*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Vũ Loan cười nói: “Bà cứ yên lòng yên dạ đi, Ngọc Hiểu đã có thai đứa cháu của chúng tôi, nếu không có danh phân, bên ngoài sẽ mắng đứa nhỏ này là con hoang, bà nói xem chúng tôi đành lòng như thế được sao?”
“…”
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Thành từ bên ngoài đi vào.
Lâm Vũ Loan thấy con trai mình trở về, vội vàng vẫy tay với anh ta: “Thành à, nhanh nhanh tới đây trấn an cô nhóc này đi nào, con bé mang thai con của con, hiện giờ chính là người có công rất lớn của nhà họ Thẩm chúng ta.”
Trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Thành không có biểu cảm gì, thong thả đi tới bên cạnh giường, lạnh lùng liếc nhìn Cố Ngọc Hiểu nằm trên giường, trong ánh mắt là vẻ ảm đạm không rõ.
Bàn tay Lâm Vũ Loan liền đánh một cái lên cánh tay của anh ta, oán giận mắng: “Thằng nhóc thối tha, còn ngơ ra đó làm cái gì? Vừa nghe mình được làm bố, đã vui mừng tới mức không nói nên lời rồi sao?”
Thẩm Thành chậm rãi rút lại tầm mắt, ánh mắt lướt qua một vòng mấy vị phụ huynh, lạnh nhạt nói: “Con muốn một mình nói chuyện với Ngọc Hiểu vài câu.”
không ăn thịt con, làm sao anh có thể nhẫn tâm tước đoạt đi quyền được sống của đứa trẻ này chứ?”
Thẩm Thành khẽ khép hờ hai mắt lại, lạnh nhạt nói: “Ngọc Hiểu, cô nên biết, tôi cũng không có tình cảm nam nữ với cô, mấy năm nay tôi vẫn luôn đối xử với cô như em gái của mình, nếu như thật sự có tình cảm với cô, đã cưới cô làm vợ từ lâu rồi, cũng không cần chờ đến bây giờ cô mang thai, tôi bị ép mới cưới cô.”
Cố Ngọc Hiểu cứng nhắc nhếch môi, nước mắt trong hốc mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Hay cho một câu “vẫn luôn đối xử với cô như em gái của mình”.
Hay cho một câu “bị ép mới cưới cô”.
Chẳng lẽ hâm mộ và truy đuổi nhiều năm đối với anh ta mà nói cứ không đáng một đồng như vậy sao?
Cô ấy thật sự rất đau lòng.
Vốn tưởng rằng mang thai đứa nhỏ của anh ta thì anh ta sẽ vui mừng, sẽ ôm cô ấy vào trong ngực quan tâm vỗ về, cùng nhau vẽ ra tương lai tốt đẹp.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, câu nói đầu tiên mà anh ta mở miệng nói lại là…
“Nếu như có thể, tôi hi vọng cô có thể phá thai.”
Đây là con ruột của anh ta mà, mặc dù là đứa trẻ tạo thành trong ống nghiệm, nhưng cũng là do gen của Thẩm Thành mà thành, là con ruột của anh ta, sao anh ta có thể nhẫn tâm tước đoạt quyền lợi sống sót của đứa bé?
“Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, em sẽ không đồng ý phá thai. Thẩm Thành, anh dẹp ý tưởng này đi, nếu anh không muốn cưới em, em cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng em nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này.”
“Anh không chào đón em như thế, chán ghét em như thế, vì sao đêm đó lại muốn chạm vào em, lưu lại con trong cơ thể em? Đây chính là lỗi của anh, cuối cùng lại muốn hai mẹ con em phải trả giá cho sai lầm của anh, anh dựa vào cái gì chứ?”
Thẩm Thành nghẹn lời, thấy thái độ cô ấy cương quyết, biết rõ mình không khuyên nổi cô, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Tôi chỉ là đưa ra một lời đề nghị, nói ra ý nghĩ trong lòng tôi, nếu như cô khăng khăng muốn lưu lại đứa nhỏ này, vậy tôi vẫn sẽ chấp thuận cho cô một cuộc hôn nhân, về phần sau khi cưới… Xin lỗi, có thể tôi sẽ không cách nào cho cô sự yêu thương như một người chồng, tôi cũng sẽ không xem cô là vợ, chúng ta ai lo người nấy, chỉ cho đứa bé một ngôi nhà là được.”
Cố Ngọc Hiểu tan nát cõi lòng, tất cả ảo tưởng đẹp đẽ toàn bộ đều hóa thành bọt biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT