Điều duy nhất khiến cô hy vọng là Thẩm Thành đồng ý cho cô một ngôi nhà, đồng ý cho cô danh phận.
“Được, chỉ cần anh chịu cho đứa bé một ngôi nhà là em đã mãn nguyện rồi, dù sao đời này ngoại trừ anh ra em sẽ không gả cho ai khác, vào cửa nhà họ Thẩm, thay anh lo liệu việc nhà, dù là không chiếm được sự yêu thương của anh cũng không sao, em sẽ yên lặng chăm sóc anh, chăm sóc đứa bé của chúng ta là được.” .
truyện xuyên nhanh“…”
Phòng sách.
Bố Thẩm ngồi dựa vào trên ghế sô pha, ánh mắt ôn hòa nhìn Thẩm Thanh Vi ngồi đối diện.
“Thanh Vi à, con nói xem mấy năm nay bố đối với con như thế nào?”
Thẩm Thanh Vi bắt đầu lo lắng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ không lành.
Cô ta không ngốc, trong lời nói của bố có chuyện gì đó, nhưng nhất thời cô ta cũng không đoán ra được ý của ông, cho nên không dám tùy tiện đáp lời.
“Bố đối với con rất tốt, mọi người đều ao ước có người bố tốt như con, bố là người mà con kính trọng nhất trên đời.”
Bố Thẩm nhẹ gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, nói thẳng: “Con hãy nhận người mẹ ruột của con đi, như thế cũng tốt, con là máu mủ ruột rà của bà ấy, tình cảm dành cho con sẽ thắm thiết hơn chúng ta nhiều.”
Thẩm Thanh Vi mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn ông, run giọng hỏi: “Bố, bố nói vậy là có ý gì? Mẹ của con là Lâm Vũ Loan, con là con gái nhà họ Thẩm, nào có mẹ ruột nào khác…”
Không đợi cô ta nói xong, bố Thẩm trực tiếp khoác tay ngăn cô ta lại: “Con không cần giấu diếm, bí ẩn về thân thế của con bố đã biết rõ ràng rồi, thông qua xét nghiệm thân nhân xác nhận Dương Tâm là con gái của bố, hơn nữa bố còn tra được Trần Thục Quyên chưa chết, lấy thân phận bà chủ phía sau của Thái Trang để quay về Hải Thành, các người đã gặp nhau.”
“Không phải bố trách con và mẹ ruột nhận nhau, con có thể tìm được người thân của mình thì bố cũng rất vui mừng, nhưng con gái ruột của bố vẫn còn chưa nhận cha mẹ ruột của mình, còn bị người ngoài chửi là con hoang.”
Thẩm Thanh Vi cứng nhắc cắn cánh môi.
Bố Thẩm đã nói thẳng mọi chuyện như vậy, nếu cô ta còn giả ngu sẽ chỉ gây nên sự phản cảm của ông, còn không bằng giả vờ yếu đuối vô tội, có lẽ có thể tranh thủ sự yêu thương và thương tiếc của ông.
“Bố, con xin lỗi, không phải con cố ý muốn giấu bố, thực tế là… khi con biết được việc này thì quá mức khiếp sợ, không dám nói sự thật cho mọi người biết, con muốn làm con gái nhà họ Thẩm, dù là trong cơ thể con không chảy dòng máu của bố, nhưng con vẫn muốn làm con gái bố.”
Bố Thẩm vẫy vẫy tay với cô ta.
Cô ta vội vàng tiến tới nhào vào trong ngực ông, sau đó gào khóc.
Bố Thẩm vừa vỗ vỗ lưng cô ta, vừa khe khẽ thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, con vĩnh viễn là con gái nhà họ Thẩm, dù cho không phải con gái ruột, cũng sẽ là con gái nuôi.”
Nói đến chỗ này, lời ông đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói: “Bố đã quyết định tổ chức buổi họp báo phóng viên, tuyên bố với bên ngoài thân phận của Tâm Tâm, con yên tâm bố sẽ không nói năm đó là do mẹ ruột của con tham hư vinh mà đánh tráo hai đứa trẻ, chỉ nói năm đó người nhà hai bên đã ôm nhầm đứa trẻ, bố hy vọng sau khi Tâm Tâm trở về gia tộc, con có thể chung sống hòa bình với con bé, đừng xảy ra chuyện gì, con có làm được không?”
Có làm được không ư?
Không thể!
Tại nhà họ Thẩm, có Thẩm Thanh Vi thì sẽ không có Dương Tâm, có Dương Tâm thì sẽ không có Thẩm Thanh Vi, các cô vĩnh viễn cũng không có khả năng cùng tồn tại.
Không có khả năng!
“Có thêm một người chị em, con vui mừng còn không kịp đây, sao lại gây sự được? Bố yên tâm, con nhất định sẽ sống chung hòa bình với cô ấy.”
Đến lúc đó lại cẩn thận trừng trị cô.
“Ngoan lắm, con hiểu được là tốt rồi, về phần Lục Gia Bách, con cũng nên sớm buông tay, bố sẽ lại tìm kiếm cho con một thanh niên đẹp trai tài giỏi, giúp con có được một hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.”
Trong lòng Thẩm Thanh Vi xẹt qua một nụ cười giễu, còn nói đối xử như nhau, nhưng lại bất công đến như vậy, thật sự cho rằng cô ta là chú thỏ trắng không hiểu gì sao.
Cô ta chính là muốn gả cho Lục Gia Bách, chiếm lấy người đàn ông mà Dương Tâm yêu thương, khiến cả đời này cô phải sống trong dày vò và thống khổ.