi mông lung, cô kéo Dung Dã tới gần, xâm chiếm đôi môi của anh. Nhưng vừa mới chạm vào nhau, còn chưa cảm nhận được mùi vị, cô đã nhìn thấy trong đôi mắt khép hờ của Dung Dã, tơ máu đã ngưng tụ thành từng cục máu loang lổ, rải rác trên nền màu đáng lẽ ra phải là màu trắng thuần.

Cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, những tia mỏi mệt chồng chất cùng sự cố gắng chống đỡ kia, thậm chí còn mang theo sắc mặt hơi tái nhợt vì bệnh, tất cả đều không thể che giấu.

Dụ Dao nuốt một cái, bỗng nhiên cảm thấy chua xót khổ sở không nói nên lời. Cô đè ngọn lửa đang dấy lên xuống, bất ngờ đẩy Dung Dã sang bên cạnh, xoay người cưỡi lên, hai tay ôm hờ cổ anh, ngón cái uy hiếp ấn trên yết hầu đang chuyển động của anh.

“Anh nói thật cho em.” Khóe mắt cô ửng hồng, nghiêm khắc nhìn chằm chằm anh hỏi: “Rốt cuộc là mấy ngày anh không ngủ rồi? Bữa ăn cuối cùng là lúc mấy giờ! Anh xem anh đã mệt mỏi thành thế nào rồi, còn sức để trêu chọc em?! Không biết phân nặng nhẹ!”

Dung Dã vùi đầu trong gối, biết cái chuyện hôn cô mà anh đã trông mong ngày đêm kia sẽ không được tiếp tục, lại càng không có phần sau, sự nhiệt liệt trong mắt anh dần trở nên ảm đạm, biến thành một mảnh xám xịt.

Yên tĩnh một lúc, anh nhìn Dụ Dao nói: “Đương nhiên phân rõ, nặng chính là… Muốn em tha thứ cho anh.”

“Dao Dao, anh đã đi quá lâu mới có thể trở về bên cạnh em, không dám lãng phí một phút nào. Anh muốn xác định rằng em thật sự tiếp nhận anh, chịu giữ anh lại… Anh muốn Dao Dao là của anh, muốn dùng diện mạo lúc đầu được em yêu, anh thực sự quá vội, không tìm được biện pháp khác.”

Anh cười cười: “Tình cảm đều bị em nắm giữ, anh chỉ còn tấm thân này. Nếu như em còn thích, anh sẽ dùng nó để đổi lấy sự thân mật của em, quá tâm cơ, đúng không?”

Dung Dã giang hai tay, đè nặng mu bàn tay của Dụ Dao xuống, để cô bóp chặt cổ anh hơn, khàn giọng nói: “Cảm giác hít thở không thông này, là thứ anh phải trải qua mỗi ngày khi rời xa em. Em bóp chặt hơn, cũng không bằng một phần trăm cuộc sống thực của anh.”

“Mấy tháng rồi, dường như thời thời khắc khắc anh đều chìm trong nước, cho là em thật sự từ bỏ anh, cho là em sẽ có người yêu mới, cho là em sẽ động tâm đồng ý Thẩm Diệc, cho là em… Sẽ coi anh là kẻ thù, hận anh… Anh vất vả chống đỡ lắm mới chịu đựng được.”

“Lúc sau ở bên giường bệnh Dung Thiệu Lương, anh chưa từng kiêu ngạo như vậy, anh đưa Weibo của em cho ông ta nhìn, nói em yêu anh.” Đôi mắt anh cong lên, màu đỏ sậm càng đậm thêm: “Nhưng anh vẫn muốn chính miệng Dao Dao nói với anh, nội dung bài Weibo kia, chính là em đăng cho anh nhìn, người em yêu chính là anh, đúng không?”

Dung Dã vội vàng ngẩng đầu, chờ một câu trả lời của cô.

Lời Dụ Dao định nói ngay bên miệng, cô đau lòng âm thầm hít thở, nhưng lửa giận trong lòng cũng càng bừng bừng vọt lên.

Đồ cún con một câu cũng không nghiêm túc trả lời, căn bản cũng không ý thức được mấu chốt ở đâu!

Cô buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống trừng anh: “Dung Dã, đến bây giờ anh cũng không rõ rốt cuộc vì sao em tức giận, còn muốn em trả lời anh cái này?! Đi ngủ trước! Không ngủ đủ tám tiếng thì đừng nói chuyện với em!”

Dụ Dao leo xuống khỏi người anh, che kín chăn mền rồi đưa lưng nằm cách anh thật xa, chờ mấy giây, người phía sau trầm mặc chen lên, cách một cái chăn ôm lấy cô, thấp giọng thì thào: “Dao Dao… Để anh ôm, chỉ ôm thôi.”

Dụ Dao nằm trong lồng ngực anh mơ màng ngủ, đến sau nửa đêm Dung Dã lại buông tay.

Anh cố hết sức ngồi dậy, im hơi lặng tiếng xuống giường, ngồi xổm bên cạnh nhìn cô không thôi mấy phút, thật sự không chống đỡ nổi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, tìm hòm thuốc trong ngăn kéo bàn trà.

Hình như anh phát sốt, có lẽ sẽ còn ho khan, anh không thể quấy rầy cô. Cho dù có chút không thoải mái, ở nơi không ai nhìn thấy, anh nhịn một chút là có thể vượt qua.

Hòm thuốc trống rỗng, không có thuốc cảm cúm ở đây.

Dung Dã để Xoài về ổ, mê man nằm trên salon, lúc muốn ho khan sẽ cắn mu bàn tay, như vậy có thể ép trở về, gần như không phát ra tiếng.

Lần cuối cùng anh nhìn thời gian là hai rưỡi sáng, rất nhanh anh đã co ro không còn ý thức.

Ban đầu Dụ Dao ngủ không yên, sau khi cái ôm của anh rời đi, không lâu sau cô đã tỉnh lại, vậy mà sau lưng lại trống không, ga giường đã lạnh.

Cô lập tức tỉnh táo, sờ điện thoại nhìn, mới ba giờ, anh có thể đi đâu.

Dụ Dao vội vã ra khỏi phòng ngủ. Trong tin tức anh là Dung nhị thiếu không ai bì nổi, vừa nãy còn dùng hết sức lực ôm lấy cô, giờ phút này lại như động vật lang thang không có tổ ấm, cuộn tròn cơ thể mình lại, vùi người trong một góc sô pha, ấn đường đã nhíu chặt, ảm đạm nhếch môi, gương mặt và lỗ tai đều đỏ lên.

Trái tim cô như bị bóp chặt, kêu anh một tiếng, bước nhanh lên trước sờ sờ trán của anh, nóng đến dọa người.

Dụ Dao vừa vội vừa tức, càng hối hận bản thân mình không cẩn thận, không phát hiện sự khác thường của anh sớm một chút.

Liên tiếp không nghỉ ngơi không ăn cơm, còn mắc mưa. Trước đó nhiệt độ cơ thể của anh cao như vậy, không hoàn toàn bởi vì động tình, căn bản là anh bị bệnh!

Từ nhỏ đã bị cắn xé, một con thú nhỏ cố chấp chỉ biết để tâm vào những chuyện vụn vặt, bởi vì làm sai chuyện mà bị đuổi ra khỏi cửa, ra ngoài vất vả bôn ba hồi lâu, mang tất cả số tiền mình dành dụm được chạy như điên trở về lấy lòng cô, muốn theo cô, muốn một gia đình.

Sao cô lại ác như vậy chứ.

Biết rõ anh đã sống sót trong hoàn cảnh nào, biết rõ trái tim anh như thế nào, sao nhất định phải để tự anh suy nghĩ, có lời gì không bằng trực tiếp nói rõ ràng cho anh.

Nếu cô không nói, có phải cả  đời này anh cũng sẽ không nghĩ tới, những khi cô nóng nảy phát cáu, không phải bởi vì anh cường thế, mà là bởi vì anh hèn mọn.

Dụ Dao đến cửa trước cầm túi của mình. Gần đây thời tiết hay thay đổi, cô luôn mang theo thuốc cảm cúm hạ sốt bên người.

Cô đổ nước ấm, lay Dung Dã tỉnh: “A Dã, uống thuốc rồi ngủ tiếp, nếu không thì em phải đưa anh đến bệnh viện đấy.”

Dung Dã khó khăn mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy Dụ Dao ngồi ở bên cạnh. Anh ngồi dậy theo phản xạ, giấu đi sự yếu đuối vì bệnh, trấn định nói: “Dao Dao, anh sợ đè lên em, nên mới ra đây ngủ.”

Du Dao thật sự muốn hung hăng đánh anh một trận.

“Còn giả vờ? Còn nhẫn nhịn? Có phải nói dối em thành thói quen rồi đúng không?”

Cô giơ nhiệt kế lên trước mặt anh: “Hơn ba mươi tám độ! Còn giấu em?!”

Dung Dã lắc đầu: “Em nói, dám mắc bệnh sẽ đuổi ra khỏi cửa, không có thương lượng. Anh sợ em đuổi anh đi, anh không có nơi nào để đi, loại bệnh này nhẹ, nhịn một chút sẽ không sao.”

Đây là do từ nhỏ đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu lần, mới có thể bình tĩnh xem đây là chuyện thường ngày mà thốt ra như vậy.

Dụ Dao tận lực kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bộc phát cảm xúc: “Sau này anh định cứ thế này mãi à? Cứ sống thế này qua ngày? Dù em đồng ý anh, tiếp nhận anh, chúng ta làm người yêu một lần nữa, anh cũng mặc kệ, chịu đựng không nói, đặt mình trong vũng bùn cống ngầm kia, thực sự không gánh được thì đến cưỡng ép em một lần, phải không?”

“Em yêu hay không yêu anh, em tin thời điểm anh thấy bài Weibo kia đã rõ ràng.” Giọng cô nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Anh tin, nhưng sâu trong anh cảm thấy, anh phải có chỗ hữu dụng, có giá trị, mới xứng đáng được yêu.”

“Cho nên cho dù nhớ em nhiều thế nào anh cũng không chịu đến, nhất định phải chờ đến khi cầm được hai hòm đầy tài sản kia, anh mới cảm thấy mình có tư cách đứng trước mặt em, phải không?”

Dụ Dao hung ác nhìn chằm chằm anh, nước mắt chảy ra như vỡ đê. Cô cũng không lau đi, mặc cho những vệt nước kia chảy xuống gương mặt, nhỏ giọt trên đùi.

“Sau đó thì sao, anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không?”

“Từ lúc anh trở thành Dung Dã, từ ngày anh đi cùng Dung Thiệu Lương, em đã nhớ anh, mỗi lần gặp mặt chỉ trong thời gian ngắn, cái gì cũng không kịp nói, ngay cả hôn cũng trở thành cắn!”

“Toàn bộ khó khăn của anh đều do em tự tưởng tượng ra. Dung Dã, nếu như không phải em vững vàng, từng hành vi của anh trong mấy tháng này, cái nào cũng đủ để em phán tử hình cho anh!”

“Sao anh lại không hiểu, em phải yêu anh nhiều thế nào, mới có thể không quan tâm anh là Nặc Nặc hay là Dung Dã! Em căn bản không cần anh có ích, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em!”

“Em lo lắng sợ hãi lâu như vậy, vì muốn cái gì? Muốn người yêu em hạ thấp mình như vậy, không tin mình có thể được yêu, đi nổi điên ghen ghét với người qua đường A mà ngay cả một đầu ngón tay của anh, anh ta cũng không bằng sao? Hay là muốn anh yên lặng chống chọi với mọi thứ, ngay cả cơ hội chia sẻ với em, thẳng thắn với em cũng không có!”

Dụ Dao khóc đến nỗi thở dốc, nhưng cô vẫn kiên trì vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc.

“Người em yêu, dựa vào cái gì mà bị anh đối xử như thế?”

“Em yêu anh ấy, anh ấy chính là hào quang vạn trượng, mất trí em cũng có thể nuôi, huống chi là những cái khác! Cường thế em cũng thích, quá khứ có bao nhiêu đen tối em đều tiếp nhận, bệnh tâm lý có nặng hơn nữa em cũng đã biết từ nhỏ, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết! thằng nhóc ác ma lớn lên biến thành Ma Vương thì có sao, cũng là thần thánh của em!”

“Giống như lúc trước em lựa chọn Nặc Nặc, em đã dám muốn, thì dám tiếp nhận tất cả!”

“Dung Dã, anh đặt mình vào không đúng chỗ, ngược đãi mình như vậy, làm em cũng phải chịu dày vò, em làm sao tha thứ——”

Dung Dã vẫn ngơ ra tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt sâu đen bỗng lóe lên ánh sáng vài nước mắt nóng rực. Anh áp sự run rẩy xuống, nắm cánh tay của Dụ Dao, ôm chặt lấy cô, nặng nề hôn lên.

Môi kề môi, không chờ nổi mà ôm lấy cô cọ xát, khát vọng yêu thương tràn ngập trong anh rốt cuộc không chịu nổi mà trút xuống, như một trận lũ bất ngờ bao phủ lấy cô. 

Dụ Dao hít thở không thông, cố gắng đẩy anh ra, ném anh lên ghế sô pha, trong mắt đều là hơi nước tràn lan: “Thành thật chút, cho anh hôn chưa! Quan hệ của hai ta thế nào! Anh không bỏ vấn đề này, trước khi theo đuổi em một lần nữa, đừng hòng ăn vụng!”

Một tay cô bóp gương mặt của Dung Dã, một tay cầm một đống thuốc con nhộng nhỏ đút cho anh, lấy nước buộc anh nuốt xuống, không thèm nở nụ cười: “Uống thuốc xong, nếu anh không muốn di chuyển thì có thể ở ghế sô pha, tranh thủ thời gian đi ngủ.”

Dung Dã kéo cô ngồi xuống, quay người gối lên đùi cô, hai tay vòng lấy eo thon của Dụ Dao.

Dụ Dao di chuyển thế nào cũng không ra, thô bạo làm loạn đầu anh: “Làm gì đấy! Lại dùng trò vô lại này à!”

“Anh bệnh.” Anh ôm chặt muốn chết: “Muốn được chủ nhân an ủi, lần trước em cũng làm thế với Xoài, em còn hôn đầu nó.”

Hay thật, chuyện nhỏ như vậy anh đã nhớ bao lâu, trong đầu anh chứa nhiều chuyện quyết định sự sinh tử như vậy, kết quả còn có chỗ giấu những chuyện như kim nhọn này để ăn dấm.

Dụ Dao gật đầu: “Lần trước là Xoài triệt sản, em cũng mang anh đi triệt sản nhé?”

Dung Dã thấp giọng cười, giọng nói từ tính vừa rơi xuống đã khiến lồng ngực của cô rung động: “Dao Dao không nỡ.”

Cách váy ngủ hơi mỏng, anh khẽ hôn lên bụng cô, làm eo cô căng lên: “Đó là vật sở hữu của Dao Dao, thời kỳ động dục của cún con mới nhà em cũng sắp đến rồi, phải trông cho thật tốt.”



Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại Dung Dã đã hạ sốt, anh vào phòng bếp làm cả bàn bữa sáng cho Dụ Dao. Chạng vạng tối hôm nay là buổi ra mắt phim và gặp gỡ giới truyền thông đầu tiên của <Mộng Cảnh Sơn> ở thành phố Thượng Hải, Dụ Dao phải đi máy bay vào buổi trưa, xuất phát cùng đoàn phim.

Dụ Dao ngủ dậy quá muộn, mãi đến lúc làm cơm xong cô vẫn chưa tỉnh. Dung Dã tính toán thời gian đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhấc người từ trong chăn ra. Sợ cô lạnh, anh lại trùm một tấm thảm nhỏ lên, ôm vào trong phòng tắm rồi đặt cô lên bồn rửa tay, thấm ướt khăn rửa mặt bằng nước nóng rồi chậm rãi xoa lên khuôn mặt trắng sứ của cô.

Dụ Dao vẫn còn mơ mơ màng màng, dựa vào tường cũng không xong, hơi đổ về phía trước rồi cắm trên vai Dung Dã.

Dung Dã ôm đầy vòng tay, quyến luyến quấn chặt. Dụ Dao cảm giác được cơn đau nhẹ, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, vuốt vuốt cằm anh lên án: “Anh có chút tự giác nào của người theo đuổi dự bị không thế, ai cho anh thân mật như vậy.”

“Vì Dao Dao phục vụ mà thôi.” Anh nhếch môi: “Cún con vinh hạnh.”

Hai tay của anh chống bên bồn, lẳng lặng nhìn cô: “Nếu như được thưởng một nụ hôn, vậy thì thật tốt quá.”

Dụ Dao kiêu căng không cảm kích: “Tỉnh đi, đừng mơ.”

Dung Dã giúp cô rửa mặt xong, Dụ Dao mới phát hiện tên điên này chưa xỏ dép lê cho cô, chân đang để trần. Cô vừa định nhón mũi chân đi ra ngoài thì đã bị nâng lên, đi thẳng mấy bước ôm đến sofa, thuận thế bị ôm lên đùi anh.

Nhìn đi, một đêm trôi qua lại bắt đầu lớn lối.

Dung Dã sắp xếp lại mấy chồng văn kiện thật dày trên bàn trà, dụ dỗ: “Dao Dao, ký vài chữ là được.”

“… Cái gì thế?”

Tầm mắt Dụ Dao nhìn tới, cô lật qua xem một chút, không phải bất động sản thì là cổ phần, những thứ khác đã soạn xong, nên đóng dấu hay ký chữ cũng được xác định, chỉ cần cô xác nhận vào khoảng trắng duy nhất.

“Anh?!”

Ánh mắt Dung Dã vững vàng, lộ ra một chút bướng bỉnh: “Những thứ có thể chuyển đều chuyển sang danh nghĩa của em, mấy căn nhà mà em xoắn xuýt khi đó, chúng ta đợi tích lũy được tiền cọc, anh sẽ mua hết, em chọn căn nào cũng được. Bây giờ ở căn nhà này, anh biết từ khi em tốt nghiệp đến nay vẫn luôn ở đây, có tình cảm, không nỡ, cho nên anh đã mua lại từ chủ nhà. Ngoài ra tất cả nhà cửa dưới danh nghĩa của anh, bao gồm cả nhà riêng, đều ở chỗ này.”

“Dao Dao, một tuần này, anh còn mua được một căn mới trong khu biệt thự mà em thích.” Ánh mắt anh nặng trĩu ngóng trông: “Anh đã trồng cây và vườn tường vi ở sân sau cho em, chúng ta dời qua đó được không?”

“Dao Dao, em ký tên đi.”

Dụ Dao nắm chặt những tờ giấy này, mũi và hốc mắt đều cảm thấy chua xót. Cô xoay đầu sang chỗ khác thở gấp mấy cái, ném về cho anh, buồn bực mạnh miệng lên tiếng: “Ai muốn những thứ này của anh! Còn không bằng tùy tiện đưa hoa ở họp báo phim đi!”

Cô chỉ là thuận miệng nói, đoàn làm phim bên kia đã gọi điện thoại đến xác nhận lịch trình hôm nay với cô lần nữa.

Dụ Dao sắp không còn kịp rồi, chỉ có thể ăn cơm trước rồi chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, cô nói với Dung Dã: “… Em không biết mấy ngày mới có thể trở về, anh đi làm việc của anh đi. Nếu em phát hiện anh không ngủ không ăn thì anh hoàn toàn xong đời đấy.”

Vứt lại lời nói hung ác nhưng không đáng sợ, cô vội vàng xuống lầu, đến sân bay.

Dụ Dao không nghĩ tới, thời điểm lên máy bay còn được coi như thiên hạ thái bình, nhưng khi máy bay hạ cánh thì tình hình lại như bão táp cuồn cuộn, sân bay bị fan hâm mộ và giới truyền thông chặn lại, nhờ bảo vệ kịp thời mở đường cô mới có thể thuận lợi rời đi.

Trước khi lên xe, bên tai Dụ Dao vẫn còn văng vẳng những câu hỏi đằng sau.

“Dụ Dao, xin cô trả lời, rốt cuộc người đàn ông trong tấm ảnh là ai! Là bạn trai cũ sao? Hai người muốn quay lại? Hay là người khác?”

“Người yêu cô nói trên Weibo, có phải là anh ấy không?”

“Bị chụp ảnh như vậy, cô vẫn không muốn công khai hay làm sáng tỏ à?”

Cửa xe vừa đóng, Dụ Dao mới miễn cưỡng được yên tĩnh, trái tim cô vẫn đang đập thật mạnh.

Máy bay vừa hạ cánh thì cô đã biết, đêm mưa tối hôm qua, hình ảnh cô bị Dung Dã ôm chân ở dưới lầu, không biết có ai ở cửa sổ lầu trên vô tình nhìn thấy, chụp ảnh lại. Hôm nay người ta tung lên mạng, lập tức dấy lên ngàn cơn sóng.

Bởi vì vấn đề góc độ, cộng thêm việc che dù, ống kính không chụp được khuôn mặt cô và Dung Dã, nhưng thân hình bị chụp rất rõ. Cộng thêm bầu không khí dưới mưa, vậy mà tấm nào cũng giống như một bộ phim.

Dụ Dao còn không nhịn được mà tán thưởng một hồi.

Nơi này là nhà của cô, mà lúc trước Nặc Nặc xuất hiện đều đội mũ đeo khẩu trang, công chúng không biết rõ khuôn mặt anh, nhưng thân hình thì lại nhớ.

Hoài nghi là Nặc Nặc, không sai một chút nào.

Mấy người cùng đoàn phim trong xe đều đã phát điên, quấn lấy cô liều mạng hỏi: “Chị Dao Dao, rốt cuộc có phải là anh ấy không chịiiiiii! CP Bạch Ngọc của chúng em có phải có thể sống lại không, chị nhanh nhanh xác nhận đi!”

Dụ Dao mím môi không trả lời, lập tức đi lướt mạng, đầu đề của tài khoản marketing quả thực rất vô lương tâm: “Cún con trong đêm mưa biến thành tiểu liếm cẩu*?! Không tiếc quỳ xuống đất ôm chân cầu quay lại!”

(*Ý chỉ những chàng trai dù biết đối phương không thích bản thân, tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn bất chấp theo đuổi cô ta, bỏ công sức, tiền bạc, yêu thương chạy theo cô ta dù bị mọi người khinh rẻ (giống như chó chạy theo chủ ấy). Ngoài ra còn một nghĩa nữa: chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác…)

Dụ Dao thầm mắng, con mẹ nó bạn mới là tiểu liếm cẩu, cả nhà bạn đều là tiểu liếm cẩu!

Giọng nói khắp nơi sắp oanh tạc con mắt của cô.

“Con mẹ nó thế mà sinh thời tôi còn có thể chứng kiến cái ngày này! Cún con không xuất hiện lâu như vậy, tôi còn cho rằng anh ấy đau khổ đến mức tự sát rồi chứ hu hu hu, may mà còn sống trời ạ!”

“Có phải quay lại hay không! Dụ Dao đưa anh ấy về nhà cả đêm không có ai đi ra! Bản năng nguyên thủy làm tôi có thể viết ra mấy trăm quyển H văn!”

“Quả nhiên bạn trai cũ là thơm nhất! Hai người mau quay lại đi!”

“Không phải, từ từ! Chẳng lẽ không có người gặm CP Vinh Dự sao? Tôi khóc chết hu hu hu hu, mới nảy mầm đã hết phim rồi, quá tuyệt vọng đi. Quả nhiên phụ nữ vẫn không thể kháng cự được kiểu người ăn nói khép nép nà. Dung Dã hủy thiên diệt địa như vậy, thật sự không thể nào với Dụ Dao à?”

“Gan cô cũng lớn ghê, đến Dung Dã cô cũng dám nghĩ, hơn nữa không phải người ta công khai nói mình có cô gái nhỏ rồi sao!”

“Gì vậy, tất cả, không có một người, cảm thấy… Dáng dấp của Dung Dã và cún con thật ra rất giống nhau sao? Không phải hôm nay mới giống, lần đầu tiên Dung Dã xuất hiện, con mẹ nó chứ tôi đã cảm thấy giống đến bất ngờ đấy!”

Tài khoản marketing chỉ sợ thiên hạ không loạn, thay phiên đẩy Weibo này lên đầu, bị đẩy thành tin hot, hấp dẫn toàn bộ mạng Internet vây xem. Anti-fan vốn ghen ghét vì thực lực và danh tiếng của Dụ Dao đồng thời trở mình, bây giờ đã bắt đầu nhao nhao rục rịch.

“Không phải chứ, cho dù Dung Dã gián tiếp báo thù cho Dụ Dao thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, Dụ Dao đừng suy nghĩ viển vông, muốn bám vào chuyện này để trèo cao nữa, mất mặt.”

“Khuyên fans của ai đó một chút, đừng coi Dung nhị thiếu và một trợ lý ngu ngốc là một, có phải quá buồn cười rồi không.”

Dụ Dao thấy không biết nên khóc hay cười, cô giữ điện thoại, cũng không gọi điện cho Dung Dã.

Cô không ở bên cạnh, hẳn là anh đang bề bộn nhiều việc.

Chuyện này cô cũng không thể tự tiện công khai, phía sau Dung Dã có nhiều lực lượng đấu đá nhau như vậy, có thể thừa nhận quan hệ hay không, cô còn không chắc chắn.

Xe đi trên đường đến rạp chiếu phim, tài xế đang dừng đèn đỏ thì nhận được một cuộc điện thoại, lập tức chuyển làn đường, quay đầu nói với người trong xe: “Đạo diễn vừa thông báo, đổi sang một rạp chiếu phim khác, bây giờ chúng ta qua đó trước.”

Chờ tài xế nói tên ra, ngay cả Dụ Dao cũng không khỏi giật mình.

Năng lực của đạo diễn trong giới có hạn, trước đó định đến rạp chiếu phim có quy mô và danh tiếng ở tầm trung, rạp tốt hơn thì không giành được. Nhưng rạp bọn họ vừa đổi lại này, toàn bộ rạp chiếu phim khác trong thành phố Thượng Hải đều bằng lòng nhún nhường, hoàn toàn xứng đáng là lựa chọn hàng đầu, cho dù là đạo diễn lớn cũng chưa chắc có thể giành được, huống chi họ còn thay đổi ngay lúc nãy.

Khi đến nơi, Dụ Dao càng bất ngờ hơn, mọi thứ đều được bố trí kỹ càng, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, điều kiện vượt xa dự liệu của cô.

Ngay cả khi đi vào phòng chiếu phim, bảng tên trên chỗ ngồi của cô cũng được nạm viền vàng, cũng không còn là quang cảnh qua loa chỉ có giấy trắng mực đen như trước, trên ghế vậy mà còn có nệm êm, hoa quả bên cạnh con mẹ nó đều được cắt ra.

Dụ Dao có một dự cảm mơ hồ, cô đứng ngồi không yên, nắm chặt tay, cho đến khi phần đầu quá trình qua đi, phim chuẩn bị được chiếu. Một khắc khi toàn bộ ánh đèn tối đi, có một bóng người từ bóng tối đi vào, dọc theo lối đi bên cạnh hướng lên trên.

Vốn là không nhìn thấy, nhưng cô liếc mắt một cái là đã bắt được, tiếp tim đập thình thịch vang dội, âm thanh ồn ào như vậy cũng không thể lấn át được tiếng thình thịch rung động của trái tim cô.

Vài giây sau, điện thoại được đặt ở chế độ yên lặng của cô sáng lên, thông báo tin nhắn Wechat mới:

Cún hoang nhỏ: “Tới xem phim với Dao Dao.”

Cún hoang nhỏ: “Cún con lăn lộn.gif”

Cún hoang nhỏ: “Chủ nhân cưng em đi, cún con thút thít.jpg”

Vấn đề là những emoji này của anh không hề đơn giản, không biết anh đặt chế riêng hình ảnh hoạt hình từ chỗ nào mà gửi hình một đàn cún con trắng xóa đến, rất đáng yêu, dáng dấp vừa hung dữ lại vừa dễ thương, còn có chỗ nào đó thực sự giống anh!

Dụ Dao muốn ngất, phim đã chiếu được mười phút nhưng cô không hề nhớ đã chiếu cái gì.

Thế này là phạm quy!

Cô chỉ thuận miệng nói một câu không bằng xem phim, hoàn toàn không coi là thật đó có được không!

Đợi chút nữa phải làm sao bây giờ, hiện trường có truyền thông và nhiều người xem như vậy, chắc anh không làm gì quá đâu nhỉ? Hơn nữa lại vừa bị chửi là tiểu liếm cẩu, dù sao cũng nên lo lắng đến sự ảnh hưởng đến tập đoàn một chút, nên tiến hành theo trình tự…

Dụ Dao không tập trung xem hết cả bộ phim, giữa những tràng pháo tay vang dội của tất cả mọi người, cô đi theo đoàn phim vẫy tay gửi tới lời cảm ơn, ánh mắt đảo vài vòng xung quanh, không thấy Dung Dã, trong lòng bàn tay không nhịn được mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh đi ra ngoài rồi à? Hay là đã đi rồi?

Bên ngoài phòng xem phim, vì sợ fans mất trật tự nên những nơi gần đó đã bị phong tỏa, nhưng vẫn có hai người nhẹ nhàng phá vòng vây đi tới, cùng nhíu mày, cách nhau thật xa.

Lục Ngạn Thời mặc âu phục giày da, cố ý đổi sang kiểu tóc chững chạc ngăn nắp, mang theo một đóa hoa sơn chi, ôm trong ngực đứng ở bên trái.

Thẩm Diệc cũng không quá cứng nhắc, anh ta mặc đồ thể thao riêng biệt, mang theo bó hoa hồng nặng trĩu, sắc mặt nghiêm túc.

Người phụ nữ một lòng muốn gả vào nhà họ Thẩm và hại Dụ Dao kia đã mai danh ẩn tích rồi. Anh ta lờ mờ hiểu ra, dường như là vết tích của Dung Dã. Mà anh ta càng khó nói hơn, bởi vì liên quan với Dung Thiệu Lương quá sâu, toàn bộ nhà họ Thẩm đều phải chịu ảnh hưởng nặng nề, nhất là anh ta, bị bức ép đến mức không thể không xuất ngoại mưu sinh.

Anh ta muốn đến nhìn Dụ Dao một chút, chính miệng nói với cô một tiếng, trước đó anh ta thật sự không biết những chuyện của Dung Thiệu Lương, anh ta thật lòng yêu cô. 

Ranh giới của hai người rõ ràng, nhưng ngược lại cũng hài hòa. Mãi đến khi bên trong chiếu đến phần cuối, xuất hiện phụ đề, khi ánh đèn dần dần sáng lên, có một người không nhanh không chậm đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm một hộp hình chữ nhật.

Anh đội mũ đeo khẩu trang, cao lớn thẳng tắp.

Thẩm Diệc sửng sốt một chút, người này… Sao nhìn quen ghê ấy nhỉ?

Lục Ngạn Thời vừa nhìn thấy thì không khỏi kêu một tiếng “Đm”, rối rắm đến nỗi cơ má co lại, run rẩy buông đóa sơn chi xuống, không tự nhiên nói: “Tôi, tôi không có ý kia, tôi chỉ tới để chúc mừng cô ấy, nếu anh đã ở đây, vậy tôi đi trước——”

Thẩm Diệc không hiểu gì, nhìn thêm hai cái, giật mình nhớ ra hình như đây là người bạn trai cũ ngu dại kia của Dụ Dao, tiểu liếm cẩu trong tấm ảnh chụp chính là anh! Anh theo Dụ Dao về nhà cả đêm!

Anh ta suýt chút nữa không nhịn được mà tiến lên. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh ta cảm giác được dưới vành mũ, ánh mắt thản nhiên xẹt qua kia sắc bén như dao tuyết, kinh hãi liếc một cái, đã khiến toàn thân anh ta rét run.

Sao… Càng thấy quen thuộc hơn thế này?!

Tim Dụ Dao vẫn luôn treo lơ lửng, móng tay cô đè trong lòng bàn tay, chịu đựng từng giây từng phút. Cuối cùng khâu người xem đặt câu hỏi cũng đã đến phần cuối, một người ở cuối đứng lên, kích động hỏi: “Xin hỏi Dụ Dao, rốt cuộc người đàn ông trong ảnh chụp là ai! Đến bây giờ cô cũng không có một câu trả lời, là không dám nói sao? Bởi vì bạn trai cũ bị đần độn à?”

Loại câu hỏi này thật là——

Dụ Dao cầm microphone, bỗng nhiên khán giả loạn lên, có người chỉ vào cửa nói: “Là Thẩm tổng! Còn mang theo hoa hồng! Đến tặng Dụ Dao hả!”

Dụ Dao bất giác siết chặt tay, tầm mắt di chuyển tới đó.

Chết tiệt, thật sự là Thẩm Diệc.

Nếu tên điên kia thật sự ra ngoài cửa, vậy không phải sẽ gặp được Thẩm Diệc hay sao?! Lại gây nhau thì phải làm sao, anh còn bệnh nữa!

Dụ Dao nhíu mày, bước chân không khỏi di chuyển. Bên này truyền thông vừa quay xong những câu hỏi chính, đang lo làm sao để khai thác được thông tin từ Dụ Dao, lần này tốt rồi, có người đưa tới cửa, vội vàng tranh nhau chen quay ống kính qua chỗ Thẩm Diệc, nhao nhao đặt câu hỏi với Dụ Dao.

Cô bị âm thanh ồn ào của máy ảnh nhấn chìm.

Thẩm Diệc đứng ở cửa, đang muốn thẳng lưng đi vào thì thấy một người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện mở nắp hộp hình chữ nhật trong tay ra, lấy ra một nhánh… Hoa đào khô.

Dung Dã hơi cụp mắt, cẩn thận phủi đi bụi đất vốn không tồn tại trên mặt cánh hoa.

Anh đến muộn hơn Dao Dao, anh đã đi đến ngôi nhà giam cầm mình trước đây, mỗi năm cây đào trong sân mà hồi nhỏ Dao Dao thích nhất đều sẽ nở hoa.

Từ khi có năng lực, vào mỗi mùa hoa đào nở đẹp nhất, anh đều sẽ cắt một nhánh hoa nở rộ rồi để khô.

Cho dù không thể gặp mặt, không thể chạm đến, bông hoa cô từng yêu thích, anh cũng sẽ dùng hết toàn lực giúp cô giữ lại.

Nhánh này là nhánh tốt nhất trong nhiều năm qua, anh muốn tự tay đưa cho cô.

Thẩm Diệc co rúm lại một cách khó hiểu. Cho đù đối mặt với nhiều ống kính như vậy, anh ta cũng không khống chế nổi mà đưa mắt chăm chú nhìn người đàn ông kia, không dám tự tiện tiến lên, mà dừng lại ở chỗ này, cũng khiến Dung Dã bại lộ dưới ánh mắt của giới truyền thông và khán giả.

Trong phút chốc toàn bộ đều trở nên yên tĩnh, ngay sau đó hơi nóng bùng lên.

“Con mẹ nó là bạn trai cũ!”

“Là anh ấy đúng không! Là đồ ngốc tiểu liếm cẩu kia đúng không!”

“Chắc chắn là vậy! Tôi nhận ra dáng người! Trời ơi tình cảnh gì thế này!”

“Nhưng sao mà chẳng thấy ngốc một chút nào vậy!

Dụ Dao hoàn toàn quên mất việc hít thở, cô nhìn thẳng vào người đang đứng cách cửa vài mét, microphone bị mồ hôi làm trơn, sắp trượt xuống khỏi tay cô.

Mọi người trong đoàn phim <Mộng cảnh sơn> đều biết Nặc Nặc, biết điều này là chính xác, còn phấn khởi hơn so với khán giả và giới truyền thông. Nhưng cũng có người nhạy cảm, phát hiện ra điểm khác thường: “Ơ, cái này không đúng lắm, khí chất không phù hợp, vậy mà lại giống——”

Dung Dã cầm một nhánh hoa đào lắng đọng chất chứa biết bao thời gian, vượt qua Thẩm Diệc đang ngẩn ngơ, một lần nữa đi về phía phòng chiếu phim, tiến vào phạm vi ống kính.

m thanh kêu “Nặc Nặc”, “Cún con”, “Trợ lý nhỏ”, thậm chí là “Tiểu liếm cẩu” ở bên tai không dứt, khắp nơi đều là tiếng kêu ầm ĩ và âm thanh hỗn tạp.

Anh nghênh đón ánh mắt nóng rực của Dụ Dao, đi đến dưới sân khấu. Anh không đi lên, cứ như vậy nghiêng nửa thân, ngẩng mặt lên.

“Là người yêu cũ.”

Anh nói một câu.

Vài giây sau, anh chậm rãi bỏ mũ xuống, tiếp đó là tháo khẩu trang, đầu ngón tay cầm lấy cái dây nhỏ, lộ ra nửa dưới gương mặt.

Dụ Dao cắn môi, tầm mắt bỗng nhiên có hơi mơ hồ.

Dung Dã cầm mũ và khẩu trang trong tay, quay đầu lại, thản nhiên đối mặt với tất cả con mắt sợ hãi và mấy chục ống kính.

“Cũng là người dự bị đương nhiệm.”

Dung Dã cười nhạt, đưa nhánh hoa đào cho Dụ Dao, trong đôi mắt tối đen như mực đã bị hình ảnh cô lấp kín hoàn toàn.

Giọng của anh không cao, như gió thổi qua biển tuyết, từng chữ từng chữ gõ vào màng nhĩ của cô.

“Anh xin lỗi, trước kia không thể đón cô gái nhỏ tan học.”

“Nhưng mà bây giờ, anh đến đón nữ minh tinh nhà anh tan làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play