Vương Thanh để cho Đại Oản đem xe lái đến trước cổng căn hộ Thiên Uyển.

Ở phố Diên Bản nhìn thấy chiếc xe này, cơ hồ không có người nào là không biết đây là xe của Vương Thanh, nhìn thấy cũng phải đến chào một tiếng Thanh ca.

Khu vực chỉ lớn bằng lòng bàn tay, thường thường sẽ rất dễ phát sinh những lời truyền miệng.

Hai vị thủ hạ đắc lực của Tạ Viễn Khánh chủ thượng vị ở Khánh Dư đấu đá lẫn nhau, một người trong đó còn bị đưa vào bệnh viện, loại sự tình này không được tính là mới mẻ nhưng chung quy vẫn có thể trở thành bát quái rục rịch trong lòng người truyền đi mười dặm tám phương, trở thành tán gẫu bàn trà của mọi người ở đây.

"Uy, A Vượng mày nhìn xem, đây có phải chính là ...... chính là Thanh ca đúng không?"

"Thật là phải nha ! Đoán chừng là mới ra viện không bao lâu, không lâu trước còn không có xuất hiện tin đồn nào mới hết mà."

"Tạ Kiêu lần này chơi lớn như vậy, đảm nhiệm vị trí thượng vị lần này có phải không còn ai ngoài ông ta nữa không? Nếu không phải chờ Vương Thanh lên được thượng vị ...... thật là có chết như thế nào cũng không biết ......"

"Tao thấy không giống. Vương Thanh nằm viện lâu như vậy, theo lý mà nói, cho dù địa bàn nắm trong tay không bị người nhân cơ hội làm loạn, cũng nên có chút bộ dáng bị mất đi nhuệ khí. Mày nhìn mấy người thủ hạ đứng bên cạnh hắn xem, mẹ nó đứa nào cũng không phải là mặt mũi vô cùng sáng sủa sao, một chút cảm giác thu liễm cũng không có, căn bản không giống như là dáng vẻ bị chịu tội. Theo tao thấy, chuyện này căn bản không có đơn giản như trong tin đồn đâu ......"

"Ai ui, A Vượng không nhìn ra mày a, còn nói đđen từng điểm từng điểm chi tiết đến như vậy, tiết lộ thêm cho anh em một ít chuyện xem ! "

"Đi đi đi, nhỏ tiếng một chút ! Sợ không đến tai người trong cuộc phải không? Dọn dẹp đồ đạc một chút, chúng ta vào bên trong ngồi. Uy ! Đem cho tao thêm một ít đậu phộng rang đến."

......

Vương Thanh mang kính mát tựa người vào bên cạnh xe, đầu ngón tay gõ nhẹ sườn xe, tùy ý đứng, tư thế thoải mái mà ưu nhã.

Thật là cợt nhã muốn chết ! Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu lầm bầm ở trong lòng. Người này có lúc nhìn qua thật không giống như xã hội đen, một cổ khí chất mang theo lưu manh cợt nhã, cũng có thể cùng gương mặt anh tuấn nghiêm nghị kia có liên quan, không phải là dạng nhếch nhác bất cẩn, nhưng diện mạo lại thuộc dạng chỉ huy phỉ khí.

Thật hiếu kỳ về cuộc sống trước đây của hắn -- cuộc sống trước khi lẫn vào hắc đạo, hắn là như thế nào a? Dù sao cũng không có ai mới sinh ra đã là xã hội đen, có lẽ hắn cũng có nổi khổ tâm riêng? Hắn thông minh như vậy, quả quyết như vậy, tứ chi phát đạt, bộ dáng lại tốt, tại sao lại muốn đi trên con đường này, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Hồi thần đi ! " Một bàn tay ở trước mắt quơ quơ, "Đang hỏi cậu đó, cậu thế nào lại giống như là bị mất hồn."

"Anh hỏi tôi cái gì?" Phùng Kiến Vũ bắt được câu hỏi của người nọ.

Thật là một sai lầm ngu ngốc, tại sao lại phải phân tâm vào mấy chuyện không cần thiết này chứ.

Vương Thanh đưa tay búng lên trán Phùng Kiến Vũ một cái, chậm rãi nói: "Tôi hỏi cậu có muốn kêu Đại Oản ở lại giúp cậu dọn dẹp hành lý hay không."

"Anh nghiêm túc?"

"Xem tôi như rất giống đang cùng cậu nói giỡn sao?" Hơi mang theo tức giận hỏi ngược lại, Phùng Kiến Vũ biết người nọ dám chắc cậu không thể không đi.

"Lúc nào dọn qua?"

"Thu thập xong liền đi, chậm nhất là xế chiều hôm nay năm giờ. Tôi trước phải đến mấy địa bàng khác xử lý chút chuyện tán hàng, không thể giúp cậu được, nếu một mình cậu không thu xếp được, tôi để Đại Oản lưu lại giúp cậu."

Buổi chiều phải hẹn gặp Dư Hạo Viễn báo cáo kế hoạch.

Phùng Kiến Vũ còn cần một lượng thời gian lớn để xử lý và phân tích những manh mối gần đây thu thập được, cậu cần phải ở một mình.

"Tôi ở bên này cũng không có nhiều đồ đạc, một người hẳn là không thành vấn đề. Anh đem Đại Oản cùng nhau đi đi, Khoan Tử cũng theo anh, nhân thủ không đủ." Phùng Kiến Vũ tận lực tìm một lý do tương đối hợp lý.

Dù sao chủ tử của mình là Vương Thanh, Đại Oản vẫn là âm thầm tán đồng. Gần đây bọn họ ở bên này, nói bận rộn thì thật sự là siêu bận rộn, cậu cũng không muốn trì hoãn thời gian giúp đỡ người khác dọn dẹp hành lý.

Vương Thanh đáp ứng.

Hẹn xong năm giờ Đại Oản sẽ lái xe đến đón Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh liền theo hai người lên xe nghênh ngang mà đi. Bánh xe phía sau xe chạy qua một đám lá rụng, gió nhẹ lại thổi chúng nó bay lên không trung, Phùng Kiến Vũ nhìn bọn họ đi xa dần, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.

Mang theo bước chân nặng nề, đi trên con đường quen thuộc dẫn đến vị trí căn hộ.

Chuẩn xác tìm được đến trước cửa nhà mình, Phùng Kiến Vũ đang muốn tra chìa khóa vào ổ, liền nghe thấy bên trong truyền đến một chút tiếng động, cụ thể không phân biệt được rõ ràng lắm, nhưng âm thanh chỉ vang lên tiếng bước chân của một người.

Híp híp mắt, Phùng Kiến Vũ theo bản năng đưa tay sờ bên hông, mới nhớ đến mình đã sớm nộp súng. Trong bụng trầm xuống, tứ chi động động một chút, từ trong bãi rác ở một bên rút ra một ống thép, đề phòng nhìn về phía cánh cửa.
- Hoàn chương 25 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play