“Anh biết, anh biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng là một người mẹ thì đều sẽ bảo vệ đứa con mình theo quán tính như vậy, bà ấy yêu anh, vì vậy mới đem phần tình cảm này chuyển lên người em, Tâm Tâm, em nghe anh nói, bây giờ không phải là lúc em tự trách bản thân, bởi vị chỉ có em mới có thể cứu sống mẹ của chúng ta, em phải lấy lại tinh thần, dùng sự cố gắng lớn nhất của bản thân giúp bà ấy tỉnh lại, anh tin em nhất định sẽ làm được.”

Dương Tâm bật khóc hu hu lên: “Khi nào thì anh quay về?”

Nói xong, cô lại cảm thấy không thích đáng, qua loa lau hết nước mắt xong, vội vã nói: “Bây giờ anh đừng về, hãy xử lý xong hết việc bên đó trước đi đã, mẹ giao cho em, em bảo đảm đợi đến lúc anh trở về bà ấy sẽ mỉm cười chào đón anh, mẹ con hai người lại có thể ôm lấy nhau, bà ấy vẫn sẽ mang dáng vẻ hiền từ quen thuộc giống như trong ký ức anh, em…”

“Tâm Tâm.” Lục Gia Bách lên tiếng cắt ngang lời cô: “Cố gắng hết sức là được rồi, đừng để bản thân mình gánh trách nhiệm quá lớn, anh không hi vọng em sẽ xảy ra chuyện, có lẽ mẹ cũng có suy nghĩ như vậy, vì vậy nên mới dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, em không thể khiến bà ấy thất vọng.”

“Được, được rồi, em đồng ý với anh, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, không để bản thân chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Ngoan, muộn nhất thì bảy ngày nữa là anh có thể trở về rồi.”

“Ừm, ừm, em đợi anh trở về.”

Nhà họ Thẩm.

Cố Ngọc Hiểu bị hai tên nhóc chọc tức đến xuất huyết, bác sĩ khám và chữa trị hết mấy tiếng đồng hồ mới có thể ổn định lại thai nhi.

Cô ấy nổi giận đùng đùng chạy xuống tầng một, định sẽ dạy dỗ cho hai đứa nhỏ đó một trận, kết quả trong phòng khách không một bóng người.

Chồng cô ấy không ở đó, con trai không ở đó, ba đứa nhỏ tinh quái kia cũng không ở đó.

Quản gia mới từ bên ngoài bước vào, thấy Lâm Vũ Loan lạnh mặt đứng trong phòng khách, vội vàng nói: “Bà chủ, bà ở trên đó trông coi mấy tiếng đồng hồ rồi, chắc là đói rồi đúng không, tôi đi làm gì đó cho bà ăn?”

“Ăn cái gì?” Lâm Vũ Loan trừng bà ta, tức giận nói: “Tức đến no luôn rồi, tôi hỏi bà, ông nhà tôi với cậu cả đâu? Bọn họ đi đâu hết rồi?”

Quản gia nhìn bà ấy có chút ngạc nhiên: “Bà, bà chủ còn không biết sao, ngoại thành xảy ra vụ tai nạn giao thông cực lớn, con gái lớn của nhà họ Dương và bà Lục đều nằm trong danh sách thương vong, đã được đưa tới cơ sở điều trị cấp cứu rồi.”

Lâm Vũ Loan mở to đôi mắt nhìn bà ta, không dám tin: Bà, bà nói gì, Dương, Dương Tâm gặp tai nạn giao thông rồi? Chuyện, chuyện xảy ra lúc nào?”

“Sáng nay, chắc cũng qua sáu bảy tiếng đồng hồ rồi ạ, cũng không biết tình hình thế nào rồi, sau khi ông chủ cùng cậu chủ mang mấy người cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ đi thì vẫn chưa trở về, có lẽ tình hình khá nghiêm trọng.”

Lâm Vũ Loan ngồi xuống ghế sô pha.

Dương Tâm xảy ra tai nạn, vậy mà cha con bọn họ lại không nói gì với bà ấy.

Không, lúc trưa ông Thẩm có tìm bà ấy, nhắc đến Dương Tâm với bà ấy.

Lúc đó bà ấy đang nổi giận đùng đùng, giận dữ chửi mắng ông ấy, sau đó ông ấy không nói gì và đi mất.

Có lẽ lúc đó ông ấy muốn nói với bà ấy việc Dương Tâm gặp tai nạn giao thông rồi, nhưng thấy thái độ của bà ấy quá tệ, một lòng tập trung vào chuyện của Cố Ngọc Hiểu, vì vậy nên mới không nói gì.

“Ông chủ đã về ạ.”

Từ cửa truyền đến lời chào hỏi của nữ giúp việc.

Lâm Vũ Loan sau khi nghe xong vội vã xông ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play