Edit: Tâm

Beta: Lam

Dụ Dao khó khăn mà tỉnh lại, hai mắt nặng trĩu không mở ra nổi, thân thể giống như bị nghiền qua, chỉ động một chút là có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc. Cô dụi dụi chân trên ga giường, đến cảm giác cũng không cảm nhận được, có chút uể oải không nói nên lời.

Cô rên lên một tiếng, eo cô bị ôm càng chặt hơn, làn da của cô cọ xát vào một người có nhiệt độ nóng rực. 

Dụ Dao tỉnh táo lại, híp mắt nhìn thấy bản thân đang nằm trong lồng ngực của người nào đó. Lỗ tai vốn hơi hồng hồng càng ngày càng ửng đỏ, không nhịn được vươn tay che mắt lại.

Hình ảnh đêm qua đều bị đánh thức, giống như một thước phim quay chậm hiện lên trước mắt. Từng cử chỉ, hành động, phản ứng, rồi cả những lời nói đó của Nặc Nặc, vừa nghĩ đến đã cảm thấy thiếu oxy.

Còn phải dạy sao, anh vốn dĩ không cần thầy dạy cũng hiểu, nuốt trọn cô không thừa một tí nào. 

Dụ Dao nhấc nhấc người lên, chăn từ bả vai trượt xuống, lơ đãng nghiêng đầu lại có thể nhìn hết thảy hình ảnh được in lên chiếc gương phía sau, một hình ảnh khiến khí huyết trong người cô dâng lên bội phần. 

Mái tóc dài của cô thả trước ngực, có thể nhìn thấy toàn cảnh phía sau lưng, từng vết hôn, từng cái vuốt ve nhào nặn xanh xanh đỏ đỏ in đầy trên tấm lưng trắng ngần lại càng thêm chói mắt.

Hai má Dụ Dao ửng hồng, lại chuyển qua ngắm bản thân một lượt, hiệu ứng hình ảnh lại càng thêm kích động.

Ánh mắt ướt át đầy ghét bỏ của cô rơi xuống gương mặt Nặc Nặc, bóp chặt cái cằm mảnh khảnh của anh, ngón cái lướt qua cánh môi đỏ bị cắn.

“… Cún con háo sắc, còn không biết xấu hổ mà cười.” Cô thẹn thùng giả vờ làm bộ dạng hung dữ: “Sau khi em thiếp đi, anh ngủ lúc nào mà dậy sớm như vậy.”

Tầm mắt Dung Dã vẫn không rời đi mà nhìn chằm chằm vào từng động tác và biểu cảm của cô. Đã nhẫn nhịn đến mức căng lên, rốt cuộc vẫn không khống chế nổi, xoay người áp cô lên giường, chôn đầu bên tai cô không ngừng cọ xát, không trả lời mà khàn khàn hỏi: “Dao Dao, còn đau không?”

Trên khăn trải giường vẫn còn vết máu nhạt.

Dụ Dao vòng tay ôm cổ anh, bật cười trêu chọc: “Không phải nói em ngủ với anh không đau sao, còn hỏi vấn đề ngốc này làm gì.”

Quả thực đã không đau nữa từ lâu, Nặc Nặc có hơi nôn nóng hấp tấp, nhưng lại cực kỳ dịu dàng nhẹ nhàng an ủi cô đến tận cùng. Ngoài sự khó chịu ban đầu, cô đã nhanh chóng bị những cảm giác khác bao trùm. Cho dù anh không biết thỏa mãn, bây giờ cũng chỉ cảm thấy uể oải và mệt mỏi, không có gì không thoải mái cả.

Dung Dã hôn lên vành tai cô.

Cún con ngay cả ngủ cũng không hiểu là có ý tứ gì, mà Dao Dao lại dung túng cưng chiều như vậy. Ngay cả sự đau đớn của lần đầu tiên cô cũng cảm thấy không sao cả, tùy tiện bỏ qua, còn có thể chọc cho anh cười.

Biết rõ cún con đó chính là anh, nhưng trong lòng anh vẫn ghen tị như cũ, khó lòng bỏ qua.

Dụ Dao vẫn còn đắm chìm trong dư vị của lần đầu tiên, không phát giác ra điểm kì lạ của Nặc Nặc, đẩy đẩy anh: “Không được làm loạn, em muốn đi tắm. Buổi chiều còn phải quay lại đoàn làm phim, không còn bao nhiêu thời gian.”

Dung Dã bế cô lên: “Cùng tắm đi.”

“Tự em có thể…”

“Chân em bị thương rồi.” Dung Dã ngước mắt nhìn cô, đôi mắt thật ngây thơ, ngây thơ đến tột cùng, lại âm thầm điều chỉnh giọng nói hai lần, ép tới vừa mềm lại vừa ngoan: “Một người không được.”

Nhiệt độ phòng tắm rất cao, cao đến mức mồ hôi ướt đẫm.

Dung Dã ngại bồn tắm khách sạn dơ, không cho Dụ Dao dùng. Anh vặn vòi sen cho dòng nước chảy mạnh nhất, che cho cô đứng vững. Hơi nước nhanh chóng bốc lên, lấp đầy không gian nhỏ, làm cái gương lớn trước bồn rửa tay mờ mịt, không thấy rõ cảnh tượng hai người ôm nhau bên trong.

Dòng nước theo khuôn mặt Dụ Dao trượt xuống, tóc cô ướt đẫm. Dung Dã thong thả xoa bọt giúp cô, ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong tóc, không nặng không nhẹ mát xa. Sau khi gội sạch, anh dùng một sợi dây mềm mại giúp cô buộc mái tóc dài lại, những mảng bọt còn sót lại vẫn không hoàn toàn biến mất, lại theo dòng nước, rải rác trên cơ thể cô, một mảng trong suốt trắng mịn.

Hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, đến phát run.

Từ lúc bắt đầu tiến vào đến giờ anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng giờ khắc này, Dụ Dao ngoan ngoãn để anh tùy ý giúp cô gội đầu, buộc tóc, thoải mái mà lười biếng, lại chờ đợi anh tiếp tục xả bọt. Anh kiềm chế rất khó khăn, có lẽ Dao Dao vẫn chưa phát hiện, cô đã có thể mở rộng lòng mình, không muốn rời xa anh nhưng cũng không hề giữ lại.

Cô không chỉ tiếp nhận anh, mà còn là người dạy anh tình yêu. 

Ở trước mặt anh, cô còn mang dáng vẻ của một cô gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp.

Đáy mắt Dung Dã cất chứa ngọn lửa đỏ rực bùng cháy mãnh liệt, là Nặc Nặc thì đã sao, cũng chính là anh.

Lông mi Dụ Dao còn đang nhỏ nước, còn chưa biết gì thì môi lưỡi đã bị cắn lấy. Cô không nặng không nhẹ đẩy anh ra, đổi lấy thế tấn công còn mạnh mẽ hơn. Ngay sau đó cả người bị nâng lên.

Tường gạch quá lạnh, dù thế nào thì anh cũng sẽ không để lưng cô dựa lên đó. Cũng chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy cô, chịu đựng hoàn toàn sức nặng của cô.

“Dụ Dao…”

Anh khàn giọng gọi, có chút ái muội, trong dòng nước chảy ào ào có chút mơ hồ, lại hết sức lay động truyền đến tai cô.

“Lại dùng một cái bong bóng nữa được không?”

Lý trí Dụ Dao đã bay tán loạn, phải cần một chút thời gian phản ứng mới có thể hiểu được “Bong bóng” ở đây là cái gì. Làn da cô đỏ ửng lên, hận không thể cắn anh một cái. Cún con đáng chết, vừa khởi động là không phanh lại được, còn cố ý dùng giọng điệu ngây thơ chất phác này để lừa gạt cô, là muốn dụ cô mắc mưu mà.

“Không được… Ngày hôm qua anh đã làm vài lần rồi!” Cô hơi cắn răng, nói rồi lại không quyết tâm được, thậm chí âm cuối còn có hơi buông lỏng mềm mại.

Yết hầu Dung Dã trong dòng nước không ngừng chuyển động, ngẩng cổ lên, kéo ra một đường cong lưu loát mê hoặc. Anh nghe lời hôn lên môi dưới của cô, ôn hòa nói: “Nghe vợ anh… Một cái bong bóng không được, chúng ta dùng hai cái.”



Dụ Dao biết cánh tay Nặc Nặc chắc chắn biết bao, cũng biết lòng bàn tay ấn trên bồn rửa tay bên cạnh có bao nhiêu ướt lạnh. Những hơi nước mang theo nhiệt lượng ngưng tụ trên chiếc gương lớn, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống, thỉnh thoảng vẽ ra vài đường miễn cưỡng có thể nhìn thấy thân ảnh hai người được phản chiếu.

Cô thấy được mặt mình vô cùng đỏ rực, đôi môi quá mức kiều diễm, hai mắt như bị sương mù bao phủ tràn đầy nhộn nhạo, hoa lệ mà lộn xộn.

Nặc Nặc vẫn là bảo bối nhỏ của cô, sẽ không làm cô quá vất vả. Dùng hết một cái thì dừng lại, ôm cô trở lại ngủ bù. Ngược lại, cô lại không ngủ được, nằm trên vai anh chậm rãi nghịch điện thoại.

Điện thoại của cô ở chỗ Nặc Nặc, nhưng điện thoại của Nặc Nặc lại bị Trình Hoài Sâm ném vào chiếc xe việt dã.

Những chuyện vớ vẩn ngày hôm qua liên quan đến Dung Dã lúc này lại ùn ùn kéo đến, hiện lên trong đầu Dụ Dao. Cô đang nghĩ cách lấy lại điện thoại thì thấy thanh thông báo hiện ra một tin nhắn thoại, là Trình Hoài Sâm gửi đến: “Ông biết con đã rời khỏi nhà riêng của Dung Dã, điện thoại và quà sinh nhật đã gửi đến đoàn làm phim cho con, có chuyện gì, có thể liên hệ ông.”

Có chỗ nào giống giọng điệu thường ngày của Trình Hoài Sâm chứ.

Tối hôm qua lúc gặp mặt, Trình đổng còn kiên quyết kéo cô lên xe, cường ngạnh đến mức không biết phải làm sao. Chỉ qua một đêm, đã thay đổi tới vậy? Cô sẽ còn chấp nhận cái loại dối trá gọi là tình thân này?

Người thân của cô, đều qua đời từ lâu rồi.

Dụ Dao cụp mắt che đi ý tứ lạnh lùng, Dung Dã ôm chặt lấy cô từ phía sau. Cô thân mật dán lên người anh, ngón tay tùy ý lướt xuống dưới, đều là đủ loại lời chúc sinh nhật của bạn bè và tin nhắn của chuyển phát nhanh, riêng Hứa Lạc Thanh gửi cho cô một đống hàng xa xỉ xuyên quốc gia.

Lướt đến cuối cùng có một tin nhắn chưa đọc, là của Lục Ngạn Thời đúng 0 giờ gửi qua wechat cho cô. Dụ Dao còn chưa kịp nhìn xem nội dung, tay đã bị Nặc Nặc bắt lấy, màn hình đã bị tắt, giọng điệu quấn quýt si mê lại ẩn chứa chút ý tứ lạnh lùng hỗn loạn vang lên bên tai: “Không cần xem, xem anh này. ”

Khóe miệng Dụ Dao không nhịn được cong lên. Biết rõ lòng dạ Nặc Nặc hẹp hòi, thế nên cô bỏ điện thoại qua một bên. Mới vừa rời tay, điện thoại lại vang lên, là Bạch Hiểu gọi tới.

Cô tưởng rằng cũng là chúc mừng sinh nhật, không nghĩ đến Bạch Hiểu lại nghiêm trọng nói: “Tôi nghĩ Hàn Lăng Dịch thật sự bị bệnh nặng rồi đấy, rõ ràng là anh ta ác trước, khi đó Nặc Nặc đã vô cũng may mắn không bị chết cóng. Giờ chuyện tình cảm đã bị phơi bày, mẹ nó cô đánh trả là chuyện không nên chắc? Những việc bẩn thỉu của anh ta đã bị vạch trần, đã bị giới biên kịch hợp lực chống lại, tương đương với nửa phong sát. Kết quả lại còn không thành thật, hôm nay lại muốn gây chuyện trong sinh nhật em.”

Dụ Dao nhíu mày: “Tôi còn có cái gì để bị anh ta nói à?”

“Theo tình huống trước mắt mà tôi biết… Dường như anh ta muốn vạch trần cái chết của bố cô.” Bạch Hiểu mắng một tiếng: “Anh ta quả thực như một con quỷ ám. Anh ta cảm thấy cô thật sự giận anh ta rồi, suy nghĩ mấy ngày nay, bắt đầu cực đoan tới mức muốn “Giúp cô” thoát khỏi tiếng xấu trong giới. Tính toán dùng bi kịch của kiểm sát trưởng thay đứa con gái như cô lôi kéo tình cảm?!”

Dụ Dao đột nhiên ngồi dậy, bị Dung Dã ôm chặt từ phía sau, bàn tay nhè nhẹ trấn an tấm lưng cứng đờ của cô, khép hờ mắt che đi hàn ý lạnh lẽo.

Năm đó bố mẹ Hàn Lăng Dịch có quen biết Trình Mộng, mối quan hệ duy trì rất khá, cho nên họ biết hầu hết chuyện xảy ra trong gia đình cô. Dụ Thanh Đàn thanh liêm cả đời, lại ra đi trong thống khổ và cô độc như vậy, sao có thể lại bị lôi ra trở thành một đề tài thảo luận trên mạng!

“Cô đừng vội, ngàn vạn lần cũng đừng tìm anh ta, miễn bị anh ta lợi dụng.” Bạch Hiểu nói: “Tôi ở bên này chắc chắn sẽ đè anh ta xuống, không cho anh ta nói lung tung, cô ở đoàn làm phim chờ tin tức của tôi.”

Dung Dã đặt cằm trên vai Dụ Dao, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô: “Dao Dao, đừng sợ, chúng ta quay trở lại đoàn làm phim. Hôm nay là sinh nhật em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lúc rời khách sạn, Dung Dã mang theo ga trải giường, gấp thật gọn gàng.

Đoàn làm phim đều cho rằng Dụ Dao theo ông ngoại giàu có về nhà ăn sinh nhật, cũng không biết nhiều uẩn khúc như vậy. Dụ Dao đến phim trường, quả nhiên Trình Hoài Sâm đã phái người mang quà và điện thoại tới. Cô không quan tâm đến hộp quà, trực tiếp cầm lấy điện thoại khử trùng rồi lau khô, xác định không có hư hao gì, rồi mới đưa cho Dung Dã.

Dung Dã nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, từ lúc nhận được cuộc gọi kia, nụ cười của cô đã biến mất. 

Anh cúi người, khẽ xoa xoa đầu cô. Ở nơi cô không nhìn thấy, cảm xúc trong mắt anh không ngừng xoay chuyển, lại thay thế bằng sự ngây thơ trong sáng mà cô yêu thích, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, anh về phòng lấy bộ đồ cho em thay, bánh kem trong tủ lạnh cũng cần phải xử lý, chờ anh.”

Đạo diễn chiếu cố đến cái chân đau của Dụ Dao, sắp xếp cho cô phân cảnh không cần đi lại, cô muốn ở lại quay. Đêm qua bị dày vò dưới nước, quả thật nên thay quần áo, cô cũng không nghi ngờ gì anh, xoa xoa cánh tay Dung Dã: “Trở về nhanh nhé… Gần đây luôn cảm thấy có người nhìn trộm anh, làm không tốt cũng là do tên chó Dung Dã đó, nhìn diện mạo của anh ta là biết bản chất ma quỷ!”

Dung Dã cúi đầu, khóe môi tái nhợt mím chặt, lộ ra vài phần oan ức.

Đạo diễn cầm loa gọi Dụ Dao qua, Dung Dã nắm lấy điện thoại của mình, lùi lại hai bước, nhìn chăm chú Dụ Dao đang hòa lẫn vào đám người rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phim trường. Anh không nhìn vào màn hình, ngón tay nhanh chóng ấn ra một dãy số, sau khi được kết nối, giọng nói của anh là giọng điệu lành lạnh lãnh đạm hiếm thấy khi còn làm Nặc Nặc: “Mười phút, 206.”

Trong phòng 206 khách sạn của đoàn làm phim, trong tủ lạnh chỉ còn chiếc bánh sinh nhật, Ánh đèn vàng ấm áp trên giường ngủ cạnh cửa sổ vẫn như cũ siêng năng sáng lên, chiếc thẻ ngân hàng mà anh dành dụm tiền mua nhà cho Dao Dao vẫn nằm dưới gối.

Dung Dã ngồi bên cửa sổ, sườn mặt phản chiếu lên bức tranh trang trí trên tường, giống như từng nét vẽ ngũ quan hoàn mỹ không có gì thay đổi. Chỉ là lớp ngoan ngoãn ngây thơ bị lau sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại từng đường nét góc cạnh bén nhọn như từ trong khung tranh giãy ra, xé rách lớp tuyết trắng trên người anh.

“Có phải rất nhiều người không hiểu được phong sát là có ý gì không.” Anh vô cảm cụp mắt xuống: “Lấy Hàn Lăng Dịch, làm mẫu cho bọn họ nhìn vậy.”

Từ khi còn nhỏ, anh đã nghe thấy cái tên này trong miệng Dụ Dao không biết bao nhiêu lần. Cô đến gặp anh, nhưng trong miệng lại chỉ nhắc đến người này. Cô trị bệnh cho anh ta, giúp cho anh ta khỏi hẳn, là anh Lăng Dịch của cô. Mỗi một lần sự chua xót và đố kỵ lại gặm nhấm trái tim anh, khi đó anh đã nghĩ rằng, nếu sau này Dao Dao còn nhắc lại, anh sẽ khiến cho người này biến mất.

Hàn Lăng Dịch mơ tưởng cô, lừa gạt cô.

Trong mười lăm ngày, trung tâm nghệ thuật tận tình dùng Dao Dao tra tấn anh.

Buộc anh phải đi vào trận bão tuyết kia, thiếu chút nữa anh đã chết trước khi Dao Dao gấp gáp quay về.

Nếu ngày đó anh thật sự chết đi, Dao Dao sẽ rất thương tâm.

Lại trong ngày sinh nhật Dao Dao, ngày cô đã thuộc về anh, anh ta lại lấy chuyện Dụ Thanh Đàn ra tạo đề tài, chọc cho cô khổ sở.

Hàn Lăng Dịch không nên biến mất sao?

Nguyên Lạc và Giang Hoài nơm nớp lo sợ đứng song song trước mặt anh. Khi anh vừa mở miệng sắp xếp chuyện không đáng nhắc đến này, vẻ mặt Nguyên Lạc trắng bệch run rẩy giơ tay lên: “Anh, quá nhanh.”

Hai người vừa mới khóc lóc thảm thiết một lúc. Từ mấy năm trước đã đi theo bên người Dung Dã, Nguyên Lạc và Giang Hoài vẫn luôn là cánh tay đắc lực bên người anh. Ngay cả trong thời khi khi nhà họ Dung tươi tốt sinh sôi nảy nở, bọn họ cũng đủ làm cho những người đứng đầu của các chi thứ của tập đoàn này phải kiêng kị. Bên ngoài hai người nói một là một, nói hai là hai, nhưng vừa đến trước mặt Dung Dã lại chính là hai cái túi nước mắt.

Dung Dã nhàn nhạt liếc một cái, hai người như muốn quỳ luôn xuống.

Không bao lâu, Dụ Dao đang nghỉ ngơi trong phim trường thì nhận được điện thoại của Bạch Hiểu. Cô cho rằng Hàn Lăng Dịch ở bên kia làm ra chuyện gì, căng thẳng nghe máy.

Nhưng mà Bạch Hiểu lại không thể tưởng tượng mà nói: “Không biết có phải thần tiên hiển linh hay không, vừa rồi bên Liên Hiệp Điện Ảnh đột nhiên phát công văn vĩnh viễn phong sát Hàn Lăng Dịch. Không chỉ như vậy, nghe nói trong hôm nay, tất cả phim của Hàn Lăng Dịch sẽ bị xóa khỏi hệ thống mạng, toàn bộ tư liệu đều bị thay thế bởi công văn phong sát. Còn tra được anh ta có vấn đề về tài chính, có khả năng sẽ bị đóng băng tài sản, hạn chế toàn diện trong việc đi lại. Tôi ở bên này vẫn luôn theo dõi anh ta, anh ta hẳn là bị đả kích quá lớn, không biết đã bị xỉu ở đâu, đã được đưa đi bệnh viện.”

“Theo những gì tôi biết, Dụ Dao, cái này mới thật sự là phong sát, so sánh với cô lúc trước, cũng chỉ gọi là một chút nháo loạn nhỏ bé mà thôi.” Anh ta vừa nói giỡn lại vừa cảm khái: “Xem ra cái này mới giống tác phong của Dung chó.”

Dụ Dao không để ý đến lời trêu chọc của anh a, trái tim cô cuối cùng cũng được buông lỏng, khói mù tản ra, cảm xúc cũng tốt lên không ít. Lại liếc nhìn thời gian, Nặc Nặc còn chưa quay lại, trong lòng cô có hơi bất an.

Vừa lúc cảnh quay của vai phụ không được tốt, phải diễn lại, dự tính cần tốn chút thời gian. Chân bị thương của Dụ Dao không có tổn thương đến gân cốt, cũng không đau đến vậy, dứt khoát quay về khách sạn, muốn đi đón bạn trai.

Huống chi những đồ vật trong phòng cũng chuẩn bị vì sinh nhật cô mà, cô cũng muốn tận mắt nhìn thấy.

Khách sạn 206, lưng Nguyên Lạc và Giang Hoài cứng đờ nghiêm mặt báo cáo chi tiết kết quả xử lý Hàn Lăng Dịch. Rạng sáng nhận được sự giao phó của anh, bây giờ quả thật đã làm xong, chỉ hy vọng có thể cho mình thêm một lớp ô dù yếu ớt.

Hai người ấp ủ trong người đầy lời muốn nói, mấy tháng nay nhà họ Dung có rất nhiều thay đổi. Lúc gặp phải tai nạn xe cộ kia Dung Dã đã bị thuốc phá hư thần kinh não, trong cuộc tai nạn xe cộ đó, anh đã phản lại kế hoạch ban đầu, thế nào lại gặp được Dụ Dao, với quan trọng nhất…

Dung Dã từ ghế đứng lên, ánh mắt rất lãnh đạm.

Anh tiến lên trước một bước, hai người Nguyên Lạc và Giang Hoài ngay lập tức lùi về phía sau hai bước.

Đôi mắt xinh đẹp của dung Dã như bị băng bao phủ, bóng dáng kéo dài, đen kịt trên tường. Chỉ một động tác nâng tay đơn giản cũng lập tức khiến đôi mắt Nguyên Lạc cuồn cuộn sóng nước.

Anh ta xin tha: “Anh, anh à, chúng em thật sự không biết đó là chị dâu. Tất cả đều vì tìm anh, rơi xuống nước là do——”

Còn chưa kịp nói xong, cánh cửa được đóng chặt vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng nói của Dụ Dao từ bên ngoài truyền đến: “Nặc Nặc, mở cửa.”

Chỉ một câu nói nhưng trong nháy mắt, lệ khí trong người Dung Dã như tan ra bốn phía, giọng nói lạnh lẽo ngay lập tức mềm mại, mang thêm 800 phần hơi nước, chỉ một giây sau đã quay người ra mở cửa: “Anh đến đây.”

Nguyên Lạc và Giang Hoài hoàn toàn choáng váng với sự tương phản này. Căn phòng này không tính là lớn, cửa phòng tắm tương đối trong suốt, tủ quần áo không thể chứa nổi một người con trai to lớn 1m8. Nhưng một bên là Dung Dã giả, một bên là tay sai, con mẹ nó trốn hướng nào đây?!

Dung Dã chỉ ra ngoài cửa sổ, môi mỏng nhếch lên: “Cút.”

Hai người không dám phát ra một chút tiếng động nào, trên người mặc tây trang và đi giày da chật vật bò lên cửa sổ. Cũng may cửa sổ không quay ra đường quốc lộ, không đến mức rõ như ban ngày bị vây xem.

Nhưng lầu hai cũng rất cao, nhảy xuống quả thật cũng hơi rắc rối. Nguyên Lạc và Giang Hoài  đang nắm tay ở mép cửa sổ, treo lơ lửng giữa không trung, miễn cưỡng dẫm lên hộp điều hòa lầu dưới, khóc không ra nước mắt.

Dung Dã nhanh chóng tiến lên, đóng cửa sổ lại. Tốc độ quá nhanh, ngón tay bị một khối kim loại sắc bén nhô ra cắt qua.

Anh kéo màn lên, nhanh chóng đi tới cửa. Vào khoảnh khắc khi cửa mở ra, chớp chớp mắt điều chỉnh hô hấp. Thần sắc, đường mật và tuyết trắng ngoài kia như hòa lẫn vào nhau, hỗn tạp tạo thành một Nặc Nặc tiêu chuẩn.

Dụ Dao đứng ngoài cửa, Dung Dã kéo cổ tay cô, cô khó khăn nhích từng bước một.

Anh dùng một tay cô bế lên, ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khiến người ta hồn phiêu phách lạc, cùng với một đôi mắt sạch sẽ ướt át, nhẹ giọng nói: “Vợ, tay anh bị cắt phải, đau, em thổi thổi được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play