Phân bộ Tu La Môn.

Dương Tùy Ý dẫn theo Thẩm Thành đi qua con đường bí mật trực tiếp tiến vào nhà ngục.

Người phụ trách phân bộ thấy thế, hơi kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ, nhà ngục là cấm địa của Tu La Môn, tuyệt đối không cho người ngoài bước vào, cậu…”

Dương Tùy Ý khoát tay áo một cái: “Đây là cậu của tôi, không phải là người ngoài, anh không cần câu nệ với những quy củ cổ hủ này, người gây ra họa bị nhốt ở chỗ nào rồi?”

Người phụ trách thấy đêm nay cậu chủ có gì đó không đúng, còn nhỏ tuổi, nhưng bình tĩnh đến mức đáng sợ, cũng không dám tiếp tục vặn hỏi, vội vã dẫn cậu đi tới một gian nhà ngục tận sâu bên trong cùng.

“Tôi nhận được tin tức, đã có người đang điều động nhân lực ở phân bộ, tôi đoán bọn họ là muốn cướp ngục, hoặc là trực tiếp giết chết phạm nhân trong nhà ngục.”

Dương Tùy Ý ừ nhẹ một tiếng, đi vào nhà ngục.

Người đàn ông mặt sẹo bị trói ở trên giá liếc nhìn cậu một chút, cười nhạo nói: “Một đám đàn ông trưởng thành đều không cạy nổi miệng của tao, lẽ nào chúng mày còn hi vọng một đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh… A.”

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng ở một góc trong phòng.

Dương Tùy Ý trực tiếp cầm ống tiêm trong tay đâm vào cánh tay anh ta, sau đó vươn ngón tay nhấn vào chóp đuôi ống chích, đẩy từng chút từng chút chất lỏng màu đỏ bên trong vào.

“Biết đây là cái gì không? Đây chính là một loại thuốc được danh y Người vô danh nghiên cứu phát minh, có thể khiến thần kinh cảm giác đau đớn của người ta lớn hơn gấp trăm lần, trên người anh toàn bộ là vết thương lưu lại khi bị bọn họ dụng hình, chỉ cần loại thuốc này đi vào cơ thể, anh sẽ đau đến không muốn sống.”

Khi nói lời này, trong mắt cậu nhóc không có bất kỳ sự khiếp đảm cùng chùn chân nào, đôi mắt đen nhánh của cậu mặc dù chưa sắc bén được như người bố của cậu, nhưng cũng có thể khiến người ta nhìn mà phát khiếp.

“Tôi vừa mới tiêm có một giọt đã có thể cho anh cảm nhận được cơn đau gấp mười lần, nếu như lại tiêm vào thêm mười giọt, sợ là anh… Tôi biết anh thèm sống, anh cắn răng không nói, là đang chờ người tới cứu anh, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ không phải tới cứu anh, mà là tới giết anh diệt khẩu, nói đi, chỉ cần anh nói ra là ai giật dây, tôi để lại cho anh một con đường sống.”

Người đàn ông mặt sẹo nhịn đau, cắn chặt rang, cố gắng chống chọi đến cùng.

Cậu nhóc nhướng nhướng mày, đẩy ống chích tiến thêm về trước một chút.

Cảm giác đau đớn càng thêm dữ dội kéo tới, người đàn ông mặt sẹo mạnh mẽ địa cắn chặt răng cửa của mình, máu tươi lẫn lộn với nước bọt không ngừng tuôn ra từ khóe miệng.

Anh ta rõ ràng không nhúc nhích, nhưng hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Dương Tùy Ý chu miệng, chê cười nói: “Đúng là khối xương cứng, người như anh là ham sống nhất, cho nên đàng hoàng nói ra đi, có thể tránh được phải chịu thêm dằn vặt, tôi đây mới tiêm vào hai phần mười nha, tiếp tục nữa, lần sau thứ anh cắn hỏng sẽ không phải là hàm rang của mình, mà là… Đầu lưỡi, đầu lưỡi của người vừa đứt, chặn ở cuống họng, anh sẽ mất mạng trong vòng ba phút, có muốn thử một chút hay không?”

Trong con ngươi của người đàn ông mặt sẹo lộ ra một vẻ hoảng sợ.

Anh ta không sợ những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, nhưng lại hoảng sợ với đứa nhãi con chưa đủ lông đủ cánh. . Truyện Khác

Ông cụ non này, thật đúng là có khí chất.

Anh không muốn tiếp tục chịu đựng những thủ đoạn của cậu.

“Tôi nói, tôi nói, cậu đừng dùng loại biện pháp này dằn vặt tôi.”

Dương Tùy Ý cong môi nở nụ cười, nhổ ống tiêm ra khỏi tay anh ta, nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Anh tốt nhất đừng có giở trò gian gì, bằng không ông nhỏ tôi đây có trăm nghìn loại biện pháp dằn vặt anh, nói đi, anh là con chó nhà ai.”

Người đàn ông mặt sẹo run rẩy âm thanh hộc ra bốn chữ: “nhà họ Phó ở Kyoto.”

Nhà họ Phó ở Kyoto?

Dương Tùy Ý thoáng ngước mắt, híp mắt nhìn anh ta, cắn răng nói: “Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play