Dụ Dao bị ôm lấy không kịp phòng bị, vòng tay ôm lấy cổ Dung Dã. Cánh tay anh nhìn thì có vẻ thon dài cân xứng, thậm chí có hơi thon gầy xinh đẹp, nhưng không biết lấy sức lực từ đâu ra, sức lực vô cùng ổn định, chỉ cần một tay cũng có thể ôm cô lên.
Cô vỗ anh thúc dục anh vào phòng nhanh một chút, đừng để người khác thấy lại nhiều chuyện.
Dung Dã lùi một bước khiến lưng Dụ Dao đụng phải cửa, cuối cùng cũng an toàn, cô lập tức cầm ngón tay anh lên nhìn kỹ.
Một vết thương nhỏ cỡ một centimet với một tí máu đang chảy ra khỏi vết thương, đúng là vô cùng nghiêm trọng, nếu cô đến muộn thêm chút nữa, chắc là không nhìn ra nổi mất.
Dụ Dao buồn cười, nhìn dáng dấp vô cùng đáng thương của anh, bụm hai má anh: “Có phải Nặc bé nhỏ của chúng ta đang cậy sủng mà kiêu không vậy, trước kia anh cũng đâu làm nũng như vậy đâu.”
Cô dừng lại một chút, cảm nhận được cả lồng ngực anh đang run lên khiến cho cả người cô tê dại, không nhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên tim anh lại đập nhanh như vậy?”
Trong lúc nói chuyện, cô mới chú ý tới ánh sáng trong phòng tối tăm, cố ý đùa anh: “Đợi anh lâu như thế cũng không quay lại, trong phòng không mở đèn lại kéo rèm kín mít như vậy, lúc em gõ cửa anh còn mở chậm, có phải anh làm chuyện xấu sau lưng em không?”
Dụ Dao chỉ thuận miệng nói, thực ra cũng không nghi ngờ anh chút nào. Ở trong lòng cô, Nặc Nặc chính là một tờ giấy trắng không nhiễm bụi trần, cho dù trên đó có dính một chút màu sắc, chắc chắn anh sẽ thẳng thừng cho cô xem.
Cho dù có chút khắc thường mờ nhạt nào đó, cô cũng sẽ không giấu Nặc Nặc về suy nghĩ của mình.
Nhưng cô không biết, mấy câu nói đùa của mình, mỗi chữ đều đâm thẳng vào lòng Dung Dã.
Từ nhỏ đến lớn anh đều sống trong hoàn cảnh u ám, vì sinh tồn, trái tim đã trở nên sắt đá từ lâu. Có thể nói tiếng người lẫn tiếng của ma quỷ, chuyện tốt xấu gì cũng làm qua, gặp loại người nào thì bày ra gương mặt đấy, cười là giả, u tối cũng là giả, mang đủ loại mặt nạ dối trá, ngay cả cái chết ngay trước mặt, anh cũng không thèm đếm xỉa.
Anh vẫn cứ sống như vậy, từ lâu đã không ai có thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Nhưng những nghi ngờ không hề nghiêm túc của Dụ Dao lại khiến anh hoảng hốt đến mức khó thở.
Anh không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi động tác chậm lại một chút, giọng nói to hơn một chút, để Dụ Dao phát hiện ra manh mối thì cô sẽ có phản ứng gì.
Nặc Nặc đơn thuần nhất đã không còn, chỉ còn lại anh, một linh hồn ác quỷ tham lam âm u lại ti tiện giấu dưới thể xác hồn nhiên này chỉ mong được cô yêu thêm vài ngày. Nhưng dù anh có cố gắng đóng giả như thế nào, cũng không đủ giống trước kia.
Anh không diễn được… người cô yêu.
Dung Dã ngẩng đầu hôn lên môi Dụ Dao, đặt cô ngồi xuống cuối giường, còn chính mình thì lại quỳ xuống đất, xoa cổ chân cô, thái độ không tự nhiên mà nói: “Trở lại phòng, nhìn thấy giường, nhớ vợ.”
Ngoài cửa sổ phát ra một trận tiếng xôn xao nho nhỏ, ngay sau đó liên tiếp có hai tiếng “Ầm” trầm đục, giống như có vật nặng rơi trên mặt đất.
Dụ Dao hoảng sợ, muốn đi kéo rèm cửa xem có chuyện gì xảy ra. Dung Dã giữ chặt cô lại, thuận thế ôm chân cô: “Chân em đang bị đau, không được lộn xộn.”
Khi nói chuyện anh còn ẩn nhẫn mà hừ nhẹ một tiếng, miệng vết thương trên tay lại cố ý dựa vào giày cô, khiến cho miệng vết thương rách to hơn.
Dụ Dao nào còn tâm trạng hóng chuyện, vội ngồi trở lại, lúc này thực sự phải thổi thổi. Vừa thổi, vừa nghĩ tới câu nói lúc trước của anh, gò má cô có hơi nóng lên, trong lòng thầm nghĩ cún con háo sắc nhà mình thật khó thu phục. Buổi sáng mới ở trong phòng tắm mặc anh muốn làm gì thì làm, lúc này lại không an phận.
Cô bắt lấy tấm khăn trải giường, lỗ tai hồng hồng nói sang chuyện khác: “Không phải anh nói có thẻ ngân hàng đưa cho em sao? Lấy ra đi.”
Dung Dã đi tới dưới gối đầu ấy ra một tấm thẻ, đặt vào trong tay cô, có hơi khó hiểu.
Dụ Dao cũng lấy ra ví tiền của mình, rút ra một tấm thẻ, đặt hai cái ở chung một chỗ rồi cúi đầu nhìn anh, trên môi vẽ ra một nụ cười ngọt ngào: “Trên đường quay về khách sạn, em nhận được tiền giai đoạn giữa của <Âm hôn>. Tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao cũng là tiền.”
“Bộ phim đã chế tác xong đang đợi xét duyệt, sẽ được tung ra trên nền tảng mạng ngay lập tức,
đến khi thanh toán sẽ chia tỉ lệ theo hợp đồng, chắc chắn <Âm hôn> sẽ có thành tựu tốt, chúng ta sẽ nhận được không ít tiền. Đến lúc đó…”
Dụ Dao dừng lại vài giây.
Dung Dã nửa quỳ trên sàn nhà, yên tĩnh nhìn cô. Trong phòng rất tối, cô chỉnh nhìn thấy hình dáng đôi mắt quyến rũ sáng đến đốt người.
Bỗng nhiên tim anh đập liên hồi, miệng đắng lưỡi khô nắm lấy góc váy cô.
Dụ Dao nhẹ nhàng nói: “chờ đến lúc tích đủ tiền rồi, chúng ta tìm một chỗ thích hợp mua một ngôi nhà nhỏ, sau đó kết hôn đi.”
Cô cũng không quên, Nặc Nặc đã cầu hôn cô hai lần. Tối hôm qua anh còn chảy nước mắt nói với cô, anh đang liều mạng kiếm tiền mua nhà, chờ đến lần cầu hôn thứ ba, đừng từ chối anh.
Trái tim cô đã trở nên vô cùng bình phẳng ngay trong đêm hôm ấy, chẳng những không muốn từ chối, mà còn muốn chủ động hứa hẹn với anh, để cho anh thôi sợ hãi.
Thật ra sau khi cô thu được khoản tiền giai đoạn giữa, đạo diễn <Âm hôn> đã gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng nói: “Cô Dụ, cả đoàn làm phim đều rất quan tâm đến cô, mạo muội nhờ tôi đến khuyên một câu. Trên phương diện tình cảm cô nên thận trọng, nếu chỉ yêu đương thì không có việc gì, nhưng nếu là chuyện cả đời thì phải cân nhắc tốt, vẫn nên… Tìm một người xứng đôi.”
Bọn họ nói một ảnh hậu trẻ tuổi có thể xoay người trong nghịch cảnh, về sau danh dự tiền tài đều không thể nói chơi như trước nữa, thậm chí còn cao hơn.
Hơn nữa, xuất thân của cô rất cao, hẳn là nên tìm một nhà tư bản nổi tiếng, làm bà lớn hào môn.
Đoàn phim <Âm hôn> đã trải qua nhiều tai họa, họ cảm động gặm hết CP này đến CP khác. Nhưng mà nói đến quyết định chuyện cả đời, ai cũng lắc đầu không tin cô sẽ xúc động làm ra chuyện ngu ngốc.
Kể từ khi thừa nhận chuyện tình cảm, không dưới một lần cô nhìn thấy những tin đồn, tiêu đề đều là “CP không có khả năng nhất, Bạch Ngọc CP lại có thể từ đùa thành thật, có phải Dụ Dao còn ngu ngốc hơn cả trợ lý”, vân vân…
Những người đó cười nhạo cô bình thường nhìn mạnh mẽ, nhưng giờ lại ngu xuẩn đến mức hứa hẹn tương lai với một tên ngốc. Trên Weibo, những chủ đề liên quan đến đề tài của cô này cũng hừng hực khí thế, antifan và người qua đường cùng nhau chế nhạo cô dữ dội, họ nói cô vì háo sắc mà ngu muội.
Ngay cả siêu thoại của Bạch Ngọc CP cũng kêu gào thảm hại.
“Tuy gặm CP này không phải là điều sai, nhưng sao Dụ Dao có thể thực sự yêu đương với với một bệnh nhân thiểu năng trí tuệ, không có khả năng khôi phục bình thường, rất khó kiếm tiền. Chẳng lẽ Dụ Dao muốn nuôi anh ta cả đời?”
Không có ai xem trọng chuyện của họ, rất nhiều lời châm chọc mỉa mai ùn ùn kéo đến, toàn mạng đều chờ xem chuyện cười của cô.
Dụ Dao nắm lấy hai cái thẻ nóng hầm hập trong tay, chăm chú nhìn vào mắt Dung Dã, cúi người hôn lên khóe miệng anh, trịnh trọng nói: “Đừng nhìn em như vậy, em đau lòng.”
“Em biết anh cũng thấy lời nói của những người khác, đừng quan tâm đến chúng”
“Bất kể anh có thể khỏe lại hay không, đều là Nặc Nặc của em. Anh không kiếm được tiền cũng không sao, về sau không cho phép anh vất vả khắc gỗ nữa, ngoan đừng sợ, em nuôi anh.”
“Nặc Nặc, lần cầu hôn thứ ba đến lượt em nói. Em gả cho anh hay cưới anh đều được, hôn lễ không cần quá phức tạp, chỉ cần một nghi thức nho nhỏ là đủ rồi. Đợi đến chúng ta thực sự có nhà, anh sẽ không bao giờ phải lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ nữa.”
“Sao nào.” Cô cong mắt: “Có đồng ý không?”
Ánh sáng rất yếu, toàn bộ căn phòng như được phủ lên một tấm lưới mỏng. Dụ Dao thấy Dung Dã đang cười, môi nhếch lên một độ cung xinh đẹp lại mang theo bi thương, đôi mắt đỏ hồng đến đau lòng.
Không đợi cô nhìn rõ, Dung Dã đã thay đổi tư thế, quỳ một chân trước mặt cô, từ từ cong lưng, gác trán lên đầu gối cô, đôi tay giấu ở dưới bóng váy của cô nắm chặt đến mức xương gồ lên, muốn cắt rách da.
Dao Dao đã đồng ý kết hôn với Nặc Nặc.
Nhưng anh không phải Nặc Nặc.
Anh bị Dung Thiệu Lương cầm tù trong căn nhà trống trải kia để tra tấn huấn luyện, anh không thể nhớ mình đã học được bao nhiêu thứ, nếu không đủ mạnh mẽ, sẽ bị cho là vô dụng và bị vứt bỏ. Bề ngoài nhà họ Dung không ngừng chữa bệnh cho mọi người, cũng thực hiện rất nhiều nghiên cứu và phát triển y học cao cấp, có vô số phòng thí nghiệm ở trong và ngoài nước, để anh chết trong im lặng là một vấn đề quá đơn giản.
Từ đầu đến cuối, anh đều biết rõ phải có giá trị mới có thể sống sót.
Có năng lực một mình chống đỡ mặt tối của nhà họ Dung, nhất định không thể sống như một phế vật nhu nhược.
Năm mười bốn tuổi ấy bị Dung Thiệu Lương thừa nhận trở thành nhị thiếu gia nhà họ Dung, nhìn thấy thế giới bên ngoài. Sau đó anh liên tiếp học các trường đại học trong và ngoài nước, học quản lý, y dược, ngôn ngữ… Chỉ cần liên quan đến chuyện làm ăn, anh không thể cũng không có gì không tinh thông.
Say này sau khi vào quân đội, bị Dụng Thiệu Lương sắp xếp quá nhiều người tra tấn, trong thời gian một năm rưỡi, trên người anh lúc nào cũng có thương tích đầy mình, nhưng những người đó không ai có thể sống tốt.
Trong đám người, anh bị kiêng kị là vật nguy hiểm.
Trong địa ngục, anh cũng là ma quỷ ngồi ở trên cao.
Anh không thể để mình bị thay thế, chỉ có như vậy mới có thể đổi lấy một hi vọng xa vời để tự tay hái được quả đào nhỏ của mình.
Người Dung Thiệu Lương phải bảo vệ chính là con trai trưởng và cháu đích tôn, cũng là hai bố con chú và em họ anh. Hai bố con này vẫn luôn được Dung Thiệu Lương đặt chính giữa vòng bảo hộ, không hề biết gì về bộ mặt đen tối của tập đoàn, chỉ cần chờ để kế thừa gia sản.
Nếu anh là ác ma trong bóng tối thì họ chính là đứa con của trời trong ánh mặt trời.
Nhưng hai bố con này lại không hề thấy biết ơn, họ chỉ nhìn thấy sự xem trọng và để ý của Dung Thiệu Lương đối với anh, cơ bản không biết nguyên nhân thật sự sau lưng. Vì thế ngoài mặt thì họ nịnh hót hiếu thuận với Dung Thiệu Lương, sau lưng thì lại hận Dung Dã đến tận xương tủy, mất ngủ vì sợ anh sẽ lấy được tài sản.
Vốn là anh còn có thể nhẫn nại, chờ đến khi mình có thực lực đủ chống lại, nhưng hai bố con này cậy lông cánh đủ dày, vậy mà lại ngu xuẩn giấu diếm Dung Thiệu Lương tự mình thành lập phòng thí nghiệm tư nhân bất hợp pháp ở bên ngoài, dưới danh nghĩa xây dựng nhà máy dược phẩm, lại kinh doanh bất hợp pháp với mức lợi siêu cao.
Trong đó có một thí nghiệm thuốc cấm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kiểm sát trưởng tiếp nhận vụ án này tên là Dụ Thanh Đàn.
Hai bố con nhà họ Dung này cũng che giấu rất kỹ càng, cho dù phòng thí nghiệm bị bại lộ, kể cả Dung Thiệu Lương cũng không có ai biết chuyện này có quan hệ gì với nhà họ Dung. Đúng lúc ấy anh đã ra nước ngoài không ở trong nước, chờ đến khi anh trở về thì Dụ Thanh Đàn đã tự sát.
Nhưng chân tướng sau lưng là, Dụ Thanh Đàn cực kỳ thanh liêm, nếu còn tiếp tục điều tra chắc chắn có thể sẽ bắt được bố con nhà họn Dung, vì thế bọn họ đã bỏ thuốc chống trầm cảm vào thức ăn hằng ngày của Dụ Thanh Đàn. Hằng ngày Trình Mộng phụ trách lấy thuốc, nhưng có một lần, Trình Mộng bị điều đi, Dụ Thanh Đàn tự đến phòng khám lấy thuốc.
Thuốc có vẻ bề ngoài và hương vị đều giống nhau nhưng ruột đã bị thay đổi, liều lượng cũng được khống chế chính xác không sai sót, vì thế Dụ Thanh Đàn xảy ra chuyện không để lại dấu vết.
Bệnh của Dụ Thanh Đàn đã ổn định lại đột nhiên trầm trọng hơn và chết ở nơi cô độc nhất.
Trong khoảnh khắc anh nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng khóc thút thít của Dụ Dao ở xa xa, anh biết rằng cô đang đau khổ và áy náy, tự trách bản thân mình không quan tâm đến bố dẫn tới bi kịch. Toàn bộ sự nhẫn nại, toàn bộ kế hoạch đã được chuẩn bị chu đáo của anh trong nháy mắt mất đi ý nghĩa.
Có lẽ cái chết Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng sẽ bị quên lãng theo thời gian, không ai biết sau lưng nó còn một tầng chân tướng khác. Chỉ cần anh có thể kiềm chế bản thân mình, dù sớm hay muộn anh cũng có thể giẫm lên đầu toàn bộ người nhà họ Dung, nắm toàn bộ gia sản vào trong tay.
Nhưng không có khả năng, dù cho cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, anh cũng phải báo được thù này.
Những chứng cứ liên quan đến bố con nhà họ Dung, nếu cứ tiếp tục tra ra, sẽ bị chúng xóa sổ.
Anh tiến mạnh vào trung tâm quyền lực nhà họ Dung, làm hai bố con kia không thể kiềm chế ý định đối đầu gay gắt với anh.
Gương mặt lương thiện kính cẩn nghe lời của chúng dần vỡ vụn trước mặt Dung Thiệu Lương.
Dung Thiệu Lương không chịu tin rằng dòng duy nhất mà mình cẩn thận bảo vệ nhiều năm sẽ như thế này, thậm chí muốn đổ tội lên đầu anh, dù sao thì anh vốn là người chết thay.
Anh dùng mạng của chính mình để đánh cược, mỉm cười thiết lập một cái bẫy cho Dung Thiệu Lương.
Bố con nhà họ Dung muốn trừ khử anh, anh muốn tìm được chứng cứ.
Hai bố con này ở sau lưng chế thuốc mới anh đều biết, đối tượng cung cấp không phải là nghề nghiệp nghiêm chỉnh. Trong đó có một loại thuốc vô cùng thích hợp dùng trên người anh, chỉ một châm, sẽ phá hủy mô não, cho dù có là người bất tử thì cũng không thể tỉnh lại, khám sức khỏe bình thường cũng không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Cho dù chỉ dùng nửa ống, thì cũng khiến lý trí hoàn toàn biến mất, kết quả chính là trở thành một kẻ ngu xuẩn vô dụng.
Anh biết kết quả, cũng chỉ có thể chuẩn bị thuốc màu đỏ tiêm cho mình, Mặc dù nó không có tác dụng cứu mạng, nhưng nếu anh không chết sau khi tiêm vào thì có thể làm giảm dược hiệu của loại thuốc kia, có thể còn cơ hội khôi phục bình thường.
Trước khi dấn thân vào, anh muốn gặp Dụ Dao một lần, mặt đối mặt, cho dù chỉ có thể liếc mắt nhìn cô một cái.
Hoàng hôn ngày hôm ấy, anh mặc một bộ tây trang nghiêm chỉnh, chuẩn bị loài hoa cô thích, tất cả các món ăn đều là chính tay anh làm, nhưng Dụ Dao lại không đến gặp anh.
Đúng vậy, cái danh ác ma của anh vẫn rõ ràng ở đấy, là ác quỷ mọi người tránh không kịp. Khát vọng muốn gặp cô, đối với cô chính là xúc phạm và chê bai.
Anh chờ đến khi trời tối, biết rằng Dụ Dao sẽ không đến, anh đã mang theo bó hoa kia đến dưới tầng nhà Dụ Dao.
Căn hộ này rất cũ cũng rất nhỏ, nhưng anh biết, từ sau khi tốt nghiệp Dụ Dao đã ở đây, quen thuộc tới mức không nỡ dọn đi, đó là nhà của cô.
Anh ở dưới lầu nhìn trộm qua khung cửa sổ không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn ngồi trong ô tô tối tăm nhìn cô ôm Xoài xuống, thân mật sờ cằm nó, cười với nó.
Được làm một con chó thật là tốt.
Nếu có thể được ở bên cạnh cô, ở cùng nhà với cô, được cô nuông chiều, thì có là chó cũng tốt.
Anh ở lại đến khuya, đèn cửa sổ đã tắt, chỉ còn lại một mình anh đứng một mình trong gió, cách mấy tầng, nâng bó hoa yên lặng trông giữ cả đêm.
Khi trời sắp sáng, anh đặt nhẹ bó hoa bên cạnh tủ quyên góp ngoài cửa chỗ ở của Dụ Dao, không nói một lời rời đi, mang vẻ mặt tự phụ nhất, đi vào chiến trường của mình.
Cho dù Dụ Dao không biết đến chiến trường này, nếu anh không thể thoát thân, những chứng cứ thu được chỉ có thể để người bên cạnh đi làm sáng tỏ chân tướng, Dụ Dao sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của anh.
Không sao cả, vĩnh viễn làm một đối tượng không thể chữa khỏi trong tuổi thơ của cô. Một nhị thế tổ* ăn chơi trác táng luôn ôm ý xấu với cô, một người không liên quan gì đến sống chết của cô, cũng được.
(*Ý chỉ con nhà giàu.)
Dung Dã dựa vào đầu gối Dụ Dao, hàm răng cắn chặt hơi rỉ ra vị rỉ sắt.
Trận đấu kia anh không thua, tìm được chứng cứ, cũng thành công tính kế được con trai và cháu trai mà Dung Thiệu Lương bảo vệ, tiêm vào người hai bố con đang nóng lòng cướp ngôi kia loại thuốc giống như anh.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là nơi anh lên kế hoạch rời đi xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, anh không thể đến địa điểm dự kiến, công hiệu của thuốc phát tác trước thời hạn. Trên người anh chồng chất những vết thương, tất cả trở nên trống rỗng, tất cả năng lực và kí ức đều nhanh chóng biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một chấp niệm được anh khắc ghi vào trong đầu, chỉ có một Dụ Dao.
Đêm đó mưa rất lớn, anh vừa đau vừa lạnh, quên cả thế giới, chỉ muốn có một vòng tay ôm ấp mà anh khát khao gần hai mươi năm qua.
Hiện tại…
Dung Dã mở mắt ra.
Phần lớn chứng cứ ở trong tay anh, có lẽ bố con nhà họ Dung cho rằng anh đã chết, làm cho trong tập đoàn trở thành một đống hỗn độn. Đúng như anh đoán, Dung Thiệu Lương vẫn còn sống, lão cáo già này cũng đã khôi phục năng lực hành động, không lâu nữa ông ta sẽ tìm đến anh.
Anh còn chưa báo thù vì Dao Dao, gỡ xuống gánh nặng trong lòng cô, mối đe dọa từ Dung Thiệu Lương vẫn còn, nếu hiện tại có có quan hệ thân mật với anh, chỉ mang đến nguy hiểm cho Dao Dao.
Anh cần phải trở lại nhà họ Dung tiêu diệt hết mọi thứ, hiện tại anh không có tư cách… Đứng trước mặt cô nói ra thân phận của mình.
Làm Nặc Nặc yêu dấu của cô biến mất, có lẽ cô sẽ càng căm ghét anh.
Anh muốn ích kỷ mà trộm lấy mấy ngày hạnh phúc, đòi hỏi một chút tình yêu của cô.
“Thế mà lại không trả lời.” Dụ Dao khó tin nâng cằm anh lên, ngón tay cô cố ý ấn lên môi anh: “Không muốn kết hôn? Em cũng đổi ý.”
Dung Dã há miệng, ngậm lấy ngón tay cô, đầu ngón tay nóng bỏng.
Tim Dụ Dao nhảy dựng lên, cô rút tay ra như thể bị bỏng, lại nhìn thấy trên ngón tay mình có dính một chút tơ máu.
“Làm sao lại bị rách nữa rồi?”
Cô nhíu mày, nhanh chóng sờ vào đôi môi lạnh lẽo của anh để kiểm tra miệng vết thương, nhưng không tìm thấy, vì thế cô véo má anh bắt anh mở miệng. Một tay khác của cô muốn đụng nhẹ vào đầu lưỡi của anh xem có chỗ nào bị rách không, không nghĩ tới vừa đến gần lại bị nó cuốn lấy, bị anh ngậm vào miệng, thậm chí còn dùng đầu lưỡi như có như không cuốn nhẹ lấy và ma sát.
Sống lưng Dụ Dao tê dại, hô hấp nặng nề, không tự chủ được cử động ngón tay, nghịch ngợm linh hoạt trong miệng anh.
Động tác này thật sự quá kích thích, giọng nói của cô có hơi khàn khàn: “Biết rồi… Anh muốn hôn môi đúng không, không hôn thì không chịu nói chuyện?”
Dụ Dao rút tay ra: “Nào, ngẩng đầu lên.”
Dung Dã thuận theo ngẩng mặt lên, rủ mắt xuống, một tay giữ lấy gáy cô. Một người ngẩng lên, một người cúi xuống, nóng và lạnh chạm vào nhau, không khống chế được mà trằn trọc dây dưa.
“Được rồi…” Ngực Dụ Dao phập phồng, ghé vào bên tai anh: “Muốn hôn môi, cho anh.”
Dung Dã nhìn chằm chằm vào cô: “Còn muốn em ngủ với anh, Dao Dao có cho không?”
Dụ Dao vuốt ve thái dương anh, kéo dài âm thanh nói: “Bây giờ không được, chờ buổi tối…”
Anh kéo cô xuống đất, ôm cô vào lòng, đôi mắt hung ác tối sầm lại vừa sâu vừa đen, đôi môi phiếm hồng, dùng giọng điệu của Nặc Nặc, cọ xát cô, vừa ngây thơ vừa khàn khàn hỏi: “Anh muốn cả một đời đến già bạc đầu, thiếu một chút cũng không được, Dao Dao cũng cho à?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Ồi A Dã tuyệt vời ông mặt trời của chúng ta QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT