Bầu không khí chết chóc tiếp tục kéo dài mất giây, sau đó anh liền thả lỏng sự khống chế của mình với cô.

Dường như ngay khi anh đứng dậy, Dương Tâm liền từ sofa nhảy cẫng lên.

Lục Gia Bách bị động tác trảnh anh như tránh tà của cô khiêu khích, gương mặt anh tuấn lại xây xẩm thêm nhiều.

Không phải cô đang gợi tình anh, mà có thật sự rất ghét anh, thật sự hận không thể tránh xa ra một chút.

“Cốc cốc cốc”

cửa phòng chờ vang lên tiếng gõ, Lục Gia Bách thấp giọng hỏi: “Trốn trong nhà vệ sinh hay đứng ở đây để bọn họ nhìn thấy hết?”

Còn phải chọn sao?

Dương Tâm quay người lại chạy vội vào nhà vệ sinh. . Truyện Dị Giới

Lục Gia Bách nhìn bóng người của cô, đáy mắt ánh lên vẻ u tối.

Người phụ nữ chết tiệt, chạy dứt khoát thật đấy.

Nếu đổi lại là tên nhóc Trần Tuấn kia, liệu cô có bài xích như vậy không?

Cửa mở ra, gương mặt tuấn tú như hồ ly của Đoàn Ninh ngó vào.

Anh lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”.

Đoàn Ninh cười hề hề, nhón chân lên nhìn vào bên trong: “Tôi nghe nói có hai nhà họ Dương mang canh gà tình yêu tới phòng tổng giám đốc, cô ta đâu rồi? Đừng nói với tôi là anh nổi hứng, thẳng thừng.”

“Câm miệng” Lục Gia Bách thấp giọng quát.

"..” Ánh mắt Đoàn Ninh nhìn xuống dưới, dán chặt vào phần bụng của anh, nhướng mày cười.

Đúng là người đàn ông dâm đãng, tự nhốt mình trong phòng nghịch “em trai”.

“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút đi”.

Đoàn Ninh vuốt mũi, cười gian: “Có cần tôi tìm vài em trong công ty giải trí dưới trướng Lục Thị cho anh không? Mấy cô đó cô nào cũng non tơ cả, chắc chắn.”

“Cút!” Anh vung tay lên đóng sập cửa phòng.

Đoàn Ninh sờ chiếc mũi đáng thương, không kìm được mà rên rỉ: “Còn tưởng qua cái đêm bảy năm trước là anh phế rồi, nếu không mấy năm nay sao lại không gần phụ nữ thể. Không ngờ anh vẫn âm thầm tự giải quyết, nếu để mấy đám phóng viên biết được, chắc chắn sẽ sái quai

hàm cho mà xem”

“Cậu ta đi rồi, cô ra đi”

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy róc rách, một lúc sau, Dương Tâm mang gương mặt đầy nước đi ra.

Cô đứng trong góc với vẻ cảnh giác, rủn ấy nói: “Anh đừng lại đây, chúng ta cứ nói chuyện như thế này đi.”

Lục Gia Bách nhướng mày, đôi mắt đen sâu hoắm khóa chặt người cô, gằn giọng hỏi từng chữ: “Cô Dương nghĩ tới bây giờ có thể bàn chuyện công việc được sao?”

ẮC...

“Hay là tôi đợi ở ngoài nhé, bao giờ anh giải quyết xong thì chúng ta nói tiếp.”

“Bảy giờ tối nay, đến tầng 2 nhà hàng Chương Thượng”

“Gì cơ?”

“Bàn việc trên bàn ăn” Lục Gia Bách rít ra năm chữ từ kẽ răng.

Má nó, cơ thể anh sắp nổ tung rồi, sao người phụ nữ này không mau cút đi vậy?

Dương Tâm hoảng hốt chạy vội.

Kích thích quá!

Lần đầu tiên vào phòng tổng giám đốc, liền bắt gặp cảnh tổng giám đốc...

Không được nói không được nói!

Dương Nhã khóc rưng rức suốt đoạn đường về nhà họ Dương, phát tiết trước mặt Tôn Bích Như xong, cô ta mới bình tĩnh trở lại.

“Mami, đến nước này rồi mà anh ấy vẫn không chịu đụng vào con, mẹ muốn con phải làm sao đây?”

Tôn Bích Như cau mày, trầm mặc một lúc mới hỏi: “Có phải cậu ta có vấn đề về chuyện ấy không? Chẳng nhẽ phế trên người tiền nhân Dương Tâm từ bảy năm trước rồi?”

Mặt mày Dương Nhã trắng bệch, giọng run rẩy: “Không... không thể nào... tuy đêm đó hơi dài... nhưng không đến nỗi bị tàn phế chứ?”

“Haiz, bây giờ chắc con nên nghĩ xem làm thế nào để gột sạch hiểu nhầm đi, chứ không phải ngồi đây đoán mò chuyện kia, nói khó nghe hơn thì là nếu cậu ta thật sự có vấn đề, thì con định bỏ hay không? Đừng ngu ngốc nữa, vinh hoa phú quý cả đời đấy, nữ chủ nhân của Lục Thị là vị trí cao sang như thế nào cơ chứ?”

Dương Nhã thầm thở dài, kìm nén nỗi bất an trong lòng lại, lạnh giọng nói: “Chắc chắn là do tên nghiệt chủng kia bỏ thuốc vào trong cảnh, nó muốn hãm hại con. Con hận! Hận vì mình quá nhân từ, mấy năm trước không bóp chết nó luôn, chết luôn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”

Tôn Bích Như vừa định mở lời thì túi của Dương Nhã vang tiếng chuông điện thoại.

“Con đi nghe điện thoại chút”.

“Bảy giờ, nhà hàng Chương Thượng”

“Bảy giờ tối, nhà hàng Chương Thượng”

Trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói của Lục Gia Bách, cùng mốc thời gian, cô phân thân à?

“Bảy giờ không được, em có việc phải xử lý, hay là bày rưỡi hoặc tám giờ nhé?”

Trần Tuấn cười nhẹ, ấm áp nói: “Đương nhiên là phải theo thời gian của em rồi, vậy tám giờ nhé”

Đáy lòng Dương Tâm bỗng thấy ấm áp, đó chính là Trần Tuấn, một Trần Tuấn dịu dàng.

“Vâng, vậy cứ chốt thế đi. Tám giờ tối nhà hàng Chương Thượng, không gặp không về” “Con cũng muốn đi”

- --------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play