“Trả lời tôi, có phải có chính là nhà thiết kế mà Lục Thị mời không?”
Dương Tâm khẽ hắng giọng, rồi giương mắt nói: “Đúng vậy. Chính là tôi. Lúc trước anh Lục hẹn tôi, nhưng anh trăm công nghìn việc, tôi sợ làm phiền anh, nên từ chối cuộc hẹn của anh, tôi xin lỗi”
Khóe môi bạc mỏng của Lục Gia Bách giật giật, đáy lòng dấy lên một sự chua chát.
Anh vẫn nhớ khi Trần Tuấn nắm tay cô, cô ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo nhỏ. Đến lượt anh mời cô, cô lại thẳng thừng từ chối, cúp điện thoại nhanh không ai bì kịp. Trần Tuấn có thể lọt vào mắt cô, chẳng nhẽ anh lại không được?
Vả lại, biểu cảm lạnh lùng xa cách kia chướng mắt quá đi thôi, ở bên anh khiến cô thấy khó chịu đến vậy sao?
“Cô thích Trần Tuấn?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối khiến Dương Tâm vô thức cau mày, trầm mặc hồi lâu, cô đưa ra một câu trả lời nước đội: “Con trai tôi gọi anh ấy là bố”
Vậy nên chuyện cô thích Trần Tuấn hay không phụ thuộc vào chuyện con trai cô có chấp nhận Trần Tuấn hay không?
Từ câu trả lời đó, dường như anh có thể nghe ra một vài thông tin, liệu anh có thể hiểu là đứa bé đó không phải con của Trần Tuấn không?
Dương Tâm giơ tay ra định đẩy vai anh, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào làn da nóng rực của anh, cô lại vô thức rụt lại.
Nóng quá!!!
Trên người người đàn ông này có lửa à?
Sự đụng chạm khơi gợi dục vọng thoáng chốc làm bộc phát sự điên cuồng đang được kiềm chế trong cơ thể Lục Gia Bách. Anh vô thức nắm lấy cổ tay cô, để lòng bàn tay mát lạnh của cô dán lên ngực mình.
Sự phản kháng vô hình. Dương Tâm cố gắng giãy dụa nhưng không có kết quả gì, cô không thể không từ bỏ, giương mắt lạnh lùng nhìn anh, gằn giọng nói từng chữ: “Anh Lục, chẳng phải tự thế của chúng ta quá ám muội rồi sao? Tuy đều là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm với hành động của mình, nhưng anh đừng quên thân phận của mình. Chỉ cần Dương Nhã vẫn còn ở nhà họ Lục thì tôi chính là chị vợ của anh, còn anh, chỉ có thể là em rể của tôi. Hành động vô phép của anh Lục đây là muốn giẫm lên ranh giới luân thường đạo lý?”
Một câu “chị vợ, một câu “em rể” khiến Lục Gia Bách xây xẩm mặt mày, anh hung hăng
trừng mắt lườm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em gái yêu quý của cô vừa mới hạ thuốc tôi, sau đó chạy mất dạng rồi. Cái bẫy do cô ta gài, thân làm chị gái, cô thay cô ta xử lý cũng là chuyện rất bình thường”
Ý anh là... anh muốn... ngủ với cô?
Vô liêm sỉ!
“Buông ra, nếu không tôi không khách sáo đâu đấy?”.
“À thế à?” Lục Gia Bách nhướng mày, giơ tay lên bóp khuôn cắm trắng nõn thanh mảnh của cô, làn da nhẵn bóng dưới sự ma sát bằng đầu ngón tay của anh phát ra khí lạnh ghê người, quấn lấy xác thịt, như đang kích thích nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng anh, từng hồi từng hồi, như pháo hoa bùng nổ, vang tiếng rợp trời.
Anh sắp không kìm chế nổi mình nữa rồi.
Người phụ nữ này có thể khiêu khích sự xao động trong lòng anh.
“Không biết cái kiểu “không khách sáo” của cô Dương là gì nhỉ? Hay là thể hiện cho tôi xem thử đi”
“Đồ bì ổi” Dương Tâm khẽ chửi thề, đầu gối gập mạnh, nhanh chóng bổ về phía giữa hai đùi anh.
Người đàn ông ở trong tình huống nào sẽ yếu nhất?
Ví dụ như... lúc này!
Nếu bây giờ chịu một đòn chí mạng, chắc chắn sẽ là bài học khó quên cả đời của anh.
Nhưng tốc độ của cô nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng tốc độ của anh. Dường như người đàn ông này đoán trước được ý đồ của cô, khi cô nhấc chân lên, anh đã giơ tay ra bắt lấy đầu gối của cô, sau đó siết mạnh.
"A"
Đứng một chân không giữ được thăng bằng, vậy nên cô mất trọng tâm, ngả hắn người về phía trước.
Một giây sâu, quay vòng vòng một hồi, lưng không hề và phải tường, mà tiếp xúc với một mặt phẳng mềm mại.
Hừm.
Cô... ngã thẳng vào ghế sofa, theo lục đàn hồi, khi người cô ngã xuống còn nhảy bật lên hai cái, tạo thành sự kích thích thị giác mãnh liệt, như thể một lời mời gọi vô hình, tràn đầy sự mê hoặc chí mạng.
Cô vô thức ôm lấy cánh tay, thử tìm cách lật người dậy, nhưng người đàn ông ấy lại như một con quỷ, lần nào cũng nhanh hơn cô một bước.
Thế là, hai tay cô bị khóa chặt, nói thẳng ra là bị cô định trên đỉnh đầu của người đàn ông đang đè trên người mình.
Lục quá mình, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể cựa quậy được.
Dương Tâm cười lạnh, gằn giọng nói từng chữ: “Nhưng tôi không thích bị lợn hiếp”
Bên ngoài văn phòng có tiếng động, hình như có người đang gọi Lục Gia Bách.
“Đoàng” một tiếng, trong đầu Dương Tâm như có thứ gì đó nổ tung.
“Đứng dậy, đừng làm to chuyện, nếu không chúng ta đều mất hết mặt mũi đấy. Anh Lục, chỉ dựa vào điểm anh từng ngủ với Dương Nhã cũng khiến tôi không tài nào có thiện cảm với anh được.”
Sắc mặt anh Lục trầm xuống, nghĩ đến Dương Nhã, nghĩ đến Lục Minh, đáy lòng anh lại dấy lên cảm giác bất lực.
- --------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT