Anh ta nhăn mặt nói: “Tôi quên mất, Hứa Trúc Linh vẫn còn ở trên thuyền, giờ tôi phải qua bên đó trước. Tôi sẽ liên hệ người nhà họ Chu cho cô, cô về đó đi.”

Anh ta quay người, do dự một lát sau đó mới lấy điện thoại gọi cho Cổ Thành Trung.

Anh ta bắt buộc phải đích thân xin lỗi, như vậy mới có thể giảm bớt nghiệp chướng mà Chu Thị Linh gây ra.

Khoảnh khắc anh ta quay người đi Chu Thị Linh gắt gao bắt lấy cánh tay anh ta. Bàn tay của cô ta, vẫn luôn lạnh lẽo như vậy. “Lần này em sẽ thật sự thay đổi, anh có tin em không?”

Thời khắc này Chu Thị Linh hối hận vô cùng, bây giờ cô ta mới biết tính khí của bản thân xấu đến mức nào. Trước đây việc gì cô ta cũng làm theo ý mình không nghe bất cứ ai, cứ cho rằng một là khóc, hai gây rắc rối, ba dọa treo cổ là những thủ đoạn mà phụ nữ dùng không bao giờ thấy chán.

Thì ra…sẽ khiến người khác mệt mỏi. Cô sẽ thay đổi, lần này là nghiêm túc, nói được làm được. “Đợi lát nữa rồi nói.”

Viên Hoài Nam vô cùng nhẫn tâm, nhất quyết không quay người mà còn giật tay khỏi tay cô ta, bước từng bước lớn rời đi. Hứa Trúc Linh cảm thấy bản thân đói phát ngất ra rồi, cô ngồi trên boong tàu, ôm lấy lan can, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thương. “Muốn uống canh cá quá đi.”

Hứa Trúc Linh liếm liếm cánh môi khô khốc, ở đây đến một cốc nước lọc cũng chẳng có, cô cảm thấy mình sắp tụt đường huyết rồi. “Hứa Trúc Linh!”

Cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc, cô còn nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.

Chẳng lẽ cô gặp ảo giác rồi sao, sao có thể nghe thấy giọng nói của Cổ Thành Trung chứ.

Chính vào lúc này, có một chiếc thuyền ca-nô đang được lái đến gần, người đứng ở ngay đầu thuyền không phải Cổ Thành Trung đó sao? “Cổ Thành Trung!”

Cô mừng rỡ hét to.

Cổ Thành Trung nhanh chóng xuất hiện trên boong tàu du lịch, lúc anh vừa xuất hiện Hứa Trúc Linh liền nhảy bổ vào lòng anh. “Cuối cùng anh cũng đến rồi, em còn tưởng rằng cả đời này cũng không còn được gặp lại anh rồi cơ.

Khi Cổ Thành Trung nhận được điện thoại của Viên Hoài Nam đã nhanh chóng phi tới đây, tốc độ còn nhanh hơn Viên Hoài Nam mấy phút.

Anh nghe thấy cô nói mấy lời này còn tưởng rằng cô bị thương rồi liền nhanh chóng kiểm tra khắp một lượt nhưng lại chẳng phát hiện ra vết thương nào. “Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?” Anh nhìn thấy cô giơ tay ôm lấy bụng, nhìn giống như bị đau bụng đến mức không chịu nổi vậy.

Cô chỉ vào mấy con cá đang bơi lội nhảy nhót trên mặt biển: “Có thể câu hai con cá cho em không, mấy con cá này thật sự khiến người khác bực mình, cử dụ dỗ em suốt thôi. Nó biết em chưa được ăn cơm trưa, cũng chưa được ăn cơm tối, nên mới nhảy nhót trước mặt em như vậy. Đói quá, nếu anh đến muộn thêm vài phút em cảm thấy mình sẽ bị chết đói ở đây mất!”

Cổ Thành Trung nghe thấy mấy lời này không biết nên tức hay nên cười.

Anh bày ra giọng điệu không tốt búng cái trán của cô: “Đưa em đi ăn một bữa tiệc hải sản thật lớn.”

“Được thôi, được thôi.”

Hứa Trúc Linh vui vẻ reo lên.

Bọn họ lên đến bờ biển, tìm một nhà hàng hải sản ngay gần đó. Hứa Trúc Linh ăn uống phải gọi là vui sướng vô cùng.

Nhất là khi nghe được lời giới thiệu của đầu bếp, cá ở đây mỗi ngày đều được vớt lên từ biển, lúc nào cũng tươi ngon. Cô phải ăn hết sạch sành sanh mấy con cá nhảy nhót trước mặt mình!

Cô một bên vừa ăn, một bên vừa nói: “Sao anh lại biết em đang ở đó? Là Viên Hoài Nam nói cho anh biết sao?”

“Ừm, lá gan người nhà họ Chu lớn thật, đến người của anh cũng dám động vào!”

Âm thanh của Cổ Thành Trung không gấp gáp, không vội vàng, thậm chí còn có chút bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta không thể coi nhẹ sự lạnh lẽo trong đó, giống như một lưỡi dao sắc nhọn.

Hứa Trúc Linh vội vàng nói: “Chu Thị Linh thực ra không hề muốn làm em bị thương, bọn họ chỉ là cãi vã một chút mà thôi. Anh đừng tức giận, loại chuyện nhỏ thế này không cần làm to chuyện lên đầu. “Nhưng khiến em chịu khổ rồi.”

“Không có đâu, chả khổ chút nào, thịt cá rất ngon mà.”

Lúc này khắp đầu Cổ Thành Trung đều là vạch đen.

Ăn ăn ăn, trước mặt em còn bày sẵn một người chồng đẹp trai ngời ngời như vậy cũng đầu có thấy em nhìn nhiều thêm một cái!

Cổ Thành Trung tự nhiên lại ghen tỵ với bát canh cá.

Bên này Hứa Trúc Linh đã cơm no rượu say rồi, thoải mái thở hắt ra một hơi. Không ngờ rằng Viên Hoài Nam sớm đã đợi ở cửa nhà hàng rồi, anh ta là đến để tạ tội.

Có lẽ anh ta đã đứng đấy rất lâu rồi, trên mặt đeo một chiếc kính râm, chắc cũng do sợ bị người khác nhận ra. “Anh Trung!”

Nhìn thấy bọn họ đi ra, anh ta nhanh chóng bước đến nghênh đón.

Cổ Thành Trung híp mắt, sắc mặt không chút thiện chí. Tuy không tính toán nhưng anh cũng sẽ không giành sắc mặt tốt cho anh ta, hơn nữa trước mắt hai người bọn họ còn đang vướng phải vụ gán ghép cp.

Đây có được coi là tình địch không? Hứa Trúc Linh không ngờ rằng anh ta vẫn còn ở đây, không nén được bèn hỏi: “Chu Thị Linh không sao chứ?”

“Trước mặt cô ấy không có nguy hiểm gì, tôi đã liên hệ người nhà họ Chu đến đưa cô ấy về rồi. Tôi đặc biệt đến đây để nhận lỗi chịu tội, lần đùa giỡn này của Linh thật sự quá quá đáng rồi, tuy rằng không gây ra thương tổn gì cho cô Linh nhưng cũng sẽ khiến cô Linh đây chịu những ảnh hưởng không nhỏ về mặt tâm lý. Anh Trung nếu như muốn trách phạt, vậy để một mình tôi gánh vác, như vậy có được không?”

“Cậu? Cậu có gánh vác nổi không? Tôi còn không biết anh lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể gánh vác cơn giận của tôi?”

Giọng điệu của Cổ Thành Trung mang theo hơi lạnh, không hề nói ngoa chút nào, Viên Hoài Nam trong mắt anh đúng là chẳng đáng nhắc đến.

Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy lời này, cứ cảm thấy như vậy thật không hay.

Cô vừa định nói thay Viên Hoài Nam vài câu thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Cổ Thành Trung quét qua.

Cánh môi bạc hé mở, những lời nói không khách khí cứ thế mà tuôn ra: “Nếu em dám cầu xin giúp cậu ta sẽ cộng thêm một tội. Đàn ông nói chuyện, em cứ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe là được.”

“Chủ nghĩa đại nam tử!”

Hứa Trúc Linh không nhịn được chán nản nói, lẩm bẩm một hai câu liền ngoan ngoãn im lặng, chỉ sợ nói thêm một câu sẽ khiến Viên Hoài Nam bị đưa lên Tây Thiên. “Em đi vào xe đợi anh, anh và cậu ta có vài chuyện cần nói.”

“Vậy anh…nhanh một chút.”

Hứa Trúc Linh nhìn Viên Hoài Nam một cái, hy vọng Cổ Thành Trung đừng có tức giận quá, nếu không cô cũng chẳng biết làm thế nào mới ổn.

Sau khi Hứa Trúc Linh rời đi, Viên Hoài Nam mới lên tiếng: “Anh Trung, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“Không phải lúc nãy cậu nói muốn một mình gánh vác cơn giận của tôi sao?”

“Đúng. “Vậy được, cậu đồng ý tôi một chuyện”

“Anh Trung mời nói.”

“Tôi muốn cậu đặt mạng sống của cô ấy phải quan trọng hơn chính bản thân cậu. Người giúp cậu không phải tôi mà là cô ấy, nếu sau này cô ấy gặp phải nguy nan gì, cậu đều phải bất chấp tất cả để giúp đỡ cô ấy. “Vậy ý anh Trung là… “Tôi sợ có người sẽ lợi dụng những lúc sơ hở, lợi dụng những lúc tôi không ở đây. Tôi không thể ở bên cạnh cô ấy suốt hai tư tiếng đồng hồ, Đà Nẵng cũng không yên bình giống như vẻ bề ngoài của nó. Dù sao tôi cũng phải làm chút chuyện vì cô ấy, cậu không cần phải cảm kích tôi, chỉ cần cảm ơn Hứa Trúc Linh cho thật tốt. Chuyện của cậu, tôi cũng sẽ để tâm đến nhiều hơn, chuyện giữa cậu và Chu Thị Linh tôi cũng biết một hai, tôi sẽ giúp cậu có được công ty truyền thông Thiên Hòa. “Nhưng mà, tình cảm giữa tôi và Linh xuất hiện vài vấn đề… ”

Viên Hoài Nam còn chưa nói hết đã bị Cổ Thành Trung ngắt lời. “Tôi không quan tâm chuyện tình cảm giữa hai người các cậu, thứ tôi muốn là thế lực của công ty truyền thông Thiên Hòa, hiểu chưa?”

Lúc này Viên Hoài Nam mới chợt hiểu ra, đối với vấn đề tình cảm hay chuyện riêng của anh ta, Cổ Thành Trung đều không có chút hứng thú nào, thứ anh quan tâm chỉ là năng lực của bản thân mình có đủ lớn không, sau này có thể trợ giúp Hứa Trúc Linh được bao nhiêu phần. Thái độ của Viên Hoài Nam đối với Cổ Thành Trung là sự cung kính nể phục, anh ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua người đàn ông nào vì người phụ nữ mình yêu mà lung lạc cả nửa giang sơn của Đà Nẵng chỉ để bảo vệ cô ấy. “Tôi biết phải làm thế nào rồi, tôi…tôi còn có một chuyện, mạnh dạn muốn thỉnh giáo anh đây. “Nói.”

Cổ Thành Trung nhăn mặt lạnh giọng nói. “Chuyện là…có lẽ tôi và cô Linh vẫn phải ăn với nhau một bữa cơm để quảng bá thêm một lần nữa, như vậy độ hot mới không bị giảm xuống.”

“Cậu muốn chết à?”

Từng khớp ngón tay đang nằm chặt của Cổ Thành Trung vang lên răng rắc.

Trước mặt anh mà còn nói mấy lời này là muốn anh tức chết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play