Bên tại đột nhiên vang lên tiếng bé trai non nớt, dọa Dương Tâm giật nảy mình.
Nhìn cục thịt nhỏ đang ngồi trước cửa nhà mình, cô Dương lại lên cơn đau đầu.
Má nó, bố con hai người sao lại như âm hồn bất tán vậy, đến đâu cũng gặp, không phải bố thì con trai, cứ lần lượt như thế!
"Mẹ ơi..."
Dương Tâm vô trán, thở dài nói: “Cô nói này cậu chủ nhỏ, nể tình cô từng cứu cháu một mạng, cháu đừng tới chuốc họa cho cô nữa được không? Cô tốt bụng nuôi cháu vài ngày, kết quả suýt thì bị bố mẹ cháu tống vào tù, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Cháu xem cái túp lều này của cô này, quá nhỏ, không có chỗ cho cháu đâu”
Cậu nhóc đứng bật dậy, nhìn cô với vẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Lần này là do con không để ý, bị người phụ nữ kia lừa, nhưng mẹ yên tâm, con đã dạy dỗ cô ta rồi”
Người phụ nữ kia?
Dương Tâm nheo mắt, cau mày hỏi: “Cháu biết ai là người hạ độc hai đứa?”
“Vâng” Cậu nhóc gật đầu như gà mổ thóc, nghiêm túc nói: “Người phụ nữ kia quá xấu xa, lúc nào cũng tìm cơ hội hại chết con. Lần này cô ta dùng cách đó vừa giải quyết được con, vừa vui oàn cho mẹ, một mũi tên trúng hai đích, độc ác chết đi được”.
Dương Tâm hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới gặng hỏi: “Không phải đó là mẹ ruột của cháu sao? Tại sao lại giết cháu?”
“Cô ta không phải mẹ con” Cậu nhóc nâng cao giọng, tâm trạng kích động hẳn lên: “Ai bảo cô ta là mẹ con nữa, con sẽ đánh người đó cho xem”
Dương Nhã không phải là mẹ cậu nhóc à?
Không phải chứ!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại cảm thấy trong chuyện này có gì đó sai sai.
Theo lý mà nói, cậu nhóc này là cây tiền của Dương Nhã, mẹ nhờ con mà sang giàu. Cô ta có địa vị ở nhà họ Lục hay không, tất cả đều trông cậy cả vào đứa con trai này.
Nhưng bây giờ cô ta lại hạ độc cậu nhóc, vả lại còn tuyệt đường sống, rõ ràng là không muốn để cậu nhóc tồn tại trên đời. Chẳng nhẽ từng ấy vẫn chưa đủ để chứng minh trong câu chuyện này có ẩn tình gì khác sao?
“Tại sao cháu lại nói cô ta không phải mẹ cháu? Lúc đầu cô ta bế cháu vào nhà họ Lục mà, nếu cô ta không phải mẹ cháu, vậy tại sao cháu lại ở trong tay cô ta?”
Dương Tầm nhìn kỹ cậu một lượt, thấy trong mắt cậu ánh lên vẻ trầm ổn và tinh tường không phù hợp với lứa tuổi, bề ngoài trông không giống đang đùa cợt.
Cậu nhóc thật sự là do Dương Nhã trộm của người khác mang về sao?
Chuyện này.
Cậu nhóc giựt giựt vạt áo của cô, dè dặt nói: “Mẹ ơi, buổi trưa con dạy dỗ cô ta một trận rồi, chắc chắn bây giờ cô ta đang phát điên lên đấy, nói không chừng còn bị bố con đuổi ra khỏi nhà rồi cũng nên. Nể tình con kịp thời giúp đỡ, mẹ để con tiếp tục sống ở đây nhé”
Buổi trưa dạy cô ta một trận?
Trên trán Dương Tâm bắt đầu nổi gân xanh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩa
Lục Gia Bách nói Dương Nhã hạ thuốc mình, nói không chừng là do cậu nhóc này giở trò mèo cũng nên???
“Con bỏ thuốc vào canh gà cô ta nấu, nếu bố con biết cô ta lén lút bỏ thuốc vào canh, chắc chắn sẽ không dễ gì tha cho cô ta”
"... Quả nhiên là vậy.
Cậu Lục đảo mắt, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, cậu nói tiếp: “Kể của đồ chó hay thật đấy, e là cũng chỉ có đồ chó mới có cách dạy con bỏ thuốc vào canh của Lục diêm vương thôi.”
???
Vậy nên chú ý này là do Dương Tùy Ý nghĩ ra?
Cô suýt thì bị cái thằng đầu heo đó gài rồi, đến lạy con trai của mình.
Hay lắm!
“Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?”
Cậu Lục thấy sắc mặt cô xây xẩm, trong lòng khẽ hừ lạnh hai tiếng.
Đồ chó, bảo cậu mở cửa cho tôi thì không mở, tôi mách mẹ cậu chuyện hay ho của cậu, xem mẹ cậu có đánh chết cậu không.
“Một tiếng rồi ạ, con ấn chuông cửa, nhưng Tùy Ý không mởo cửa cho con, nói là cửa bị mẹ khóa trái rồi, mẹ, có phải Tùy Ý không thích con không?”
Dương Tâm cười lạnh, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Phòng khách không có ai.
Lục diêm vương đang họp lãnh đạo cấp cao, điện thoại kết nối với máy tính, khi ấn phím nghe, điện thoại tự động kết nối với loa.
Thoáng chốc, giọng nói trẻ con vang vọng trong mọi ngóc ngách của phòng họp cấp cao.
Trưởng phòng sale đang báo cáo thành tích bỗng im bặt, vô thức rụt cổ lại, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Có thể thấy, tổng giám đốc Lục đang rất giận, bộ dạng trông như thể bão lớn sắp ghé tới, ai dám động vào chắc chắn sẽ chết.
Đoàn Ninh vuốt mũi, cẩn thận cúp điện thoại, cung kính đưa tới trước mặt Lục diêm vương.
Thực ra anh rất muốn cười, há to miệng cười như điên.
Ha ha ha, kiểu tra khảo quỷ quái này e là cũng chỉ có cậu chủ nhỏ mới dám hỏi thôi.
Bị con trai gặng hỏi có phải đã ngủ với phụ nữ hay không, nghĩ thôi cũng thấy hài hước.
- --------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT