“Vân Hành, nếu tôi nói tôi cùng Thẩm Thành đã vượt qua giới hạn, xảy ra quan hệ rồi, liệu anh còn có thể cưới tôi sao?”

Biểu cảm trên mặt Vân Hành cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng người, híp mắt nhìn cô ta.

“Cô Hai à, những chuyện thế này không thể đùa giỡn được đâu, sẽ mang đến tai họa cho cô đấy.”

Hải Cẩn duỗi chân ra, xích đu dưới người theo động tác của cô ta mà đi lên cao.

“Làm sao anh biết là tôi đang đùa? Nếu anh đã điều tra ra tôi thích Thẩm Thành, thì cũng nên hiểu rõ hết thảy đều có thể xảy ra, có quan hệ với anh ấy cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.”

Vân Hành thản nhiên nở nụ cười: “Nếu như hai người thật sự đã xảy ra quan hệ, với tính tình của hai người, sẽ không để cho vận mệnh tùy tiện sắp đặt, tin tức từ Hải Thành lan truyền ra là cô chủ của nhà họ Cố đã mang thai, chứng minh trái tim Thẩm Thành không ở trên người cô đâu, cô Hai à, đừng tự lừa dối mình nữa, người đàn ông kia, không thuộc về cô đâu.”

Hải Cẩn tung người lên nhảy xuống từ xích đu, bước nhanh đến trước mặt Vân Hành, cười khẩy nói: “Anh ấy không thuộc về tôi, vậy thì ai thuộc về tôi? Chẳng lẽ anh sao?”

Vân Hành đột nhiên đưa tay vòng qua eo cô ta, cười nhạt nói: “Quả thật tôi có thể thuộc về cô, từ cơ thể đến trái tim đều thuộc về cô.”

Dứt lời, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh ta vươn ra nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của cô ta, động tác triền miên, lộ ra sự mập mờ như có như không.

Hải Cẩn giãy dụa vài cái, không có kết quả, mạnh mẽ cất cao giọng quát lên: “Vân Hành, anh to gan lắm, lại dám hỗn xược, anh muốn tạo phản phải không?”

“Cô hai à cô đừng quên, bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, tôi có khó kìm lòng nổi đối với vị hôn thê của mình, mà làm ra một ít hành động thô lỗ thì thật sự là chuyện bình thường của con người, cho dù lan truyền ra ngoài đi nữa, người ta cũng sẽ chỉ nói chúng ta trẻ tuổi chơi bời, chỉ biết nói chuyện tình yêu tình báo.”

Hải Cẩn cực kỳ tức giận, đưa tay túm chặt lấy cổ áo anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Hành, anh nghe cho rõ đây, tôi chính thức tuyên chiến với anh, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ lấy về hết toàn bộ không thiếu thứ gì.”

Vân Hành thản nhiên cười: “Cô hai à vậy thì phải tập trung vào mà đánh, cũng đừng vì một người đàn ông không đáng giá mà buồn bã đau lòng nữa.”

“Được.”

Nhà họ Thẩm.

Trong phòng khách.

Bố Thẩm mẹ Thẩm, bố Cố mẹ Cố đang tụm lại bên giường, trên mỗi gương mặt đều là vẻ vui sướng.

Lâm Vũ Loan nắm tay Cố Ngọc Hiểu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ trên mu bàn tay cô ấy hai cái, cười nói: “Đứa trẻ ngoan, cái bụng của con thực sự là không chịu thua kém ai, chỉ có quan hệ với Thẩm Thành một lần mà đã mang thai rồi.”

Dứt lời, bà ta lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Cố ở phía đối diện, cười nói: “Lần này bà cứ an tâm đi, Ngọc Hiểu đã mang thai máu mủ của nhà họ Thẩm tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ con bé như của báu, không để cho con bé phải chịu bất kỳ uất ức nào.”

Mẹ Cố mỉm cười, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, khẽ thở dài: “Bà và thông gia đương nhiên sẽ đối xử tốt với Ngọc Hiểu, cho dù con bé không làm con dâu của các người, các người cũng sẽ yêu thương chiều chuộng con bé như con gái mình, nhưng dù sao sau này người sống với con bé cả đời cũng là Thẩm Thành, nếu Thẩm Thành không chịu cưới con bé…”

“Không thể nào.” Lâm Vũ Loan cất cao giọng, nói với giọng điệu kiên định mà cam đoan rằng: “Bà thông gia cứ yên tâm, đợi sau này Thẩm Thành trở về tôi sẽ trò chuyện hôn sự với thằng bé, lần này sẽ không tổ chức tiệc đính hôn nữa, thẳng thừng chuẩn bị cho hôn lễ luôn.”

Trên mặt mẹ Cố xuất hiện vẻ vui mừng.

Bà ta đã tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng cũng có thể chờ được tới khi con gái gả vào nhà họ Thẩm, làm nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm.

Loại nhà cao cửa rộng như Lục thị, bà ta không dám nghĩ tới.

Huống hồ Lục Gia Bách còn có người thừa kế, dù như thế nào cũng không đến lượt con của con gái bà ta.

Bỏ qua nhà họ Lục, chỉ còn lại nhà họ Thẩm chỉ đứng sau Lục thị mà thôi.

Bất kể như thế nào, bà ta cũng phải làm cho đứa con gái đói của mình bám vào được người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới hiện tại.

Sau này đi ra ngoài, người khác nói bà ta là mẹ vợ của một ông chủ nào đó, trên mặt bà ta cũng hưởng chút vinh quang.

“Có những lời này của bà thông gia, tôi đã yên tâm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play