Thấy chồng mình mặt mày nghiêm nghị đi lên bậc tôim cấp, trong lòng bà vô cùng hồi hộp.

Chắc không phải là Dương Tâm…

“Ông Thẩm, Dương Tâm thế nào rồi? Con bé, con bé không có gì đáng ngại chứ?”

Mặc dù giữa con gái nuôi và con gái ruột, bà lựa chọn con gái nuôi, nhưng không có nghĩa là bà có thể lạnh lùng nhìn con gái ruột thịt của mình đi chết.

ánh mắt bố Thẩm quét một vòng trên người vợ mình, giọng lạnh lùng nói: “Không phải là bà không muốn gặp lại con bé sao? Còn quan tâm con bé chết sống làm cái gì?”

Lâm Vũ Loan mạnh mẽ giậm chân một cái, cắn răng nói: “Con bé dù sao cũng là miếng thịt từ trên người tôi rơi xuống một, tôi làm sao có thể không quan tâm con bé chứ? Ông có thể đừng thừa nước đục thả câu hay không, cố gắng nói cho tôi một chút tình hình đi?”

Giây phút trầm mặc qua đi, bố Thẩm chầm chậm nói: “Con bé không có chuyện gì, bà Lục trong thời khắc sống còn đã đẩy con bé ra khỏi xe, bảo vệ mạng sống của nó, có điều… Bà Lục bị thương vô cùng nghiêm trọng, rất có thể sẽ biến thành người sống thực vật.”

Lâm Vũ Loan hoàn toàn không dám tin mà nhìn ông: “Trần Ngọc? Bà tôi dùng mạng của mình bảo vệ Dương Tâm? Đừng nói giỡn, tôi cũng không tin người phụ nữ kia không biết Dương Tâm là con gái của tôi, bà tôi làm sao có thể dùng mạng của mình để bảo vệ con gái của tôi? Cái này không thể nào, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này.”

Bố Thẩm lắc lắc đầu, đi về phía phòng khách.

Lâm Vũ Loan đứng lặng ở cửa, bố Thẩm nói Trần Ngọc dùng mạng sống của mình để bảo vệ Dương Tâm, dường như đã gây cho bà một cú đả kích lớn. Thực tế, một người phụ nữ không hề có quan hệ máu mủ với Dương Tâm, thậm chí còn là địch thủ của bà, đối phương lại có thể coi con gái của bà như báu vật quý giá, thế nhưng bà mang tiếng là mẹ ruột đã làm được cái gì?

Tiến hành so sánh như vậy, bà có thể không bị chịu đả kích sao?

“Trần Ngọc dùng mạng của mình cứu Dương Tâm, bà ta dùng mạng của mình bảo vệ con gái của tôi? Ha ha, sao có thể có chuyện đó, làm sao có khả năng?”

Buổi tối hôm đó, tình hình của bà Lục liên tục nhiều lần chuyển biến xấu.

Dương Tâm không dám xem nhẹ, dến cả chớp mắt cũng không dám chớp, liên tục trông chừng ở bên trong phòng điều trị tích cực, quan sát bà từng giây từng phút một.

Thành viên hai nhà họ Lục và nhà họ Trần bao gồm cả Thẩm Thành đều không hề rời khỏi khu chữa bệnh, cứ ở lại trong phòng khách.

Thời điểm Dương Tâm vào phòng điều trị tích cực không mang theo di động mà ném nó cho Dương Tùy Ý.

Nửa đêm.

Cậu nhóc nhận được cuộc điện thoại từ người phụ trách phân bộ Tu La Môn nói bên kia có động tĩnh.

Cậu không dám đi quấy rối mẹ ruột, nói một chút tình hình với với Thẩm Thành.

Thẩm Thành suy nghĩ một chút, thử nói: “Cháu mặc dù là cậu chủ Tu La Môn, nhưng một mình cháu đi xử lý chuyện này cậu không yên lòng, nếu như cháu có thể mang cậu đi, để cậu cùng cháu đi một chuyến đi.”

Cậu nhóc mới vừa muốn từ chối, Trần Tuấn đưa tay vỗ vỗ đầu của cậu, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Tùy Ý, nghe theo cậu của cháu đi, đừng tùy hứng làm bậy, mẹ cháu hiện tại thần kinh đang căng thẳng, không thể chịu được bất kỳ kích thích nào, nếu như cháu lại không may xảy ra chuyện gì, mẹ cháu trong nháy mắt sẽ tan vỡ mất.”

Cậu nhóc bĩu môi, chỉ có thể làm ra vẻ thỏa hiệp, đồng ý để Thẩm Thành cùng cậu trở về Tu La Môn.

Cậu thiếu niên mới có bảy tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, lại có khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Những kẻ đã từng bắt nại, từng hại mẹ cậu, cậu sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào.

Tuy rằng mẹ không muốn để cho cậu tiếp xúc quá sớm với những thứ đen tối máu me, nhưng bắt đầu từ giờ khắc cậu được sinh ra, trở thành con trai của Lục Gia Bách và Dương Tâm, đã ấn định đời này của cậu đều sẽ không bình thường.

Dù sao thì sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt, đối mặt sớm một chút cũng không vấn đề gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play