Sau khi Dụ Dao kết thúc cuộc gọi với Hàn Lăng Dịch, cửa lên máy máy đã được mở ra, dòng người xếp hàng bắt đầu trở lên dày đặc, tiếng ồn ào đột nhiên lớn hơn.
Cô nhanh chân đi đăng ký, định đợi đến khi ổn định ngồi xuống rồi mới gọi điện cho Nặc Nặc. Nhưng do có một hành khách vô tình bị ngã nên cửa cabin bị tắc, lúc cô đi đến chỗ ngồi, chỉ còn hai ba phút nữa là máy bay cất cánh.
Dụ Dao nắm chắc chút thời gian còn sót lại, ấn số của Nặc Nặc, không liên lạc được, gọi thêm hai lần nữa vẫn vậy. Cô chuyển sang gọi bằng Wechat nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trong mấy ngày rời khỏi này, số lần cô và Nặc Nặc liên lạc với nhau không thể không nhiều hơn trước, lúc trước còn có thể tìm được lý do thích hợp, nhưng bây giờ đã là đêm giao thừa, Nặc Nặc làm gì mà đến điện thoại cũng không mang theo?!
Trong lòng Dụ Dao vốn đang phiền muộn vì lời tỏ tình bất ngờ của Hàn Lăng Dịch, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều dự cảm khác thường, mỗi khi nhớ lại những lần bị sắp xếp trùng hợp với Nặc Nặc, tất cả tựa như đều bị một tầng sương mù mờ ảo che phủ.
Lòng cô nôn nao muốn nhanh chóng quay về, trước khi tắt di động cô chỉ có thể nhíu mày gửi một câu: “Nặc Nặc, tôi lên máy bay rồi, đợi tôi vài tiếng nữa.”
Chuyến đi kéo dài năm giờ quả thực quá khó khăn đối với cô, bởi vì tuyết rơi nhiều, cô về nhà muộn hơn bình thường. Sau khi xuống máy bay Dụ Dao lập tức khởi động điện thoại, nhìn thấy thanh thông báo trống rỗng, không có bất cứ cuộc điện thoại cũng như tin nhắn nào, trái tim cô lại một lần nữa trầm xuống, cô biết nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
Cô cắn chặt răng, xách hành lý chạy một mạch ra khỏi sân bay, lúc này đã là hai giờ sáng mùng một tết, bên ngoài một mảnh trắng xóa tiêu điều, chỉ còn lác đác vài chiếc taxi.
Dụ Dao trả gấp đôi cho tài xế, yêu cầu anh ta đi đến trung tâm nghệ thuật càng nhanh càng tốt, sau đó đợi cô ở bên ngoài một chút, đợi cô đón được Nặc Nặc sẽ lập tức rời đi.
Trên đường đi tuyết rơi dày đặc, cả Nặc Nặc và Hàn Lăng Dịch đều mất liên lạc, móng tay Dụ Dao cắm chặt vào lòng bàn tay. Khi đến nơi, đến cửa xe cũng không kịp đóng, cô lao thẳng vào đại sảnh còn sáng đèn, chờ tới lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, một tia hy vọng yếu ớt cuối cùng còn sót lại của cô cũng bị dập tắt, sợi dây quấn lấy trái tim cô bỗng chốc thắt lại.
Hàn Lăng Dịch chật vật nằm trên mặt đất, kính mắt vỡ vụn, quần áo rách nát, cả người đều bị thương. Sau cuộc tranh chấp, xung quanh anh ta là một đống bừa bộn, điện thoại di động của anh ta bị ném ở bên cạnh, ở trên còn có dấu giày bẩn thỉu.
Nghe thấy động tĩnh, Hàn Lăng Dịch tựa như vừa mới tỉnh lại, đau đớn thống khổ hướng về phía cô nói: “Dao… Dao, em trở về rồi. Anh xin lỗi… em trai làm ra chuyện như vậy, là do anh, không dạy bảo nó tốt…”
Dụ Dao như rơi xuống hồ nước lạnh, bên tai không ngừng vang lên những tiếng vù vù.
Cô đi đến trước mặt Hàn Lăng Dịch, nhìn chằm chằm những vết thương trên người anh ta, hỏi: “Nặc Nặc đâu rồi.”
Hai bên má cùng đôi mắt của Hàn Lăng Dịch sưng tấy, vết thương khiến cho người ta sợ hãi, đủ để chiếm được đồng cảm, anh ta khàn giọng nói: “Em ấy nghe thấy anh gọi điện tỏ tình cho em… Đột nhiên động thủ với anh… Em ấy không hiểu chuyện, nhưng anh không thể như em ấy… Chỉ là em ấy ra tay quá mạnh, ý thức của anh thực sự không tỉnh táo, chỉ lờ mờ trông thấy em ấy bỏ chạy…”
Anh ta cúi đầu ho khan một cách mãnh liệt, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy anh ta tuyệt đối là người bị hại.
Nặc Nặc từng có tiền án.
Cảnh sát kiêng kị anh, Kiều Nhiễm cũng bị anh dọa đến nước mắt giàn giụa. Bản thân anh vốn dĩ vẫn chưa rõ có phải là một phần tử nguy hiểm cực đoan hay không, cộng thêm tình huống bi thảm của Hàn Lăng Dịch, có đầy đủ chứng cứ để thuyết phục Dụ Dao.
Nhưng Dụ Dao chỉ rủ mắt xuống nhìn Hàn Lăng Dịch, ngữ điệu nhanh chóng mà sắc bén: “Nặc Nặc đang đợi tôi, đợi suốt một tháng rồi, làm sao có thể bỏ đi được? Có phải anh đã khiến cho anh ấy nghĩ rằng việc chờ đợi ở đây là vô nghĩa, ở bên ngoài có cái gì đó hấp dẫn hơn đúng không?”
Đồng tử của Hàn Lăng Dịch co lại.
Anh ta cho rằng Dụ Dao sẽ đứng về phía mình, cho dù là bất kỳ ai, họ cũng sẽ có khuynh hướng đứng về phía người bị hại! Dụ Dao một mực tín nhiệm anh ta như vậy, chẳng lẽ chỉ vì liên quan đến Nặc Nặc mà ngay cả bộ dạng này của anh ta cũng không thể khiến cô đồng tình một chút nào sao?!
Dụ Dao không thể đợi thêm một giây nào nữa, từ lúc nghe tin Nặc Nặc đã chạy ra ngoài, trước mắt cô chỉ toàn là gió tuyết khắc nghiệt. Giữa đêm đông lạnh như vậy, anh ấy có thể đi đâu?! Có phải cũng bị thương rồi hay không!
Cô quay người định bỏ đi, bàn chân lại vô tình dẫm phải một mảnh vụn, cô nhặt lên, đó là một góc của màn hình điện thoại.
Dụ Dao quay đầu nhìn, điện thoại của Hàn Lăng Dịch vẫn còn nguyên vẹn, cái này… chỉ có thể là của Nặc Nặc.
Cô cố nén lại cảm xúc sụp đổ của mình mà nhìn khắp nơi, nhìn thấy thùng rác ở trong góc cách đó không xa. Cô nhanh chóng bước tới, xốc nó lên, ở bên trên quả nhiên là chiếc điện thoại đã hỏng hoàn toàn của Nặc Nặc.
Rõ ràng là Hàn Lăng Dịch bị thương nặng nên không lết đi xa được, chỉ đành vứt ở chỗ này, tiếc là còn sót lại một mảnh đã bị cô phát hiện.
Mỗi một lần hít vào thở ra, phổi của Dụ Dao như bị thiêu đốt, cổ họng như bị bóp nghẹt. Cô không thể nói được một chữ, trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh chắp vá. Dưới sự yên bình của mười mấy ngày qua, rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện xảy ra với Nặc Nặc, cho đến giờ phút này, cô mới nhìn thấy một chút manh mối!
Cô sốt ruột báo cảnh sát tìm người, điện thoại di động của cô đã hết pin, cô cúi người cầm lấy điện thoại của Hàn Lăng Dịch, cưỡng chế dùng ngón tay anh ta để mở khóa, hiện ra trên giao diện lại là một đoạn ghi âm đang tạm dừng.
Dụ Dao vô thức ấn nút phát tiếp, ba đoạn đó đã đẩy Nặc Nặc rơi vào tình thế tuyệt vọng, chính giọng nói ấy hủy đi sự bình tĩnh mà cô đang cố gắng duy trì.
Cô liếc nhìn Hàn Lăng Dịch một cái, nén lại nụ cười lạnh khó tin trong cổ họng, lui về phía sau hai bước, quay người lao nhanh ra khỏi trung tâm nghệ thuật, trong miệng tràn ngập mùi vị lạnh lẽo của tuyết.
Từ nơi này về nhà, đến cô cho dù đã đi mấy lần cũng phải dò hướng dẫn thì mới tìm được đường! Sao Nặc Nặc có thể phân biệt được phương hướng trong thời tiết gió tuyết như thế này chứ?!
Dụ Dao run rẩy rút ra một xấp tiền mặt đưa cho tài xế xe taxi rồi vội vàng đi đến đồn cảnh sát gần nhất, đây có lẽ là nơi còn sáng đèn duy nhất trong thành phố, nhưng không có Nặc Nặc, camera đường bộ tạm thời không thể xem. Cảnh sát trực ban chuyển đến một đoạn video quay ở trước cổng đồn cảnh sát.
Sau khi liên tục tua về trước mấy tiếng, đôi mắt sưng đỏ của Dụ Dao đột nhiên cứng lại, tay cô dùng sức ấn mạnh vào mép màn hình.
Hình ảnh không được tính là rõ ràng, lại bị tuyết cản trở, thậm chí còn không thể quay được cả người Nặc Nặc. Chỉ có một đôi chân mặc một chiếc quần dài mỏng manh, xuất hiện vài giây rồi biến mất, nhưng vẫn khiến cho thần kinh của Dụ Dao như bị xé nát.
Là anh, anh lại mặc ít như vậy, anh vẫn còn cố gắng tránh các dấu hiệu của cơ quan cảnh sát.
Anh sợ… những nơi có dấu hiệu của cảnh sát, sợ họ sẽ bắt anh, khiến anh không thể trở lại bên cạnh cô.
Dụ Dao vốn cho rằng lòng đau như cắt, mật gan như đứt chỉ là những từ quái đản được viết trong sách, bây giờ lại thật sự xảy ra trên người của cô.
Viên cảnh sát đứng sau lưng cô nghiêm nghị nhắc nhở: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm. Nhưng dưới thời tiết lạnh lẽo như thế này, nếu chỉ mặc như vậy mà đi ra ngoài trong thời gian dài, thì cô phải chuẩn bị tâm lý.”
Dụ Dao lại ngồi vào trong xe, tay run tới mức không thể bình tĩnh lại.
Chuẩn bị tâm lý cái gì, cô không muốn, vì sao cô lại phải chuẩn bị tâm lý!
Lái xe lo lắng nói: “Thành phố này lớn như vậy, tìm người căn bản là mò kim đáy bể, cho dù tìm được cũng sớm bị đông cứng chết rồi, cháu phải biết được nơi mà anh ta muốn đi tới.”
Anh ấy muốn về nhà.
Dụ Dao khàn giọng mở miệng, ma xui quỷ khiến nói ra tên của tiểu khu. Lý trí cô biết rõ đây là điều không thể, nơi đó quá xa, sao Nặc Nặc có thể đi bộ về đến đó được. Nhưng cô không thể cản được bản thân điên cuồng lao về phía hy vọng xa vời đó.
Dưới trời tuyết, chiếc xe chạy nhanh như chớp, trái tim Dụ Dao như bị bóp chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Lái xe chạy đến bên ngoài tiểu khu, mặt đường đa đóng băng, con đường trơn tới mức nhất thời tài xế không thể nào tiếp tục đi vào trong. Dụ Dao đẩy cửa xuống xe, chạy một mạch vào trong. Những hạt tuyết rơi phủ đầy lên những lớp băng, cô ngã một cái, sau đó ngay lập tức lại đứng lên, vội vàng chạy về phía cửa.
Nếu Nặc Nặc trở về, anh nhất định sẽ lên lầu, cho dù không mang chìa khóa thì anh cũng có thể vào hành lang sưởi ấm!
Bốn giờ sáng.
Đã qua giao thừa, đám đông náo nhiệt cùng pháo hoa cũng đã tan, bầu trời đêm càng thêm tối đen và im ắng, yên tĩnh tựa như một cỗ quan tài khổng lồ không biên giới.
Chỉ còn cách cánh cửa vài bước, Dụ Dao dừng lại, tựa như lần đầu tiên khi cô gặp người mình thương, ngơ ngác nhìn về phía góc khuất hẻo lánh không ai hay.
Bên cạnh thùng quyên góp lớn cũ nát, có một bóng dáng bị tuyết phủ quanh đang cuộn người lại.
Anh cúi đầu, đến quần áo cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu, lọn tóc đã kết băng, bên trên lông mi phủ một tầng tuyết trắng, trong ngực còn ôm một bình thủy tinh rỗng cùng với một mảnh giấy dính đầy nước mắt.
Trên giấy, là tên người duy nhất trong cuộc đời anh trên thế giới này.
Dụ Dao như mất đi khả năng hành động, cô giật mình sững sờ nhìn anh, nước mắt nóng đến mức cô muốn khóc thật to.
Người mà cô yêu nhất, suýt chút nữa đã cô độc chết giữa bầu trời đầy tuyết.
–
Mười lăm phút sau xe cứu thương chạy tới, khi nhân viên y tế đi xuống, Dụ Dao chỉ mặc một chiếc váy mỏng, lấy áo khoác choàng lên người Nặc Nặc, dùng hết sức lực ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của anh.
Mọi người cho rằng tinh thần cô sụp đổ, nhưng khi vừa tới gần, Dụ Dao lập tức ngước mắt lên, ánh mắt dữ dằn và sắc bén, không khống chế được mà lẩm bẩm: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại! Cho dù tôi sưởi ấm như thế nào, anh ấy cũng không có động tĩnh gì!”
Cô không dám động vào Nặc Nặc, định lên lầu lấy áo bông xuống, mới nhìn thấy tờ thông báo dán trên cánh cửa từ năm ngoái. Thông tin dấu vân tay bị hư hỏng, yêu cầu chủ sở hữu đến phòng quản lý tài sản để nhập lại một lần nữa, cho nên Nặc Nặc mới không vào được, chỉ có thể cuộn tròn ở đây chờ một người mà không biết có quay trở về hay không là cô!
Bác sĩ yêu cầu nâng Nặc Nặc lên xe, bất kể như thế nào Dụ Dao đều không rời khỏi anh. Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, biết rõ bản thân không giúp được gì, chỉ đành gắng sức mở ra một chút khoảng trống, chỉ đặt một tay lên người Nặc Nặc.
Bất luận như thế nào, dù chuyển anh đi đâu, tay cô cũng không chịu rời đi nửa tấc, run rẩy không ngừng trấn an anh.
Chính cô cũng đang run rẩy. Bác sĩ khoác thêm áo cho cô, cô nửa nằm trên người Nặc Nặc, bị đèn trong xe chiếu đến mê muội, khàn giọng hỏi: “Anh ấy không sao cả, phải không?”
Hàng năm vào mùa đông, bệnh viện tiếp nhận vô số ca chết cóng và tổn thương do giá rét, bác sĩ gặp nhiều ca như vậy rồi, mà hôm nay nhiệt độ còn xuống thấp hơn bình thường. Anh ta nghẹn họng, không trả lời, không thể không liếc nhìn gương mặt của chàng trai trẻ tuổi kia.
Giống như tác phẩm điêu khắc bằng tuyết tinh xảo.
Dụ Dao đứng bên ngoài phòng cấp cứu, ôm lấy chiếc áo như cây cỏ cứu mạng mà Nặc Nặc đã mặc. Cái túi nhỏ màu đen của anh đặt ngay cạnh cô, cô lục ra một hộp cơm cách nhiệt lạnh lẽo, sủi cảo bên trong đã bị nát, có rất nhiều cái đã bị biến dạng, trông không còn đẹp mắt nữa.
Cô bốc một miếng bỏ vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt, rồi lại cúi gập người xuống, nước mắt chảy ướt đẫm cánh tay cô.
Đến rạng sáng Nặc Nặc mới được chuyển đến phòng điều trị, đến cả bác sĩ cũng cảm thấy may mắn. Bệnh nhân đầu tiên của năm mới trong tình huống nguy hiểm như vậy mà không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ vui mừng nói với Dụ Dao: “Chắc hẳn phần lớn thời gian anh ta đều đi bộ trên đường, chưa từng ngừng lại, nên cơ bắp và mạch máu đều bảo trì được trạng thái hoạt động nhất định. Thời gian ngồi ở ven đường chịu lạnh cũng tương đối ngắn, nên mới không sinh ra thương tổn nghiêm trọng không thể phục hồi, khoảng cách xa như vậy, ý chí của cậu ấy thật sự rất mạnh mẽ.”
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, vẫn có thể đón Tết bình thường.” Bác sĩ bình tĩnh an ủi: “Phải một khoảng thời gian nữa bệnh nhân mới tỉnh, trong thời gian ngắn sẽ có cảm giác đau xót và khó chịu, giữ ấm thật tốt sẽ khôi phục lại bình thường. Chỉ là tình trạng cơ thể của cậu ấy không lạc quan lắm, vài chỉ số ở mức thấp, có vẻ như lâu rồi không được ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Dường như đã bị ngược đãi.”
Dụ Dao vẫn chưa nói cho Nặc Nặc, cô đã lấy được thù lao, đã có tiền, có thể cùng anh ăn ngon mặc đẹp, tương lai cô sẽ mua một căn phòng lớn để cho anh thoải mái đi lại. Hôm nay ở bệnh viện trung ương, cô cũng đặt cho anh một phòng bệnh đơn.
Cô kéo chặt toàn bộ rèm cửa trong phòng lại, chỉ mở một cây đèn nhỏ ở bên giường, sợ Nặc Nặc tỉnh lại sẽ bị chói mắt, trên bàn đầu giường có một khóm hoa bách hợp do y tá mang vào, nghe nói đó là của người hâm mộ của cô nhưng cô cũng chẳng thể nào đi cảm ơn
Dụ Dao ngồi ở bên cạnh giường bệnh, tim như bị dao cứa vào. Cô ma sát tay mình cho đến khi cảm thấy ấm hơn rồi mới dám chạm vào Nặc Nặc.
Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng, tuyết trên tóc đã tan, hàng mi dài trước mắt anh tạo ra bóng mờ ảo.
Trước khi quay lại, cô vẫn nghĩ hay là cứ “Thử yêu đương đi”. Nhưng khoảnh khắc khi cô bổ nhào về phía Nặc Nặc trong đêm tuyết, mọi băn khoăn, e dè, lo lắng vướng bận đều tan thành mây khói bằng cách đau đớn nhất.
Không có thử, không có suy tính.
Cô không thể nào buông tay nữa, cô muốn người này, bất kể cuộc đời này dài ngắn quanh co như thế nào, chỉ cần anh không thay đổi, cô có thể làm tất cả vì anh.
Dụ Dao gối đầu lên cánh tay của Nặc Nặc, dựa vào một lát lại không nhịn được mà đá rơi giày xuống, nằm nghiêng bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh qua lớp chăn.
Ý thức của Nặc Nặc mơ màng, đầu đau như sắp nứt ra, có cái gì đó vô hình thức tỉnh. Những mảnh vỡ khi cảm xúc mãnh liệt bùng phát không mất đi mà ngưng tụ lại trong đầu anh, giống như những mẩu chuyện rải rác, không có nguyên nhân kết quả, càng không thể đào sâu vào trong trí nhớ.
Anh nhìn thấy Dụ Dao lúc nhỏ, cô mặc bộ váy màu vàng đứng dưới gốc cây đào, bên tai cài một bông hoa đào, vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi mà nhìn về phía anh.
Anh thích đến mức trái tim run lên, nhưng bề ngoài thì không thèm liếc nhìn một cái, chỉ có thể chán ghét cười lạnh. Anh giẫm lên đóa hoa đào trên mặt đất, đợi cô đi rồi, người giám sát cũng không còn ở đó nữa, anh mới nhảy xuống tường, nhặt cành hoa mà cô làm rơi vào trong bùn lên, lau sạch sẽ, cẩn thận giấu vào trong ngực.
Anh không biết mình là ai.
Nhưng thân thể và tình cảm lại theo bản năng bài xích những kí ức này, không muốn trở về, không muốn trở thành người kia. Một khi thực sự thức tỉnh thì sẽ mất hết tất cả
Những đoạn kí ức kia dừng lại, giống như bị tiềm thức của anh ngăn chặn, không thể tiếp tục khuếch trương nữa.
Nặc Nặc dần dần có thể cảm nhận được độ ấm, âm thanh, xúc cảm mềm mại của một người. Anh tỉnh lại nhưng đôi mắt nặng nề không mở ra được, toàn thân rét lạnh cứng ngắc, không thể nào động đậy.
Tính cách như bị chia cắt một cách cứng rắn, anh là Nặc Nặc của Dụ Dao, nhưng lại mơ hồ có một phần góc cạnh khác, bị tấn công và nhuộm màu đỏ sẫm chói mắt, chỉ là diện tích nhỏ, lại bị mảnh lớn màu trắng tuyền ương ngạnh áp chế.
Anh đang ở đâu…
Anh muốn đi, tìm Dao Dao.
Chóp mũi của Nặc Nặc có một tầng mồ hôi mỏng, làn da trắng noãn hơi ửng đỏ.
“… Anh cho rằng, em nhìn thấy bức thư tình đó sẽ có phản ứng gì? Chán ghét, ruồng bỏ, nực cười sao? Nhưng anh có biết không, đây là lần đầu tiên em nhận thư tình, đến từ… người em thương nhớ nhưng lại không dám đối mặt.”
Giọng của cô gái khàn khàn trầm thấp, dịu dàng lại từ tốn, mang theo sự run rẩy mà cô không hề muốn cho người khác thấy, ghé sát bên tai anh, thân mật kề cạnh.
Nặc Nặc ngơ ngẩn, năm giác quan vừa được khôi phục trong nháy mắt lại đông lại, toàn bộ đều gào thét hướng về nơi phát ra âm thanh này.
Là… Dao Dao sao.
Dao Dao đã trở về rồi, cô còn… cần anh sao.
“Em không thể nào nói ra những lời kia, tất cả đều là giả, bọn họ cũng biết anh yêu em nhiều như thế nào, cho nên mới có thể dễ dàng khiến anh tổn thương, Nặc Nặc, em vẫn luôn là điểm yếu của anh sao, về sau không cần sợ hãi nữa, anh có em rồi.”
Mùi hương ngọt ngào lành lạnh của Dụ Dao xâm nhập vào cơ thể của Nặc Nặc.
“Anh tỉnh lại đi, em sẽ nói những điều anh muốn nghe nhất, mặt đối mặt… tỏ tình với anh.”
Bàn tay mềm mại của cô đặt trên khuôn mặt anh, vuốt ve từng chút một, chủ động nghiêng người, ôm lấy anh, giọng nói càng ngày càng thấp, cho đến khi mơ hồ: “Sao em có thể… không thích anh chứ?”
Hơi thở của cô gái thơm ngát, xúc cảm man mát. Anh ngày nhớ đêm mong, nguyện ý dâng hiến hết thảy để đổi lấy một chút yêu thương và sự dịu dàng của cô, ngay trong lúc anh đang nửa tình nửa mê, quấn quýt lấy khuỷu tay anh.
Nếu như chỉ cần chịu đựng đau đớn là có thể có được, vậy thì cho dù có đau gấp ngàn lần nữa, cho dù bắt anh lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng sẽ quỳ xuống ôm hôn cô.
Một giọt nước mắt theo đuôi mắt của Nặc Nặc chảy xuống, thấm ướt tóc, rơi lên chiếc gối.
Cơ thể của anh không nhúc nhích được, trong màu trắng thuần khiết mang theo một linh hồn màu đỏ sẫm, nằm ở bên chân Dụ Dao, biến thành một vũng nước mắt sáng rực, điên loạn mà thỏa thích vây quanh cô.
Dụ Dao đã quá mệt mỏi, nằm bên cạnh Nặc Nặc mê man ngủ, không phát hiện ra anh đã mở mắt từ khi nào.
Nặc Nặc nhìn cô chăm chú hồi lâu, cố hết sức di chuyển thân thể, ngón tay vẫn còn không linh hoạt chậm chạp sờ vào bó hoa trên bàn ở đầu giường. Anh kiên nhẫn tháo dải ruy băng dài buộc bó hoa, muốn buộc lên cổ mình, nhưng cánh tay quá đau nhức, không thể giơ lên cao như vậy. Anh cụp mắt xuống, chăm chú quấn quanh eo mình, trịnh trọng thắt một nút nơ.
Tỏ tình, làm sao có thể để Dao Dao của anh làm được.
Lúc chạng vạng tối Dụ Dao giật mình tỉnh lại, trên người rất ấm, cô thế mà lại đang đắp chăn.
Cô đang ở dưới chăn bông, vậy thì chẳng phải…
Tầm mắt mông lung của Dụ Dao nhanh chóng rõ ràng, lúc này mới nhận ra mình đang nằm co lại trong một vòng tay ấm áp.
Nhịp tim cô tăng lên không kiểm soát, cô bất giác cử động một cái, cánh tay cô đang gối lên bỗng nhiên vòng qua, ôm cô vào trong ngực.
Dụ Dao ngẩng đầu, đập vào mắt cô là hàng lông mi đen rũ xuống giống như lông quạ của anh, thấp thoáng ở bên dưới là đôi mắt khiến cho người ta mất hồn.
Lời cô muốn nói toàn bộ nén lại ở khóe môi, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên. Nặc Nặc lại chậm chạp đẩy chăn ra, để lộ dải ruy băng tinh xảo quấn chặt bên hông anh.
Anh cầm lấy một đầu của dải ruy băng, siết chặt mười đầu ngón tay của Dụ Dao, ấn nó vào lòng bàn tay cô.
“Dao Dao… Anh biến mình thành món quà tặng cho em.”
Giọng của anh trầm thấp và khàn khàn, trộn lẫn với tiếng thở dài cùng nghẹn ngào.
“Cầu xin em, nhận lấy anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT