Edit: Hú Cát

Beta: Lam

Dụ Dao đứng bên cạnh biển người tấp nập qua lại, dưới tầng tầng lớp lớp ánh sáng xung quanh, sắc trời tối mịt với những ngọn đèn từ từ bật sáng, yên tĩnh mà lại xa xôi.

Cô đọc bức thư từ đầu tới cuối mấy chục lần, đồng nghiệp trong đoàn phim đi ngang qua chào hỏi cô nhiều lần, cô có hơi bất ngờ, nhưng chỉ hơi động đậy, dường như lại bắt đầu đứng lặng ở đó, lắng nghe tiếng tim đập vang dội của mình.

Đến lúc nhìn lại tờ giấy một lần nữa, Dụ Dao đã có thể đọc thuộc nội dung trên giấy. Từng câu từng chữ viết ra sao, được anh viết một cách đẹp đẽ hay cứng rắn, cô đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. 

Trong trí nhớ của cô, chữ của Nặc Nặc vẫn còn rất non nớt, muốn viết thành câu cũng cần một khoảng thời gian, trầy trật lắm mới nói được một đoạn. Anh luôn ngượng ngùng cúi đầu, sợ bị cô vứt bỏ, lại muốn cô chú ý đến.

Bắt đầu từ khi nào mà anh đã thay đổi nhiều như thế, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.

Dụ Dao mơ hồ nhớ ra, đã lâu rồi, đã gần một tháng cô không chăm sóc anh cẩn thận, không để anh đến quá gần.

Chút thân mật và dây dưa như tương cứu trong lúc hoạn nạn này, chỉ có mình Nặc Nặc lưu luyến thôi sao? Thật ra người thực sự không muốn buông tay, rõ ràng chính là cô.

Sự nhớ nhung mà Dụ Dao cố kiềm chế đã nổ tung vì một bức thư tình viết tay, cuối cùng bức tường thành cô cố gắng phòng thủ cũng không chịu nổi một chiêu này. Giống như bức thư mỏng manh bị nhàu nát, gục ngã và sụp đổ bởi câu hỏi cuối cùng của Nặc Nặc.

Nặc Nặc dùng cả bản thân mình, cũng không đủ đổi lấy thứ anh muốn ư?

Tình cảm của con người nào có giới hạn rõ ràng như thế. Tình yêu cũng chỉ là chém không đứt, dứt không ra, muốn độc chiếm, sẽ ghen, sẽ để ý, sẽ nhớ nhung, mong mỏi được kề cận như keo sơn, dù ngày hay đêm cũng không xa rời, xem đối phương như của riêng, từ bỏ khát vọng chiếm hữu.

Cô đều có.

Tình yêu của anh còn sâu đậm, mãnh liệt hơn cô.

Vậy sao… Không thể là tình yêu?

Hai người bọn họ đã xa cách đủ lâu, sự nhẫn nại của cô đã vượt qua giới hạn từ lâu rồi. Sắp đến kỳ hạn một tháng, nên đấu tranh cô cũng đã đấu tranh rồi, chẳng lẽ vẫn không hiểu rõ bản thân mình sao?

Dù có cho cô thêm ba tháng, nửa năm, hoặc lâu hơn nữa, thì Nặc Nặc đã bén rễ trong lòng cô rồi, kết quả giống nhau cả thôi.

Người không hiểu được tình yêu căn bản không phải là Nặc Nặc, mà là cô mới đúng.

Cô thấp thỏm lo lắng, lưỡng lự, một bên mê muội vì anh, một bên lại băn khoăn mãi. Mà Nặc Nặc lại chưa bao giờ dao động, dù người đầy vết thương, dù đầu rơi máu chảy cũng vĩnh viễn đứng đó che chở cô.

Trong làn gió đêm, Dụ Dao không ngăn được dòng lệ tuôn rơi.

Đến ôm anh, muốn làm gì anh thì làm, đó mới là chuyện cô phải làm.

Cô không cần Nặc Nặc phải trưởng thành một cách toàn diện, cô có thể nuôi được anh. Anh chưa hiểu hết cái gọi là tình yêu thì cô và anh sẽ học, tương lai của hai người cũng không có gì đáng sợ, cô sẽ chịu trách nhiệm.

Dụ Dao hít mấy hơi thật sâu, lau đi giọt lệ bên khóe mắt, gấp bức thư quý giá lại rồi mang theo bên người.

Cô lấy di động ra muốn gọi cho Nặc Nặc, lúc sắp nối máy được lại dừng lại trong lo lắng.

Nặc Nặc làm thế thì chẳng khác nào viết thư tỏ tình cô, bây giờ cô gọi qua đó thì tính là gì? Ép anh chia xa hơn mười ngày, khiến anh cả ngày lo lắng không yên, cuối cùng cô chỉ trả lời anh qua một cuộc gọi, như thế có phần qua loa.

Thử yêu đương, đã bước đến bước này rồi thì cách cô đối xử với Nặc Nặc đều là chuyện cực kỳ rất quan trọng.

Ít nhất cũng phải đợi cô quay phim xong, về nhà, mặt đối mặt, chính miệng nói với Nặc Nặc, cô không trốn tránh nữa, nói ra những điều cô muốn.

Dụ Dao đi vòng vòng khách sạn hai, ba lần mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, chuyển sang gọi cho Hàn Lăng Dịch.

Mấy hôm đến Vân Nam, vì để bản thân không bị ảnh hưởng, cô rất ít khi liên lạc với Nặc Nặc, trừ lần trước Nặc Nặc chủ động gọi video call ra, ngay cả tin nhắn weixin cô cũng cố nhắn đơn giản nhất có thể. Bình thường mỗi khi lo lắng về Nặc Nặc, cô cũng gọi thẳng cho Hàn Lăng Dịch.

Hàn Lăng Dịch rất để ý chuyện của Nặc Nặc, giống như lời đồng ý của anh ta khi trước, dốc hết tâm huyết chăm sóc, thực đơn mỗi ngày đều sẽ gửi cho cô xem trước, nấu theo khẩu vị của Nặc Nặc, để cô an tâm.

Dụ Dao gọi điện thoại, ba hồi chuông không ngắn không dài vang lên, Hàn Lăng Dịch nhận cuộc gọi, mỉm cười hỏi: “Dao Dao, hôm nay quay phim có thuận lợi không?”

“… Thuận lợi.” Giờ trong đầu Dụ Dao chỉ có mình Nặc Nặc, cô vào thẳng vấn đề: “Anh ấy sao rồi? Chắc là ăn cơm chiều rồi nhỉ.”

Giọng nam ôn hòa ở đầu dây bên kia dừng hai giây, lập tức kiên nhẫn nói: “Em xem em kìa, suốt ngày lúc nào cũng lo lắng cho cậu ấy. Ngày nào anh cũng nói với em rồi mà, em trai ở đây rất tốt, cũng rất vui vẻ sống chung với người khác. Lúc em mới đi tâm trạng của cậu ấy hơi sa sút, gần đây thì đã vui trở lại rồi, các cô gái rất thích cậu ấy, suốt ngày được một đám người vây quanh.”

Dụ Dao vô thức nhíu mày, ngón tay cuộn lại.

Hàn Lăng Dịch giơ ngón trỏ lên, đẩy gọng kính kim loại, nhìn ra xa bảy, tám mét. Trong một góc ở sảnh lớn tối om có một người lặng lẽ ngồi đó, bóng lưng gầy guộc im lặng như bức tượng gỗ, sự cô đơn đè nén quanh người anh càng lúc càng lớn, đừng nói vui vẻ, hoàn toàn là thần phật chớ tới gần.

Nhóm nữ sinh trong trung tâm nghệ thuật thích anh đến phát rồ, nhưng đến giờ chẳng có ai dám đến gần anh trong phạm vi ba bước.

Nhưng như thế thì có sao đâu, chẳng qua chỉ là một tên ngốc đầu óc có bệnh mà thôi.

Còn không phải đang nằm trong tay anh ta sao.

Ánh mắt anh ta dừng ở một bàn đồ ăn còn nguyên bên cạnh Nặc Nặc, ý cười trên môi càng sâu.

Tốc độ nói chuyện của Hàn Lăng Dịch vừa phải, khiến người ta cảm thấy thoải mái, anh ta tiếp tục ôn hòa nói với Dụ Dao: “Em đưa em trai đến đây là quyết định đúng đắn, thằng bé rất vui vẻ, đợi lát nữa anh gửi cho em tấm ảnh, nó đã ăn cơm chiều rồi. Hôm nay nhà bếp đặc biệt nấu sườn ram chua ngọt, tôm bóc vỏ thập cẩm, tam tiên xào chay và bò kho, ăn kèm với bánh hanamaki hấp. Cậu ấy ăn rất nhiều.”

Dụ Dao chớp mi, mấy món này đều là những món Nặc Nặc thích, cô mím môi, không nhịn được mà nói: “Anh ấy có ở đó không? Em… muốn nói với anh ấy hai câu, nếu anh thấy bất tiện thì em gọi thẳng cho anh ấy luôn.”

Cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được, không cần nói quá nhiều, vỗ về anh hai câu cũng được.

Hàn Lăng Dịch nở nụ cười: “Thật đáng tiếc, đêm nay trung tâm có tổ chức hoạt động, em trai đang bận việc bên đó rồi, không tiện nhận cuộc gọi, anh cũng không quấy rầy được. Bây giờ cậu ấy không đến được, đợi cậu ấy xong việc, anh sẽ bảo cậu ấy gọi lại em.”

“Đúng rồi.” Anh ta nói tiếp: “Khi nào em về? Anh nghĩ hẳn là nên báo với em một tiếng, nếu không về kịp giao thừa cũng đừng lo lắng, ở đây có vài học trò ở lại mừng năm mới, anh cũng ở lại, náo nhiệt lắm, sẽ có người chăm sóc em trai.”

Dụ Dao lập tức nói: “Kịp, nếu tiến độ nhanh hơn thì em còn có thể về sớm hơn nữa. Anh Lăng Dịch, anh nhớ nói với Nặc Nặc, em sẽ đến đón anh ấy đúng giờ.”

“Được.” Khóe môi Hàn Lăng Dịch hơi nhếch lên một cách lịch sự: “Nhất định anh sẽ nói với cậu ấy. Nhưng anh đề nghị em ít tự mình hứa này nọ với cậu ấy lại, để tránh cậu ấy không dễ gì mới thích ứng với hoàn cảnh ở đây rồi lại bị rối loạn, khiến cho cậu mấy ngày cuối cùng này sẽ luôn nhớ nhà, sẽ rất khó vượt qua.”

Câu nói ấy đâm thẳng vào điểm yếu của Dụ Dao.

Lúc trước vẫn cố kiềm chế ít liên lạc lại, nếu bây giờ cô đột ngột nhiệt tình, hiện tại lại không về được, sẽ chỉ khiến Nặc Nặc càng khó chịu hơn. Chi bằng cô cứ tiếp tục giữ trạng thái như lúc trước, ít nhất cũng có thể để cảm xúc của anh ổn định lại.

Trò chuyện xong, Dụ Dao lập tức nhận được tấm hình Hàn Lăng Dịch gửi.

Chàng trai hơn mười ngày cô không được chính mắt nhìn thấy, được vây quanh, được quây quần, anh không tỏ ra bài xích. Tuy rằng rất bình thản, nhưng trên mặt anh đúng là có ý cười, phía sau còn có vài món ăn bình thường, rất giống các món trong thực đơn, khẩu phần cũng đủ, màu sắc hấp dẫn.

Ánh mắt Dụ Dao trở về gương mặt trước mắt, dán mắt vào nụ cười yếu ớt của Nặc Nặc, trái tim như bị móng vuốt vô hình cào phải.

Cô mong mỏi Nặc Nặc thích ứng thế giới này, hòa nhập vào xã hội. Nhưng đợi tới khi anh thực sự làm được, cô lại buồn bã như đã đánh mất báu vật quan trọng nhất.

Nhìn bức tượng gỗ trong sảnh lớn trung tâm nghệ thuật, Hàn Lăng Dịch cất điện thoại, bình thản bước đến bên cạnh Nặc Nặc, đưa mắt nhìn đậu hũ cay đã nguội lạnh từ lâu, trứng xào ớt xanh và cải xanh xào tỏi, nở nụ cười hiền lành: “Em trai, đừng trách anh. Dụ Dao mong em có thể trưởng thành hơn nên bảo anh đừng chiều chuộng em, anh đành phải giúp em bỏ thói kén ăn.”

“Xin lỗi.” Anh ta bất đắc dĩ, thậm chí còn tỏ ra đau lòng nữa: “Em không ăn, cũng chỉ có thể nhịn đói đến lúc muốn ăn vậy.”

Nặc Nặc không thèm nhìn anh ta, không thèm ngước mắt lên dù chỉ một chút. 

Hàn Lăng Dịch vẫn giữ nụ cười, dịu dàng nói: “Lần trước sau khi em gọi video call xong, Dụ Dao nói với anh rất nhiều lần, cô ấy cảm thấy rất phiền, may mà gần đây em khá yên tĩnh, không quấy rầy cô ấy nữa. Cô ấy không chủ động liên lạc với em, nhưng lại hỏi trạng thái của em thông qua anh, em phải hiểu rằng, tạm thời cô ấy không muốn thấy em, em phải ngoan ngoãn thì cô ấy mới có thể trở về đúng hẹn.”

“Vậy nên…” Anh ta không đả kích mà chỉ từ từ nói: “Hay là em cứ tiếp tục phối hợp với anh đi. Dụ Dao muốn thấy em tiến bộ hơn, em cứ như thường lệ mỗi ngày chụp một bức ảnh cho cô ấy xem, để cô ấy thấy em rất ngoan rất nghe lời mới được. Bức ảnh tiếp theo, em phải cười chân thật hơn một chút, cô ấy sẽ càng vui vẻ hơn.”

Hai mắt ôn hòa phía sau mắt kính của Hàn Lăng Dịch phát sáng: “Cô ấy rất bận, em phải ngoan, đừng làm phiền cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ nhớ em đó.”

“Nào, nghe lời.” Anh ta nâng đĩa ớt xanh lên, nhìn thì có vẻ là khuyên nhủ, nhưng thực ra lại ép buộc nhét đũa vào tay Nặc Nặc: “Ăn đi.”

Đôi mi rũ xuống của Nặc Nặc hơi động đậy, tay anh còn đang cầm dao chạm trổ, trong nháy mắt đôi đũa bị nhét vào tay anh, con dao sắc nhọn của anh vung lên, bàn ăn bên cạnh đột nhiên đổ về phía trước.

Cả bàn ăn lẫn ba món ăn lạnh lẽo theo tiếng động rơi xuống đất, chiếc bàn gốm sứ vỡ thành nhiều mảnh, đồ ăn rơi đầy đất, làm bẩn cả chiếc quần tây sạch sẽ của Hàn Lăng Dịch.

Hàn Lăng Dịch nghiến chặt răng, bắp thịt trên gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Nặc Nặc khép hờ đôi mi, đôi mắt như ngọc lưu ly không chút cảm xúc nhìn anh ta, giọng nói lạnh như băng: “Từ trước đến giờ Dao Dao chưa từng ép tôi ăn thứ tôi ghét, chị ấy sẽ không làm thế, anh không xứng.”

Từ ngày thứ hai sau khi anh bước vào trung tâm nghệ thuật, một ngày ba bữa cơ bản đều là những món ăn đó.

Anh được một cậu bé sáu tuổi nhát gan cho chút nho, mới có thể nếm được vị ngọt. Chanh được thêm riêng vào nước uống của anh, anh không uống được, nghe người trong nhà bếp nói mới biết có thể pha thêm mật ong vào nước. Ngày ấy trên bàn trong phòng bếp toàn là sủi cảo nhân thịt bò ớt xanh, anh không ăn được, nhưng có thể học được.

Anh không phải tên ngốc như mọi người nghĩ, gây khó khăn hay ngược đãi, ai tốt với anh, ai xấu với anh, anh có thể nhận ra.

Nhưng không sao cả, chuyện gì anh cũng có thể chịu đựng được, chỉ cần không khiến Dao Dao phiền lòng hơn. Dao Dạo bận trăm công nghìn việc, không có thời gian xử lý mấy việc nhỏ nhoi của anh, anh cũng không muốn biến thành thú cưng vô dụng cần cô chăm lo mọi thứ.

Trước khi đi Dao Dao đã dặn dò rồi, anh phải ngoan, ngoan mới có thể đến đón anh sớm.

Ngoan… Nghĩa là giả vờ thật giỏi, không gây thêm phiền phức.

Quan trọng hơn là, dù Dao Dao chưa đi hay đã đi thì cô vẫn không muốn thân thiết với anh. Tuy anh hiểu rằng, đồ ăn không phải là ý của Dao Dao, nhưng những chuyện khác anh không rõ ràng lắm…

Có lẽ Dao Dao thực sự không muốn để ý đến anh, thực sự muốn anh thay đổi, muốn thấy anh hòa nhập với mọi người. Có lẽ cô thực sự… Để Hàn Lăng Dịch tùy ý dạy dỗ anh.

Điều anh có thể làm được chỉ có liều mạng học tập, chịu đựng, để bản thân sống như một người bình thường, âm thầm viết thư cho cô, đào tim đào phổi cho cô xem.

Dù chỉ có thể khiến Dao Dao vui vẻ một xíu thôi, anh cũng nhất định sẽ phối hợp với Hàn Lăng Dịch làm những chuyện anh không muốn. Bị ép buộc thì im lặng, bị yêu cầu phải cười thì sẽ cố gắng cong môi lên, bị ép ăn những món khó nuốt anh cũng không nói, nhịn đói là được rồi, chỉ cần Dao Dao có thể… đỡ lo cho anh một chút, vui vẻ vài giây.

Nhưng anh vâng theo, không có nghĩa là cún con của Dao Dao có thể bị người ngoài nhân cơ hội bắt nạt.

Cho anh ăn thì có thể, nhưng ép anh ăn thì không được.

Sắc mặt Hàn Lăng Dịch thay đổi, tiếng cười trở nên lạnh lùng: “Em trai à, nếu Dao Dao…”

“Dao Dao không phải để anh gọi.” Mũi dao nhọn hoắc vẫn ở trong tay Nặc Nặc, anh luôn không tỏ thái độ, ngay khoảnh khắc Hàn Lăng Dịch mở miệng, ngón tay dài của anh hơi cuộn tròn, nhìn thì chỉ như hơi nhúc nhích chút, nhưng cán dao lại đâm đúng vào mu bàn tay Hàn Lăng Dịch: “Lần này không cần phải hăm dọa tôi, anh sẽ không nói với chị ấy đâu, cho tôi ăn mấy thứ này…”

Tầm mắt Nặc Nặc thản nhiên lướt qua đồ ăn trên mặt đất: “Anh không dám cho chị ấy xem.”

Anh đứng dậy, ném dao đi, trở về phòng của mình, ôm lấy chiếc bình thủy tinh mà anh rất yêu quý, trong màn đêm cô độc, im lặng ăn một viên kẹo mâm xôi xanh chua ngọt.

Chỉ còn lại hai viên.

Nặc Nặc ngồi bên cửa sổ, chăm chăm nhìn theo hướng Dụ Dao rời đi, lấy chiếc váy nhỏ duy nhất anh lén mang theo từ trong chiếc túi đen ra, ôm chặt vào lòng, hít lấy hít để mùi hương thanh mát của Dụ Dao còn sót lại.

Anh nắm chặt chiếc điện thoại đến mức nó phát ra tiếng nứt nhẹ, nghĩ đến sự lạnh nhạt và kiêng dè của Dụ Dao, cuối cùng anh vẫn không gọi.

Đêm đã khuya, hốc mắt anh ửng đỏ, đầu cúi thấp, tựa vào gối nằm.



Tối hôm đó Dụ Dao không đợi được Nặc Nặc gọi cho cô được, nắm điện thoại đến lúc thiếp đi. Sáng hôm sau bị cuộc gọi của Hàn Lăng Dịch đánh thức, nói là tối qua dọn dẹp đến khuya, anh ta sơ ý quên nói Nặc Nặc gọi cho cô.

Đương nhiên Dụ Dao sẽ không vì thế mà so đo với Hàn Lăng Dịch, cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ Nặc Nặc chưa dậy, trước tám giờ em cũng không làm việc, anh ấy có thể gọi cho em.”

Nặc Nặc rất nhạy cảm, chưa từng tắt điện thoại, cũng không chịu chuyển sang chế độ im lặng. Dù cho bây giờ cô tùy ý nhắn tin, anh cũng có thể lập tức tỉnh lại, không muốn ngủ nữa.

Dụ Dao dựa theo thời gian biểu theo lệ thường của đạo diễn mà phán đoán thời gian, không ngờ hôm nay thái độ của đạo diễn lại khác, cô cúp máy chưa được mấy tiếng mà đã bị gọi gấp vào phim trường, các diễn viên khác cũng có mặt. Đạo diễn giơ loa lớn lên, nghiêm túc nói: “Có một đoạn tình tiết mới được thêm vào, nằm ngoài kế hoạch, chúng ta tranh thủ quay xong sớm chút, đừng để ảnh hưởng đến kỳ nghỉ giao thừa của mọi người.”

Là diễn viên chính, đương nhiên cảnh quay của Dụ Dao là nhiều nhất, hầu như các tình tiết thêm vào đều là của cô.

Ngày kết thúc vốn đã định trước bây giờ trong nháy mắt lại thay đổi, ngay cả vé bay về cô cũng đã mua sẵn rồi. Bây giờ đột ngột có thay đổi, cô lập tức xem lịch, với tiến độ này, đừng nói về sớm, dù là về trong ngày giao thừa cũng có thể không kịp.

Dụ Dao xem kỹ các cảnh được thêm vào, cũng coi như hợp lý, không có gì bất thường, cô là diễn viên, không thể bỏ ngang được.

“Đẩy nhanh tiến độ đi.” Dụ Dao nhíu mày nói: “Tôi phải về đón Tết.”

Đạo diễn cúi đầu, hắng giọng, vẻ mặt có hơi né tránh, cũng không gây khó dễ: “Cố gắng, sẽ cố gắng.”

Chuyện tăng thêm tình tiết cũng không phải là ý của đạo diễn, ông ta bị bắt phải làm theo. Dù nói với truyền thông là bộ phim này do một mình ông ta sáng tác, tự quay phim, nhưng thực ra bên trong có sự trợ giúp của biên kịch nổi tiếng Hàn Lăng Dịch, chỉ là không công khai ra thôi.

Sáng nay đột nhiên ông ta nhận được cuộc gọi của Hàn Lăng Dịch, đối phương đề nghị ông ta thêm vài tình tiết vào, kéo dài thời gian quay phim đến sau tết rồi mới để Dụ Dao về. Yêu cầu này cũng không quá đáng lắm, cũng không có tổn hại gì, tuy ông ta biết mục đích của Hàn Lăng Dịch không đơn giản, nhưng vì để tin tức của bộ phim không bị công khai, ông ta nhanh chóng đồng ý.

Để Dụ Dao ở lại Vân Nam đón Tết thôi mà, có gì khó đâu.

Dụ Dao không oán hận gì cả, lập tức nhìn vé máy bay, đợt bán vé trong tết âm lịch nhanh chóng cháy vé, những chuyến bay trong khung giờ thuận lợi đã bán hết lâu rồi, hôm giao thừa chỉ còn chuyến bay muộn nhất là còn ghế trống, cô không do dự, quyết đoán sửa giờ lại.

Bất kể là mấy giờ đi chăng nữa, cô cũng phải đón Nặc Nặc về nhà, cô đã hứa rồi.

Đạo diễn cho rằng tâm trạng của Dụ Dao sẽ bị ảnh hưởng, kiểu gì cũng sẽ lai nhai một hai ngày, nhưng không ngờ trạng thái của cô lại rất tốt, vô cùng tập trung, cô hoàn toàn nhập vai. Qua một đêm, biểu hiện gượng gạo như không hiểu tình yêu của cô hôm qua lại đột nhiên tiến bộ, như biến thành người khác.

Trong ống kính, cô gái hái trà đẹp đẽ trong sáng, tình yêu nồng nhiệt, mấy chục con người trong đoàn làm phim nhìn thấy tận mắt, mỗi lần quay xong đều sẽ có ai đó không nhịn được mà vỗ tay cho Dụ Dao.

Lúc trước vài người trong đoàn phim còn vì nghe tin bôi đen của Dụ Dao nên hay nói xấu sau lưng, bây giờ thì khác, dù lớn hay nhỏ, ai cũng kêu “Chị Dao Dao” đầy thân thiết và sùng bái.

Dưới con mắt của nhiều người như vậy, đạo diễn muốn quay lại mấy lần cũng không được.

Tốc độ của Dụ Dao quá nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng của đạo diễn, ông ta khó hiểu hỏi: “Dụ Dao, cô liều mạng như thế làm gì? Từ lúc bảo tăng thêm tình tiết đến giờ đã qua ba ngày rồi, thêm vào đó cô chỉ ngủ khoảng sáu, bảy tiếng, cô điên rồi à.”

“Thật ra không ngủ cũng được.” Dụ Dao nhíu mày: “Chỉ là…”

Chỉ là trong nhà có người đang đợi cô.

Người ấy, sắp trở thành người yêu của cô rồi.

Cô không muốn sau một khoảng thời gian dài như vậy gặp lại nhau, người mình yêu lại nhìn thấy bản thân cô đang ở trong trạng thái không ổn. 

Khoảng thời gian nghỉ ngơi không dài, Dụ Dao đứng ở nơi vắng người điều chỉnh giọng nói của mình, cho đến khi nghe không thấy có cảm giác mệt mỏi mới chuẩn bị gửi tin nhắn thoại cho Nặc Nặc.

Lần trước đã nói liên lạc trước tám giờ, kết quả vì bị lôi đến phim trường nên không nhận được cuộc gọi của Nặc Nặc. Hôm ấy lúc kết thúc công việc cũng đã gần bốn giờ sáng rồi, sáu giờ đi quay phim, cô lại không thể nghe máy được một lần nữa, chỉ có thể chuyển lời thông qua Hàn Lăng Dịch.

Nhẫn nhịn đến mức sắp phát điên rồi.

Dụ Dao đã nhấn giữ micro rồi, rồi lại thả ra, dứt khoát gọi điện thoại. Chuông chưa reo một tiếng mà đầu dây bên kia đã nghe máy rồi, ống nghe dán bên lỗ tai Dụ Dao, tiếng hít thở của Nặc Nặc bỗng ùa vào.

Cô gần như có thể cảm nhận được hơi ấm ùn ùn kéo đến, cách nhau mấy nghìn kilomet nhưng cũng có thể khiến cô hồi hộp và sốt ruột.

Dụ Dao điều khiển giọng nói.

Ổn định, giọng không run lên, vẫn chưa bị lộ ra, đừng sợ.

Cô muốn nói hai câu dỗ dành anh, bên kia lại không nhịn được nữa, khàn giọng kêu một tiếng “Dao Dao”, sau đó lại khó khăn mà nhịn lại, im lặng một lúc lâu, không nói gì thêm.

Dụ Dao bỗng xúc động tới mức máu vọt lên, muốn lập tức nhắn nhủ anh. Cổ họng cô chua xót, cố gắng nói ra: “Nặc Nặc, tôi nhận được thư của anh rồi…”

“Chị Dao Dao! Chị Dao Dao đâu rồi? Lại đây quay tiếp nè!” Cả đoàn đều biết cô gấp gáp về nhà, giơ loa lớn lên rống to: “Hết giờ nghỉ rồi, chị còn muốn về nhà không đấy!”

Cả phim trường toàn là âm thanh chói tai, Dụ Dao bị cắt ngang, cô nhắm mắt.

Vài giây sau, cô mở mắt ra, kìm nén nhịp tim rối loạn: “Giao thừa tôi sẽ về. Đến lúc đó tôi có chuyện muốn nói với anh, chờ tôi nhé.”

Ngày mốt là giao thừa.

Cô không ngủ không nghỉ, phải quay xong hết trong vòng hai ngày.

Đạo diễn bó tay với cô rồi, đương nhiên ông ta có thể lấy lý do khác kéo dài thời gian. Nhưng trong tiềm thức, ông ta cảm nhận được rằng, với tính cách của Dụ Dao, cô đã quyết tâm muốn làm chuyện gì rồi thì không ngăn cản được.

Nếu tiếp tục ép buộc cô đến mức đó, sợ là cô sẽ tức giận mặc kệ, xoay người đi mất.

Ông ta cũng không muốn cản nữa, dù tăng thêm tình tiết theo yêu cầu của Hàn Lăng Dịch, nhưng bản thân Dụ Dao lại rất hăng hái, quay rất nhanh, ông ta cũng còn cách nào nữa đâu.

Chuyến bay của Dụ Dao là vào lúc tám giờ tối hôm giao thừa, quãng đường dài năm tiếng, lúc hạ cánh là rạng sáng, đây đã là chuyến bay tốt nhất cô có thể mua được rồi.

Nhưng sợ có chuyện đột xuất không thể cất cánh, trước đó Dụ Dao không nói cho bất kỳ ai cả.

Tám giờ lên máy bay, ít nhất sáu giờ là phải tới sân bay rồi, đến chiều năm giờ hôm giao thừa, cô mới hoàn thành hết tất cả công việc một cách hoàn hảo, tranh thủ từng giây từng phút chạy tới sân bay.

Lúc này, bữa cơm tối năm mới của mọi nhà đã bắt đầu rồi, mà cô chỉ có một mình, cố hết sức hướng về bóng dáng cô đơn ấy.

Radio phát thông báo, khẳng định chuyến bay không bị dời lại, Dụ Dao mới chuẩn bị nói với Nặc Nặc. Cô còn chưa gọi được, cuộc gọi của Hàn Lăng Dịch lại chen vào.

“Anh Lăng Dịch, bây giờ em…”

“Dao Dao, đừng gấp, anh có một chuyện đã giấu lâu lắm rồi… Hôm nay muốn hỏi em chút.”

Bảy giờ hơn, bầu trời tối đen như mực, Hàn Lăng Dịch đặt một tay lên bức tường thủy tinh lớn của trung tâm nghệ thuật, nhìn chằm chằm những bông tuyết bay tán loạn ở bên ngoài.

Năm nay mùa đông lạnh, mà thời tiết đêm giao thừa giống hệt như dự báo thời tiết nửa tháng trước, là ngày vào đông lạnh nhất, tuyết rơi lớn nhất, mới rơi mấy tiếng thôi mà mặt đường đã bị phủ một lớp tuyết thật dày rồi.

Ngoài anh ta ra, bên trong trung tâm nghệ thuật còn có Nặc Nặc.

Nói gì mà có rất nhiều học trò ở lại mừng năm mới, rất náo nhiệt, tất cả chỉ là nói dối thôi.

Anh ta không muốn Dụ Dao về, chờ độ buổi tối rét lạnh, không để Nặc Nặc ăn uống đầy đủ, khiến anh không có sức lực, từ từ phá vỡ tình cảm của anh và Dụ Dao, vây giữ anh trên hòn đảo cô độc. Vốn anh ta đã tính sẵn rồi, nhất định phải làm cho anh biến mất trong tối nay.

Một thằng ngốc thôi mà, không nên tồn tại bên cạnh Dụ Dao.

Đến nỗi anh ta chẳng cần tốn chút công sức nào cả, là một người bị hại vô tội có thể gạt bỏ những chướng ngại vật dư thừa.

Trung tâm nghệ thuật nằm ở nơi hẻo lánh, trong bán kính mấy dặm không có cửa hàng nào buôn bán vào đêm giao thừa cả. Chỗ nào cũng đóng cửa không nhận khách, ai lại quan tâm đến một thằng ngốc không có trí óc giữa trời tuyết lạnh lẽo, muốn tìm một chỗ trú trước khi bị chết cóng chứ?

Không có.

Nhưng anh ta vẫn còn chút lương tâm, dù Nặc Nặc hất thức ăn nguội lạnh lên người anh ta, trước khi hành động, anh ta cũng phải hỏi cảm giác của Dụ Dao trước. Nếu cô chấp nhận tình cảm của anh ta, có lẽ anh ta sẽ không nhẫn tâm làm thế.

“Anh nói đi.”

Hàn Lăng Dịch nhìn tuyết bay phấp phới, dường như đang tán gẫu: “Dao Dao, nhiều năm qua, em đối với anh, có chút tình cảm nào trên cả tình anh em không?” 

Dao Dao sửng sốt, ý thức được ẩn ý trong lời anh ta, dứt khoát nói: “Không có, em chỉ coi anh như anh trai thôi. Là anh Lăng Dịch đáng để em tin tưởng và gần gũi.”

Hàn Lăng Dịch cúi đầu nở nụ cười, gọng kính phản chiếu ánh đèn: “Nhưng nếu anh nói, từ ngày quen biết em, anh vẫn luôn thích thầm em, cho đến tận hôm nay cũng chưa từng thay đổi, em cho anh một cơ hội có được không?”

“Không.” Dụ Dao lập tức trả lời, không do dự: “Nếu em sớm biết thế thì sẽ không gây thêm phiền phức cho anh. Xin lỗi anh, em đã có người mình yêu rồi, ngoài anh ấy ra, em không thể yêu ai khác cả.”

Hàn Lăng Dịch nhíu mày, từ từ thở dài một hơi, sự ấm áp trong đáy mắt đóng băng: “… Là Nặc Nặc à?”

Dụ Dao không hề kiêng dè, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Đã quấy rầy anh rồi, xin lỗi nhé. Cảnh quay của em đã xong hết rồi, bây giờ em sẽ lên máy bay, sau khi hạ cánh thì lập tức đến đón anh ấy. Anh Lăng Dịch, cảm ơn sự chăm sóc của anh, xin lỗi anh.”

Hàn Lăng Dịch lắc đầu: “Dao Dao, lựa chọn của em thật là… Ngốc quá.”

Rất ngu ngốc, sao có thể bị ma xui quỷ khiến, bỏ qua một người môn đăng hộ đối đã thích em rất lâu, cuối cùng chọn một tên có đầu óc không bình thường được.

Sau này cô phải sống như thế nào, chăm sóc tên bệnh tật này cả đời à? Ánh trăng sáng anh ta yêu thầm mười mấy năm, đêm nay lại muốn nhảy vào vực sâu không đáy.

Cô lên máy bay rồi, thời gian không còn nhiều, chỉ có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi.

Sao anh ta không cứu cô cho được.

Hàn Lăng Dịch cúp máy, trên gương mặt hiện lên vẻ đau xót, đi về phía nhà bếp. 

Bên trong trung tâm nghệ thuật to như thế, ngoài nơi anh ta ở ra thì chỉ có nhà bếp sáng đèn, chiếc nồi ở bên trong tỏa ra hơi nóng, Nặc Nặc kiên cường đứng trong làn khói, dường như đang chạm vào một thứ dễ vỡ, đang nấu sủi cảo do chính tay anh gói cho Dụ Dao.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, anh gói không nhiều lắm, sau khi nếm xong thì không muốn ăn nữa, cất hết vào trong hộp đựng cơm, đậy kín, đặt vào chiếc túi đen của mình, chuẩn bị ôm ra ngoài cửa đợi Dụ Dao về.

Hàn Lăng Dịch bước vào, thở dài nói: “Dụ Dao sẽ không đến đây.”

Nặc Nặc sững người một lát, không nhìn anh ta, ngón tay siết chặt, bước về phía trước.

“Không tin à?” Hàn Lăng Dịch cười nhẹ một tiếng: “Cậu cho rằng… Vì sao cô ấy lại lạnh nhạt với cậu hơn mười ngày? Vì sao lại chỉ hỏi tôi về tình trạng của cậu? Vì sao lại đòi hỏi cậu nhiều như thế, không về sớm, lại đột ngột kéo dài đến tối đêm giao thừa? Bên ngoài tuyết rơi, gió lớn như thế, cậu cảm thấy cô ấy sẽ xuất hiện à?”

“Sao cậu không chịu hiểu gì hết vậy.” Anh ta nói: “Cậu là thằng ngốc, não có vấn đề, bệnh hoạn, liên lụy người khác, là gánh nặng, cậu biết mấy từ này nghĩa là gì không? Bị một người như thế yêu, cậu đoán xem ngoài ghê tởm ra, Dụ Dao còn có cảm giác gì khác không?”

“Cô ấy có thể đưa cậu đến đây đã là rất quan tâm tới cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn ép cô ấy yêu cậu?”

Nặc Nặc từ từ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng.

Hàn Lăng Dịch dần dần lột bỏ mặt nạ, khinh miệt: “Tôi cũng không dám theo đuổi cô ấy, cậu dựa vào cái gì? Bây giờ tôi nói cho cậu biết, thật ra Dụ Dao đã về nhà từ sớm rồi. Cô ấy ở trong căn nhà mà các người sống cùng nhau, tụ họp với người khác, cô ấy thực sự cảm nhận được đồng loại của mình, vui vẻ ăn Tết, nói tới đón cậu chỉ là một câu nói dối cho qua mà thôi.”

Tay cầm túi của Nặc Nặc siết chặt, gân xanh nổi lên, da thịt hồng hào trở nên trắng bệch, gần như nứt toác ra.

Anh lắc đầu, đáy mắt lại toàn là tơ máu: “Không thể nào.”

Dao Dao sẽ không bỏ anh lại, nhất định cô sẽ đến.

Hàn Lăng Dịch như nghe được chuyện khó tin, sự tức giận và ghen tị bị anh ta chôn chặt dưới đáy lòng bỗng trở nên mãnh liệt, anh ta nở nụ cười lạnh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì? Không lẽ tôi phải đưa bằng chứng ra, cậu mới chịu thừa nhận bản thân là người thừa?”

Anh ta giơ di động lên, mở một đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉnh âm thanh lên mức lớn nhất.

Giây tiếp theo, giọng nói của Dụ Dao cộng thêm tiếng pháo hoa nổ từ cửa sổ vang lên trong căn phòng trống trải.

“Anh Lăng Dịch, em không đi đón anh ta đâu, phiền quá, những câu đồng ý đó chẳng qua chỉ là để gạt anh ta thôi.”

“Anh chăm sóc anh ta giúp em với, đêm giao thừa em ở cạnh người khác rồi, đừng để anh ta tới quấy rầy em.”

“Đợi đến hết Tết, em sẽ tìm cách giải quyết anh ta, em không muốn gặp mặt anh ta nữa.”

Để có được đoạn ghi âm này, Hàn Lăng Dịch phải ghép nối rất cực khổ, nói chuyện qua điện thoại với Dụ Dao trong hơn mười ngày, lần nào cũng ghi âm lưu lại, thỉnh thoảng nói đông nói tây, cố ý dẫn dụ để cô nói ra câu từ anh ta cần.

Người thực hiện là dân chuyên nghiệp có khả năng cắt ghép đoạn âm thanh, làm việc tỉ mỉ không chê vào đâu được, dù là người bình thường cũng không thấy bất thường, huống hồ gì Nặc Nặc là tên ngốc bị người ta nhìn thấu tâm tư.

Hàn Lăng Dịch lặp lại đoạn ghi âm, cảm giác bị kìm nén bấy lâu nay được phát tiết hả hê. Trong mắt anh ta như có ánh lửa, ngữ điệu cũng không bình tĩnh như mọi khi, biến thành tiếng cười nhạo: “Cậu là thứ gì, bây giờ nghe rõ rồi chứ?!”

Anh ta tóm lấy vạt áo Nặc Nặc, bằng mắt thường cũng có thể thấy anh ta dần sụp đổ: “Tôi—— từ nhỏ tôi đã biết cô ấy rồi, là cô ấy cứu vớt tôi khỏi bệnh tật, cô ấy chữa trị cho tôi! Cậu là cái thá gì chứ!”

Nặc Nặc lảo đảo, mắt nhìn chằm chằm Hàn Lăng Dịch, di động liên tục phát ra giọng nói như con dao giết người, giọng nói ngày nhớ đêm mong ấy lặp lại bên tai anh, nghiền nát anh thành bọt biển. 

Hàn Lăng Dịch hưởng thụ cảm giác tàn bạo bế nghễ này, anh ta cướp lấy chiếc túi của Nặc Nặc và ném đi, hộp giữ ấm đựng sủi cảo rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Di động của Nặc Nặc rơi ra khỏi túi, màn hình nứt vỡ, anh ta giẫm lên nó, dưới áp lực của giày da, chúng bị hủy hoại hoàn toàn.

“Gói sủi cảo làm gì, cô ấy sẽ không thèm để mắt tới đâu. Đối với cô ấy, đồ đạc trong túi của cậu chỉ là rác rưởi mà thôi—— Cơ bản là cậu hoàn toàn không biết gì cả, khi chúng tôi còn nhỏ, những năm ấy——”

Hàn Lăng Dịch nắm lấy cổ áo Nặc Nặc, muốn khiến anh hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Một thằng ngốc vừa bị đói vừa ốm yếu như thế, chẳng có chút sức lực nào cả.

“Khi còn nhỏ… Hoàn toàn không biết gì hết?”

Hàn Lăng Dịch đang định kéo Nặc Nặc ra ngoài cửa, động tác gần như trôi chảy lúc trước bỗng khựng lại, không nhúc nhích được. Một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo bỗng vang lên trong căn phòng trống, như con dao sắc bén đâm thẳng vào tai anh ta.

Hàn Lăng Dịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Anh ta thấp hơn Nặc Nặc một chút, lúc đầu không nhìn mặt Nặc Nặc, giờ phút này đột ngột đối diện với cặp mắt của anh, khí lạnh từ đỉnh đầu xông thẳng xuống toàn thân.

“Còn anh tính là gì?” Đôi mắt Nặc Nặc đỏ như máu, năm ngón tay lạnh như tảng băng nắm lấy cổ Hàn Lăng Dịch, nghiêng đầu nhìn anh ta, cả người không chút sức sống: “Chỉ là một con chuột bạch trong kế hoạch chữa bệnh mà thôi.”

Đầu Nặc Nặc đau như muốn nứt ra, cả người như bị kim châm đâm vào, xương cốt như bị bẻ gãy, máu lạnh lẽo đến mức sắp đông lại thành băng.

Những mảnh ký ức sắc nhọn phá tan xiềng xích, cào ra vết máu đau đến đáng sợ, rơi xuống trước mắt anh.

Chú cún con bằng nhựa chưa bao giờ bị rời khỏi cổ anh dường như có nhiệt độ, ác liệt thiêu đốt anh.

Nặc Nặc siết chặt cổ Hàn Lăng Dịch đến nỗi anh ta không hít thở được, một chân đá văng anh ta, người đàn ông cao một mét tám đập vào vách tường như bao cát.

Ánh sáng sau lưng Nặc Nặc từ từ bước đến gần Hàn Lăng Dịch, giẫm lên bàn tay đã từng lịch sự nắm tay Dụ Dao, tùy tiện giày xéo như cách anh ta đối xử với di động của anh.

Hàn Lăng Dịch kêu lên một tiếng thảm thiết, Nặc Nặc từ từ ngồi xổm xuống, gương mặt đẹp đẽ dưới bóng tối, lạnh lẽo u ám, giống như con ma không hồn.

Cổ họng anh nứt ra, đôi bàn tay xinh đẹp nhặt mảnh kính vỡ của Hàn Lăng Dịch, đâm vào gương mặt anh ta.

Nặc Nặc gằn từng chữ: “Tôi mới là người được chị ấy cứu rỗi.”

Hàn Lăng Dịch hoảng sợ lùi về phía sau.

Nặc Nặc nắm tóc anh ta, hung hăng xách anh ta đến trước mặt mình: “Tôi, mới là người mà chị ấy quan tâm.”

Hàn Lăng Dịch bị đè ép đến mức không thở được, sự hoảng sợ khiến anh ta mất kiểm soát, liên tục hô lên những tiếng tuyệt vọng.

Nặc Nặc nắm lấy cuống họng anh ta, siết chặt đến gần chết.

Anh bỗng buông tay ra, vứt anh ta xuống đất, dưới màn tuyết rơi nhiều ở ngoài cửa sổ và đoạn ghi âm liên tục vang lên, hốc mắt đỏ bừng bỗng có một hàng nước mắt chảy ra.

“Tôi mới là, người chị ấy yêu.”

Tất cả trở nên trống rỗng, lại giống như mảnh băng vỡ, Nặc Nặc không thấy rõ hiện tại, cũng không thấy rõ quá khứ, trong đầu rất rối loạn, bị người vốn dĩ không thể tìm thấy kia đập tan hoàn toàn ý chí. 

Có phải Dao Dao thật sự không đến không.

Sau khi thấy bức thư của anh, Dao Dao vứt bỏ anh rồi.

Anh là một điều phiền phức, là rác rưởi, là điều ràng buộc mà cô vội vàng muốn vứt đi.

Bây giờ Dao Dao đang ở nhà… Ở nơi đó, trong căn nhà của cô, anh đã được sưởi ấm, được thương yêu, có được cái giường nhỏ có thể ngủ yên giấc, được ôm.

Nặc Nặc nhặt cái túi nhỏ của anh lên, bảo vệ chặt chẽ ở trước ngực. Anh mang đôi giày bình thường, mặc độc một chiếc áo lông dê do chính tay Dao Dao mua cho anh, mở cửa ra, bước vào bầu trời đầy tuyết rơi.

Anh không tin.

Dù là ai nói với anh, ai cho anh nghe, anh cũng không tin.

Anh chỉ nghe lời Dao Dao đứng trước mặt anh nói, nói cô chán anh rồi, không cần anh nữa, muốn bỏ rơi anh.

Nặc Nặc bước từng bước giẫm lên tuyết, giống như lúc trước khi bị đưa vào trạm cứu trợ, trong lòng đã nhớ kĩ đường về nhà. Anh thấy rõ rất nhiều thứ, chỉ biết là gió rất lớn, tuyết rơi trúng mặt rất đau, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Lúc ra khỏi nhà, anh đã nhớ rõ từng con đường, anh phải đi về, tìm Dao Dao.

Anh không phải chú chó lang thang không ai yêu, không có nhà để về.

Anh có chủ nhân.

Đêm khuya giao thừa, đường phố yên tĩnh vắng vẻ, không một bóng người, không có xe qua lại, không có cửa tiệm nào kinh doanh. Cho đến lúc 0h bước sang năm mới, Nặc Nặc bước đến trước cửa một cửa hàng tiện lợi còn đang mở.

Tiếng pháo hoa vang vọng trong đêm tối.

Trên người Nặc Nặc bị phủ đầy tuyết, anh cố hết sức ngẩng đầu, nhìn điểm sáng rực rỡ trên bầu trời.

“Dao Dao.” Anh nhẹ giọng nói: “Chị xem kìa, có pháo hoa.”

Anh bước vào cửa hàng tiện lợi, muốn gọi một cuộc điện thoại. Nhân viên trong cửa hàng bị dáng vẻ của anh dọa sợ, anh giải thích: “Tôi chỉ… Tách ra khỏi cô ấy thôi, cũng sắp về nhà rồi.”

Tay Nặc Nặc đông cứng, nhân viên cửa hàng giúp anh ấn số điện thoại, gọi ba lần, Dụ Dao đều tắt máy, anh hỏi: “Tôi có thể xin một tờ giấy không.”

Anh sợ bản thân không kịp về nhà, nếu ngất giữa đường, anh cũng sẽ không bị bỏ rơi.

Nặc Nặc khó khăn viết mấy chữ xiêu vẹo lên giấy: “Tôi có người cần, tôi có chủ nhân.”

Mặt sau của tờ giấy, anh cắn răng viết số điện thoại của Dụ Dao lên.

Nhân viên cửa hàng lấy cho anh một bộ quần áo, để hôm nào anh sang trả lại, Nặc Nặc chỉ lắc đầu: “Nhà của tôi… ở ngay phía trước.”

Anh ôm lấy chiếc túi đen mà mình coi như mạng sống, nắm chặt tờ giấy kia. Trên đường đi nhìn thấy đèn của đồn cảnh sát còn sáng, dù chân anh đã đau đến mức không đi nổi nữa nhưng vẫn liều mạng tránh xa.

Người ở nơi đó… Sẽ đưa anh đi, muốn anh và Dao Dao tách rời.

Nặc Nặc không biết bản thân đã đi bao lâu rồi, cơ thể đã sớm không có cảm giác, lảo đảo trở về khu chung cư yêu quý của mình. Anh đứng ở dưới lầu, tầm nhìn mơ hồ nhìn lên trên lầu, cửa sổ tối om, không có ánh đèn.

Dao Dao… Dao Dao ngủ rồi, mới không quan tâm đến anh.

Anh bước tới, muốn mở cửa, ngón tay cứng đờ thử cảm biến vân tay rất nhiều lần nhưng đều không mở được. Anh ấn chuông cửa chính ngôi nhà của mình, cũng không ai đáp lại.

Cái nút khác… Sẽ làm phiền người khác, sẽ khiến Dao Dao ghét anh hơn.

Nặc Nặc ngơ ngác nhìn xung quanh, khắp nơi đều là tuyết trắng, anh không còn chút sức lực nào nữa, không thể đến một nơi xa hơn.

Anh lê cơ thể lạnh lẽo đến bên cạnh thùng từ thiện, nơi lần đầu tiên gặp Dụ Dao, chậm chạp ngồi xổm xuống, ôm lấy chiếc túi nhỏ của mình, ngón tay sờ hộp giữ nhiệt, sờ cái chén Dao Dao đưa cho anh, sờ cả tảng đá hình đám mây mà cô nhặt được để dỗ anh, sau đó tìm được chiếc bình thủy tinh đựng mứt mâm xôi xanh.

Nặc Nặc cúi đầu, lấy viên mứt cuối cùng ra, bỏ vào trong miệng.

Dao Dao, chị nói nếu nhớ chị thì ăn một viên.

Mứt sắp hết rồi, chừng nào… thì chị mới về đón em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play