Phùng Kiến Vũ hơi nghiêng người, dùng tốc độ cực nhanh mở cửa. Trước mắt là một bóng lưng không tính là cao lớn, mặc áo màu lam, Phùng Kiến Vũ trong lòng cười thầm, nâng tay lên muốn đánh xuống, nhưng lại bị một thanh âm nhanh như gió phá vỡ ——
“Cậu tính tạo phản a ? ! ” Cũng may Dư Hạo Viễn lúc còn trẻ cũng là một tay cao thủ anh dũng ở tiền tuyến, tuy nói thể lực không bằng năm đó, nhưng độ phản ứng bén nhạy vẫn phải có, thân thủ nhanh nhẹn, hiểm hiểm tự thân tránh thoát một côn kia của đồ đệ mình.
Cây côn thép ứng tiếng rơi xuống đất, Phùng Kiến Vũ sợ hãi kêu lên, “Ai dô tôi thao, tại sao lại là lão nhân gia ngài ...... tôi ......”
“Tôi không tìm cậu thì phải chờ cậu đến tìm tôi sao?” Dư Hạo Viễn giả vờ một bộ dáng bị hù dọa, một cánh tay giơ lên vuốt ngực làm như chính mình đang cố thuận khí, “Nhìn lại bộ dáng cậu xem.”
“Ông đến nơi này cũng quá đột nhiên rồi đi ...... không phải đã nói nơi này không còn an toàn rồi sao? Ông không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Trên mặt khay trà bị phủ lớp bụi mỏng, Dư Hạo Viễn thổi thổi, lại cầm lên trà Phổ Nhỉ tự mình mang đến mới vừa ngâm xong, sắc mặt có chút vui vẻ, “Tôi bị phát hiện? Tiểu tử thúi cậu đang đùa gì đây ! Sư phụ cậu phải lăn lộn không ít mới tìm được một bộ đồng phục thủy điện, ở dưới cửa đã nói lên đây thông ống nước. Bảo đảm không có bất kỳ sơ sót nào ! ” Dứt lời, chỉ chỉ quần áo trên người mình, Phùng Kiến Vũ ném qua một ánh mắt xem thường.
Nói thêm mấy câu trêu đùa, Dư Hạo Viễn cũng không quên quan tâm thương thế của đồ đệ. Nhìn qua chỗ da thịt bị thương đã lành lại không tệ, nghiêm trọng nhất chính là vết rách trên đầu kia, cũng đã lành đến bảy tám phần, bên phía bệnh viện cũng đã nói không còn gì đáng ngại.
Khoảng cách đến năm giờ chiều, ước chừng còn đến sáu tiếng. Phùng Kiến Vũ quyết định cùng Dư Hạo Viễn mau chóng bàn luận hoàn thành công việc, để tránh xảy ra rắc rối, dẫn đến hoài nghi của Vương Thanh, thầy trò hai người liền mau chóng chấm dứt dòng hồi ức.
“Sư phụ, thật ra trong khoảng thời gian tôi ở bệnh viện, suy nghĩ không thông nhất chính là trận chiến ở rừng cây phong ở thành tây ...... tại sao lại phải đưa cảnh sát đến? Giao dịch phi pháp, cũng không tránh khỏi trùng hợp hơi quá ......” Phùng Kiến Vũ ngồi ở đối diện Dư Hạo Viễn, nhận lấy trà Phổ Nhỉ ông đưa tới.
“Nói đến chuyện đó cậu còn phải cảm ơn Trương Dĩ Hàng, cậu biết mà, tiểu sư đệ đó của cậu. Nếu như không phải cậu ấy báo tin cho Sếp Liêu biết, chúng ta thật đúng là không có biện pháp kịp thời chạy đến đó. Bao gồm việc Vương Thanh là người đầu tiên biết được tin tức cậu đang ở bãi xe phế liệu ở thành tây, cũng là do cậu ta chạy đến phố Diên Bản cố ý để lộ tin tức cho đám người Khoan Tử, bởi vì việc này, cậu ta ở bên Khoan Tử đã chịu không ít khổ, thật vất vả trở về bên Tạ Kiêu, thiếu chút nữa bị người phát hiện cậu ta tiết lộ tin tức, cũng may cậu ta cơ trí, nếu không đợi đến khi hành động lần này kết thúc ...... tứ chi linh động của cậu ta còn có thể lành lặn khi trở về đơn vị hay không, cũng là việc không thể bảo đảm. Cứ như vậy, cậu ta vẫn cùng Sếp Liêu thỉnh cầu, cần phải nhanh chóng đề xuất ra cách cứu cậu.”
Phùng Kiến Vũ nhất thời trong lòng run lên.
Cậu và Trương Dĩ Hàng trước kia chỉ là có tiếp xúc qua đôi chút, biết được cậu ta là một trượng nghĩa. Nhưng trên đời này tất cả nhiệt tình cùng trợ giúp, thường thường ở dưới tình huống cấp bách cũng sẽ rất dễ dàng bị phai mờ. Tuyến nhiệm vụ của mình và cậu ta vốn là không giao nhau, hai người quen biết, cũng hoàn toàn là do trời xui đất khiến, biết được thân phận nằm vùng của nhau cũng chỉ có đôi bên biết được. Thu được phần tin tức Phùng Kiến Vũ gặp nạn phần này nộp lên, đối với bản thân Trương Dĩ Hàng cậu ta mà nói, nếu lựa chọn xem như không thấy cũng sẽ không có người nào trách phạt cậu ta. Nhưng mà cậu ta vẫn lựa chọn phần mạo hiểm này ......
Đại khái giống như câu nói mà Dư Hạo Viễn trước nay từng nói với cậu vậy, là tín nhiệm giữa đồng đội. Chính mình liều mạng ở tiền tuyến nằm vùng, lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng gặp phải mỗi một người, duy chỉ có niềm tin vững chắc, chính là những đồng nghiệp cùng nhau sóng vai tác chiến hoặc là ở sau lưng tiếp viện cho mình. Bản thân cũng phải đđem tính mạng của mình toàn quyền giao cho bọn họ, mà việc này cũng là việc khó khăn nhất.
Phùng Kiến Vũ không khỏi nghĩ đến bộ dáng chính mình kéo nòng súng lúc trên xe, mình quả nhiên vẫn là, không thể vượt qua loại quan hệ tín nhiệm này ......
Cũng được, quyền đương(1) cũng là một lần trưởng thành.
Nhìn bộ dáng Phùng Kiến Vũ như có điều suy nghĩ, Dư Hạo Viễn cũng không cắt đứt suy nghĩ của cậu, chỉ tiếp tục thưởng thức trà, chậm rãi nói: “Trong khỏang thời gian cậu nằm viện, tổ D chúng ta cũng có bước đột phá mới. Chúng ta không sai biệt lắm đã có thể xác định được bệnh tình của Tạ Viễn Khánh ...... chính là bệnh tim và ung thư não. Đại khái chuẩn bị không lâu sau, chờ tình trạng thân thể của ông ta tốt hơn một chút, sẽ nhanh chóng tiến hành phẩu thuật tim. Bất quá cậu cũng biết, phía sau đầu vẫn còn có bệnh kia ...... thật ra cũng không có ý nghĩa gì.”
Phùng Kiến Vũ cau mày câm nín.
“Chỉ bất quá đám lão thúc phụ ở bên Khánh Dư, dường như vẫn không quá rõ ràng tình hình hiện tại. Dĩ nhiên họ cũng không dám để tin tức này lộ ra ngoài, không riêng gì việc trong nội bộ bởi vì tranh giành thượng vị mà trở nên ầm ĩ, đám người phía ngoài bang hội cũng mơ ước khối này thịt béo này ở Khánh Dư, nhất là hiện tại Tạ Viễn Khánh trong tay vẫn đang nắm giữ vị trí của kho hàng ma túy.”
“Cho nên, cậu bây giờ cần phải chuyên tâm phụ tá Vương Thanh giành được vị trí thượng vị. Hôm nay đã vào tháng năm, chuyện phân chia cũng là chuyện hệ trọng nhất của xã đoàn trong tháng năm, cũng không thể loại bỏ phát sinh những tình huống không lường trước, trễ nhất bất quá cũng là tháng sáu, những người đang cầm trên tay phiếu bình chọn, hơn phân nửa đều là những người chỉ nhìn tiền thu được sau cùng mới quyết định vị trí thượng vị, việc cậu phải làm chính là, sử dụng hết tất cả những người có thể kiếm được tiền, nhưng cậu phải nhớ kỹ, phàm mọi việc đều có giới hạn ...... đừng thực sự đem chính mình trở thành trùm buôn thuốc phiện, phải dùng đến chút biện pháp thông minh.”
Một tách Phổ Nhỉ đã thấy đáy, Phùng Kiến Vũ nghe vào lời của Dư Hạo Viễn thật cẩn thận, “Ông yên tâm đi, kiếm tiền cũng được xem như là yêu thích lớn trong cuộc sống của tôi, bảo đảm sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ! ”
Dư Hạo Viễn bị bộ dáng tinh quái của cậu chọc cười, hồi lâu, giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, cau mày một bộ muốn nói lại thôi, nhưng vẫn mở miệng, “Đại Vũ, theo như thông tin lúc trước cậu gửi cho tôi, Vương Thanh hắn ...... vì cứu cậu, cũng tốn không ít công phu. Nhưng có rất nhiều chuyện, cậu phải rõ ràng, cậu phải hiểu rõ. Bắt đầu từ thời điểm cậu còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, tôi đã nhìn cậu một đường trưởng thành cho đến hiện tại, cậu ở trên mặt đôi lúc có chút bất cần, nhưng tôi biết trong lòng cậu so với ai khác đều vô cùng nhạy cảm.”
“Tôi biết, cậu không muốn nợ người khác. Nhưng chuyện này lại không giống nhau, tôi muốn trước cấp cho cậu một hồi chuông báo động, cậu nhất định phải bỏ ra mười phần cố gắng vì cảnh đội cùng nhân dân mà dốc lực, cậu phải thật rõ ràng chỉ cần bất kỳ một lần mềm lòng nào của cậu, cũng có thể có thể khiến cho toàn bộ đột phá hành động trở nên đóng băng ......”
“Tôi hiểu.”
Có chút hốt hoảng lên tiếng cắt đứt lời nói tiếp theo của Dư Hạo Viễn, giống như bị một chùy đập vào ngực, không thể tránh khỏi chột dạ cùng luống cuống. Phùng Kiến Vũ dùng giọng nói bình tĩnh nhất mà trả lời, chỉ bản thân tự mình biết nội tâm hiện tại chính là hừng hực sôi trào.
Đúng vậy, cậu phải hiểu, cậu so với ai khác hẳn phải hiểu rất rõ ràng.
- Hoàn chương 26 -
____________________
(1) Quyền đương: Trong trường hợp của sự thất vọng hoặc không muốn làm phiền ...... như là phương thức biểu đạt.
Ví dụ: Nếu người khác nói những điều không tốt về bạn, bạn có thể cũng biết được nhưng lại cảm thấy rằng không liên quan hoặc không muốn bận tâm, nên lựa chọn như không nghe thấy.