Căn bản là bên phía Bắc Lục Hoàn cũng đã an bài không sai biệt lắm, bố trí xong nhân thủ, Vương Thanh lại bố trí an bài qua một trận thao tác, người được mời đến cũng rất thông minh, không lâu sau liền bắt đầu khai trương.
Hết bận việc bên mình, tâm lập tức bỏ chạy đến trên người người nọ. Nghĩ đến cũng buồn bực, bất đắc dĩ dù không đồng ý cũng phải thừa nhận bộ dáng kia của chính mình thật giống như nàng dâu nhỏ, ít thấy một chút liền cả người khó chịu, cái thói xấu làm nũng không đứng đắn này là gì đây không biết.
Vương Thanh tự mình sinh ra cảm giác bức bối, xông thẳng một đường đi đến bãi đậu xe, đi được nửa đường lại dừng lại, ho nhẹ một tiếng, cho Đại Oản một cái liếc mắt, “Bên phía bọn họ, thế nào rồi?”
Đại Oản hiểu ý, vội vàng tiến sát gần một chút, nhẹ giọng nói: “Khoan Tử mới vừa gửi tin cho em, vẫn còn đang nói chuyện, bất quá Vũ ca miệng lưỡi rất lợi hại, cậu ta thấy chuyện này hơn phân nửa có thể thành. Nói là tổng cộng có bốn người, Bành Hiên cùng Ngô Lão Thất đã hẹn trước, hai lão đầu này dù sao cũng đã ở xã đoàn hồi lâu, nói chuyện cũng sẽ càng có phân lượng. Có lẽ Vũ ca cảm thấy đi thẳng vào vấn đề có hơi quá đường đột, còn đặc biệt chuẩn bị trước cho hai người bọn họ một ít hàng cực phẩm để biểu đạt thành ý. Khoan Tử nói hai người kia nhìn trên mặt không có gì, nhưng thái độ ngay lập tức mềm mỏng đi không ít. Đến theo sau đó là Quý Đồ và Lỗ Thạch Đầu, tiền vẫn phân giống nhau, hẳn là một người bốn mươi vạn.”
Hai người vừa đi vừa nói, Đại Oản mắt thấy Vương Thanh cau mày, trong lòng khẳng định biết hắn vẫn là không yên lòng, lại nói: “Bốn người kia cũng chán ghét bộ dáng hung hăng hống hách lúc bình thường của Tạ Kiêu, nghe nói lúc còn trẻ còn đối chọi với nhau, nhưng rốt cuộc Tạ Kiêu vẫn là bà con xa của Tạ Viễn Khánh. Lúc đầu còn không có nói chuyện tốt, nhưng bây giờ có được cơ hội tốt cho Tạ Kiêu ăn một vố, bọn họ vui mừng còn không kịp, anh cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần bọn họ nhận đồ rồi, cũng không sợ bọn họ sẽ thông tri đến bên kia.”
Trong bãi đậu xe tối đen, làm cho tâm tình Vương Thanh tâm tình cũng có chút bị đè nén theo, không có đáp trả lại. Không nói một lời quăng chìa khóa xe cho Đại Oản.
“Đi xem bọn họ một chút.” Vương Thanh như có điều suy nghĩ tựa lưng vào ghế ngồi, ngón trỏ tay phải xát xát đôi môi.
“Được thôi.”
Con người Đại Oản nhìn có hơi xung đột, nhưng lái xe vẫn là rất ổn định. Hai mươi phút sau, bọn họ dừng ở một quán cà phê bên cạnh đường Tinh Hỏa, đây là khu vực của Bành Hiên, Phùng Kiến Vũ chỉ mang theo một mình Khoan Tử cứ như vậy đến, biểu đạt lòng thành.
Vương Thanh quay cửa sổ xe xuống hơn phân nửa, nhìn vào bên trong từ cửa thủy tinh sát đất của quán cà phê, không có phát hiện. Người hắn muốn tìm hiển nhiên không có ngồi ở phía ngoài cùng.
Từ trong túi quần lấy ra điện thoại di động, bấm số điện thoại của Phùng Kiến Vũ.
“Nói chuyện thế nào rồi?”
“Lập tức xong rồi, có thể thành.” Đầu dây bên kia đang cố ý áp thấp giọng.
Sắc mặt vẫn luôn căng thẳng trở nên hòa hoãn đi không ít, Vương Thanh tiếp tục nói: “Tôi đến rồi, cần tôi đi vào không?”
“Không cần, rất nhanh là xong rồi, anh chờ tôi đi.” Vừa dứt lời, điện thoại liền bị cúp.
Sắc trời trầm xuống, ánh đèn đường chiếu sáng nhu hòa khắp con đường. Vương Thanh một tay chống đầu trên cửa sổ xe, lặng yên nhìn phía cửa quán cà phê, đường cong gò má thoạt nhìn bén nhọn lại cường tráng. Cứ như vậy trầm mặc không biết qua bao lâu, Quý Đồ đi ra đầu tiên, sau đó là Lỗ Thạch Đầu, cuối cùng là Phùng Kiến Vũ, Khoan Tử cùng Ngô Lão Thất trước sau từng người ra cửa, không thấy Bành Hiên, đại khái là lưu lại thu xếp chút đồ gì đó.
Người đi ra ngoài không còn lời gì để nói, một bộ đường ai nấy đi.
Phùng Kiến Vũ nhận ra xe của hắn, đợi mấy lão thúc phụ kia đi hết rồi, mới tiến lên trước xe mở cửa ngồi lên ghế phó lái.
“Đại Oản, cậu cùng Khoan Tử ngồi chiếc xe kia đi.” Vương Thanh hất hất cằm ra vẻ đuổi người.
Đại Oản nghe vậy, gật gật đầu mở cửa xuống xe.
Ngồi lên chỗ điều khiển, Vương Thanh chân đạp cần ga, mắt nhìn phía trước, mặc dù trong lòng đã không còn bận tâm nữa, nhưng vẫn mở miệng hỏi lại một lần, “Thành?”
“Thành.” Phùng Kiến Vũ đem đầu xoay về hướng cửa sổ xe, gió nóng thổi vào mặt, rất thoải mái.
Một tay vặn tay lái, Vương Thanh làm bộ như lơ đãng nói: “Có đói bụng hay không?”
Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ đưa gáy về phía hắn, nhàn nhạt nói: “Không đói bụng.”
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên xe có một loại lúng túng không nói thành lời. Vương Thanh không thích loại cảm giác gò bó tay chân đẩy đẩy kéo kéo này, thật quá không thoải mái. Hắn hít sâu một hớp khí, lúc đang đợi đèn đỏ, lại không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía kính chiếu hậu, từ bên trong nhìn thấy gương mặt thon gầy của người nọ, rất tinh sảo, rất anh tuấn, rất dễ làm cho lòng người dao động.
Muôn màu muôn vẻ trên đường phố giống như làm phong nền cho người nọ, khiến cho người nọ càng thêm đặc biệt, càng thêm an tĩnh.
Trong thoáng chốc, mọi thứ dường như trở về khoảnh khắc lúc hai người lần đầu gặp gỡ, Phùng Kiến Vũ ở quán bar Lạc Hải một phen cứu hắn, trực tiếp chặn đường nói muốn cùng hắn làm việc. Một đêm kia, hắn cũng là như vậy lái xe đưa người nọ về nhà.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Phùng Kiến Vũ khi đó cùng hiện tại là hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng. Mới đầu có lẽ là bởi vì đối với hắn có mục đích tiếp cận, cho nên thủy chung là một bộ tinh ranh, mê người cùng với thái độ ân cần tự nhiên. Đợi hắn thành thành thật thật cắn câu, mới phát hiện người nọ thật ra chỉ là đứa trẻ con, vừa ngốc lại vừa ngay thẳng, thật sự chỉ là vì mưu cầu hợp tác mà thôi, hiện tại thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Một đường nhớ đến cũng tại vị trí này, Phùng Kiến Vũ đã từng dùng một tay từ đầu gối của hắn cứ như vậy sờ lên bắp đùi, hắn đã cảm thấy cổ họng khát khô. Thật là không nên suy nghĩ nhiều, chuyện như vậy càng nghĩ càng hưng phấn mãnh liệt, đầu óc chuyển một cái lại biến thành hắn trực tiếp đè người nọ ở trong xe hôn một trận, hôn đến khóe miệng rách da ……
May mắn lúc này đèn thay đổi, hắn đè xuống một cổ tà hỏa trong lòng kia, tiếp tục lái xe hướng phía trước.
“Cậu có phải đã sớm đối với tôi có ý đồ rồi?” Vương Thanh đột nhiên buồn buồn mở miệng.
Lời này hỏi lên, nghe vào tai Phùng Kiến Vũ trở thành một lời hai ý, lập tức cảnh giác, cũng không trả lời.
“Cậu vì tôi chuyển đến phố Diên Bản, rồi lại chủ động đến gần tôi, sau đó ở quán bar lại giúp tôi trốn thoát lục soát ……” Vương Thanh đè thấp cổ họng tự nhiên bổ sung nói.
Phùng Kiến Vũ nhất thời thở phào một hơi, cậu cười cười, “Đúng vậy …… tôi sớm đã đối với anh có ý đồ, bất quá không phải là loại ý đồ đó thôi.”
Vương Thanh trầm mặc hồi lâu, xương ngón tay bởi vì quá mức dùng sức siết chặc tay lái nên có chút trắng bệch, hắn nghèn nghẹn cổ họng lầu bầu lầm bầm: “Vậy bây giờ thì sao? …… Còn có ý đồ không? Là loại ý đồ đó sao?”
Câu này nghe thật là quá ngây thơ, nhưng mặc dù là xấu hổ mở miệng như vậy, hắn vẫn là không nhịn được muốn hỏi, hắn không muốn tất cả mọi chuyện đều trở thành không rõ ràng, thật sự quá nháo tâm tình.
Đối mặt với câu chất vấn có chút trẻ con này, ánh mắt Phùng Kiến Vũ chần chừ, nội tâm bình tĩnh bị trêu ghẹo đến dậy sóng.
Nói sao? Hay là không nói? Yết hầu nơi cổ họng mạnh mẽ dao động, lại không phát ra được một tiếng.
Hồi lâu, trầm mặc.
Vương Thanh cũng không có hỏi tiếp nữa, xe vẫn tiếp tục chạy, lúc dừng lúc chạy.
Đột nhiên, trong lúc vô tình ánh mắt liếc thấy gì đó, trong lòng Vương Thanh dao động, bỗng dưng đạp thắng xe. Hắn ngoảnh mặt nhìn về phía nơi ăn chơi trụy lạc ở bên kia, ho nhẹ một tiếng, mở miệng có chút không lưu loát, còn mang theo chút khẩn thiết, “Đi vào ngồi một chút đi?”
Phùng Kiến Vũ theo ánh mắt của hắn nhìn, hô hấp chợt cứng lại, vô vàn cảm khái.
Đó là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cậu không bao giờ quên được, là quán bar Lạc Hải.
- Hoàn chương 46 -