Mắt thấy Phùng Kiến Vũ đã đi vào phòng, Vương Thanh liền bắt đầu rửa chén dọn dẹp nhà bếp. Chốc lát đã dọn dẹp xong xuôi, liền vùi mình ở trên ghế sa lông duỗi người, đốt cho mình một điếu thuốc.
Vương Thanh vừa hồi tưởng lại dư vị của nụ hôn ngọt ngào khi nãy, vừa cắn đầu lọc thuốc si ngốc cười cười.
Hắn biết chính mình thích Phùng Kiến Vũ, không bằng nói từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã cảm thấy thật đúng khẩu vị, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ yêu thích đến như vậy. Thậm chí còn chiếm đoạt toàn bộ tư tưởng cùng cuộc sống của hắn, giống như là đầm lầy, khiến cho hắn càng lún càng sâu.
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ rằng bản thân sẽ đối với người nào, sẽ giống như trong sách nói như vậy, yêu đến không màng hết thảy. Bao gồm những người trước kia từng sống chung với nhau, bọn họ rất thức thời, đối với chuyện tình cảm không hề đề cập đến, chẳng qua là hai bên đều cố gắng ở trên người đối phương có thể chân chính tìm được một người có thể đem đến cần thiết và lợi ích tương đương cho mình, việc này rất đơn giản, cũng rất an toàn.
Mà Phùng Kiến Vũ cho hắn lại là một loại tồn tại hoàn toàn bất đồng, khiến cho hắn mê hãm, khiến cho hắn không biết nên tiến hay lui, thân phận của hắn, địa vị của hắn, đã định trước hắn tuyệt không thể có vướng bận và yếu điểm.
Hắn thích cái cảm giác cùng Phùng Kiến Vũ chung một chỗ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đấu địa chủ, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau mua đồ gia dụng, đơn đơn giản giản, có một người dung nhập cùng nhau sống qua ngày, đời người dù như thế nào cũng sẽ có một ước cầu như vậy đi, một cuộc sống được tự do tự tại.
Có lẽ cuộc sống đánh đánh giết giết như vậy quả thật không thích hợp với hắn rồi.
Trước kia trong đầu hắn chỉ có một chữ "xông" (xông xáo, xông pha ngang dọc), cái gì cũng muốn tranh đoạt, trèo càng cao thì ước muốn càng nhiều, sau đó là không ngừng hi sinh và từ bỏ. Từng chút một bị môi trường phức tạp này làm thay đổi, tiền quyền là cao nhất, trong lúc ngây ngây ngô ngô, dù là bể đầu chảy máu cũng cảm thấy không tiếc, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như thật sự không có cái rắm ích lợi gì. Bước tiếp theo, chính là hắn sẽ lên ngồi thượng vị Khánh Dư, vậy thì sao đây? Mỗi ngày nơm nớp lo sợ ôm một đống tiền, đếm đếm xem rốt cuộc có đế mấy ngàn người thủ hạ phía dưới? Không có ý nghĩa, vô cùng không có ý nghĩa.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một thanh âm, hỏi hắn có hối hận về những việc mình đã làm trước đây hay không.
Một điếu thuốc hút tàn, bị hắn hung hăng đè dẹp ở trong gạt tàn.
Ván đã đóng thuyền, hối hận hay không hối hận hiển nhiên đã không còn quan trọng.
Một lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, Vương Thanh tiện tay từ trên ghế sa lông cầm lên tờ báo, dư quang vừa vặn nhìn thấy một bao bố ở một góc, hắn híp mắt lại quan sát, nhìn ra đây là vật mà buổi sáng Phùng Kiến Vũ mang về. Do dự chốc lát, vẫn là đưa tay mở cái túi ra, nhìn thấy tiền cùng hàng ở bên trong, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, Vương Thanh đưa một tay xoa cằm, bắt đầu nghĩ ngợi.
Mới đầu hắn nghe Khoan Tử nói Phùng Kiến Vũ đi lấy đồ, phản ứng đầu tiên cho là người nọ phải đi lấy hàng, sau đó tỉnh táo lại, lại cảm thấy dường như không phải, bởi vì hắn mặc dù chưa từng mang Phùng Kiến Vũ đến qua kho chứa hàng của mình, nhưng trong đầu đếm được không biết bao nhiêu lần Phùng Kiến Vũ đại khái thông tri với hắn, người nọ khẳng định biết được ở phương diện tàng hàng của bọn họ trong thời gian ngắn hiện tại là không có áp lực.
Đem túi bột trắng đổ một ít lên đầu ngón tay, quan sát cặn kẽ, phát hiện so với loại hàng bình thường bọn họ chuyên bán là không giống nhau, là đồ tốt.
Còn có chuyện gì khiến cho cậu vừa tỉnh lại liền vội vội vàng vàng đi làm nữa đây ...... Vương Thanh đảo mắt nhìn bột phấn trắng, đại não nhanh chóng chuyển động, nhớ lại Bành Hiên cùng Ngô Lão Thất đều thích chơi loại này, cộng thêm Phùng Kiến Vũ nói rằng muốn tìm bọn họ nói chuyện một chút.
Hẳn là bắt đầu từ lúc đó liền quyết định giúp hắn tranh thủ thời gian rồi đi.
Nội tâm không dự liệu trở nên mềm nhũn, mặt khác lại sinh ra chút nghi vấn, thứ đồ này cậu chạy đi đâu lấy được đây? Theo hắn biết, Phùng Kiến Vũ vốn là tốt nghiệp thủ khoa đại học công nghệ thông tin, nhất thời lệch lạc lầm lỗi nên mới đi lên con đường này, từ trước đến nay lẫn trên con đường này không bao giờ dựa vào quả đấm, chỉ dựa vào đầu óc, trước khi cùng hắn bước vào xã đoàn, đều là vô công rỗi nghề, hẳn là hiếm khi có thể tiếp xúc với những người trong giới mới phải chứ.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không lý giải ra, vô cớ khiến cho đầu óc chịu khổ, Vương Thanh dứt khoát không xía vào nữa, đem tiền cùng hàng bỏ trở về bao bố. Kéo ra một nụ cười không biết là cay đắng hay là bất lực: có lẽ chính mình cũng không có hiểu biết nhiều về cậu ấy.
Trái nghĩ phải nghĩ, Vương Thanh vẫn là nhịn không được muốn đi xem Phùng Kiến Vũ. Rõ ràng là mới vừa rồi mới gặp nhau, những lại bắt đầu không nhịn được nhớ đến cậu.
Đoạn thời gian này không có Phùng Kiến Vũ, đơn giản là sớm hành hạ hắn đến phát điên rồi, đôi lúc nhìn mấy tấm hình chụp khi đó ở bệnh viện Đường Bình, vừa nhìn một chút đã sang buổi chiều, tổng cộng sáu tấm, cũng không có động tác khác biệt lắm, hắn lướt qua lướt lại nhìn nhìn, bản thân cũng có cảm giác chính mình có chút bất bình thường.
Hắn thật hoài nghi có phải Phùng Kiến Vũ dã chuốc thuốc mê hắn rồi hay không, mê đến điên luôn rồi.
Sớm đã nghe nói những thứ độc trùng kia phát nghiện rất nặng, thời điểm cơn nghiện phát tán còn hận không còn muốn sống nữa. Bây giờ ngẫm nghĩ một chút, hắn dự đoán Phùng Kiến Vũ cũng cho hắn chơi thứ đồ kia cũng không ít rồi đi, bất quá hắn cũng không muốn tính toán, hắn không nỡ lòng, hắn thà bị độc như vậy cả đời.
Cửa không khóa, Vương thanh rón rén vào phòng, người trên giường đang ngủ say, dáng vẻ thực tế vô cùng thả lỏng. Vương Thanh không dám ngồi trên giường, sợ động tác quá lớn khiến người bị đánh thức, hắn ngồi xổm xuống ở bên mép giường, cong lưng như con mèo nhỏ, lẳng lặng ngắm nhìn người nọ.
Gương mặt đó hắn nhìn hồi lâu, càng xem càng thích. Lông mi vừa dài vừa cong, càng tôn thêm đường nét. Tiếng hít thở của người nọ nhẹ nhàng vang lên bên tai, giống như lông vũ vờn đến trong lòng hắn ngứa ngáy, ngay cả đôi môi khẽ nhếch lên giống như đang mời gọi hắn.
Ngắm nhìn khuôn mặt mềm mại kia, Vương Thanh nhịn không được đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọt chọt. Xúc cảm thật tốt, chọt một cái liền nhàn nhạt vùi lấp vào, nổi hứng tiếp tục chọt chọt, khiến cho Vương Thanh chọt đến vui vẻ không ngừng lại được, một hồi lâu mới phản ứng thấy bản thân thật ngây thơ, lại âm thầm thu tay về.
Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ tựa như oán trách, đầu giật giật, Vương Thanh trong bụng cả kinh, thiếu chút nữa chột dạ phải chui xuống dưới sàn. Nhìn thêm một lần, mới phát hiện người vẫn chưa có tỉnh, chẳng qua chỉ hơi điều chỉnh tư thế. Chỉ thấy người nọ vươn cằm lên, nghiêng người về phía bên phải, ánh mắt của Vương Thanh không thể không từ đôi môi mềm mại của người nọ di dời về phía cằm, lại dời xuống yết hầu nhô ra nơi cổ họng, cuối cùng là xương quai xanh xinh đẹp ......
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, trên mặt có chút phát nhiệt, nóng đến hai tai đỏ bừng -- hạ thân hắn nổi lên phản ứng.
Từ lúc nào mà hắn lại trở nên dục vọng bất mãn như vậy a? Mắt thấy người nọ liền ngay tức khắc cứng rắn.
Ngắm nhìn dáng vẻ người nọ bình yên ngủ trên giường, hắn cúi thấp thân thể, hướng về phía môi người nọ hôn nhẹ một cái. Sau đó thầm mắng thật mẹ nó muốn thao, vừa chạy đến nhà tắm dội nước lạnh.
Đại khái là buổi chiều khoảng hai ba giờ, Phùng Kiến Vũ tỉnh, hiển nhiên đối với chuyện lúc mình ngủ say bị người chiếm tiện nghi không chút nào hay biết. Hai người lên tiếng chào, sau đó bắt tay vào tiến hành nhiệm vụ riêng của mỗi người.
- Hoàn chương 45 -