Viên Hoài Nam cười khổ, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, sống lưng Viên Hoài Nam lạnh toát, khắp người đều hôi lạnh.
Anh ta thật sự rất sợ nếu Cổ Thành Trung mà tức giận đến mức muốn lấy mạng của mình, vậy thì chấm hết rồi.
Rất lâu sau anh mới nhả từng câu từng chữ: “Nếu như cậu dám động vào tay của cô ấy, tôi sẽ phế tứ chi của cậu.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Viên Hoài Nam nhanh chóng đáp lại, biết rằng anh đã cho phép rồi.
Anh ta thở hắt ra một hơi, dùng ánh mắt tiễn anh rời đi. Cố Thành Trung quay trở lại xe, Hứa Trúc Linh lo lắng hỏi: “Anh không làm gì Viên Hoài Nam chứ.”
“Không được nhắc đến tên cậu ta, anh không muốn nghe.”
“Um.”
Cô nhanh chóng ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Không ngờ vào chính lúc này điện thoại cô lại reo lên, là Viên Hoài Nam gọi đến. “Anh Trung đã đồng ý cho chúng ta quảng bá thêm lần nữa rồi, có lẽ tôi vẫn cần cô Linh phối hợp một chút, cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm
Nghe thấy mấy lời này, Hứa Trúc Linh kinh ngạc vô cùng, ngờ vực nhìn về hướng người đàn ông đang lái xe, anh vậy mà lại đồng ý rồi? “Ừm, anh quyết định thời gian và địa điểm “Giúp tôi cảm ơn anh Trung.
Hứa Trúc Linh vẫn còn muốn hỏi thêm Cổ đi.”
Thành Trung có trách phạt gì anh ta không, nhưng nghĩ lại lại thấy hỏi như vậy trước mặt anh không hay chút nào, làm giống như bản thân mình rất nghi ngờ anh vậy.
Chắc hẳn cũng chẳng có trách phạt gì, không thì anh cũng chẳng đồng ý chuyện đó. Cô ngắt điện thoại, bàn tay nhỏ nằm lấy vạt áo của anh, nói: “Anh đồng ý rồi sao?”
“Nếu như cậu ta tìm đến em, em kiểu gì cũng mềm lòng đồng ý, anh việc gì phải làm người xấu khiến em nhìn anh không vừa mắt?”
“Trời đất chứng giảm, em không hề nói em nhìn anh không vừa mắt, anh đẹp trai như vậy cho dù có ngắm không cũng thấy đủ rồi, có biết không hả?”
“Chú ba Cổ, anh đừng có tức giận mà, đều là do em không tốt, anh xem em tổn bao nhiều công sức để lấy lòng anh thế này, anh tha lỗi cho em đi mà. Anh cứ nghiêm mặt thế này thật sự rất dọa người đấy.”
“Nếu dọa người em có thể không nhìn.” Anh nhạt nhẽo nói, ngữ khí cứng nhắc. “Á, đau bụng quá.”
Anh dừng xe ngay tắp lự, căng thẳng hỏi hạn: “Lẽ nào lúc nãy ăn đến hỏng bụng rồi sao?”
Lời của anh còn chưa nói hết không ngờ rằng cô lại nhồm người lên ôm lấy cổ anh, cánh môi áp sát vào tai anh, nói: “Chú ba Cổ, em biết sai rồi mà, anh thương em chút đi, đừng có giận dỗi em nữa.”
“Em…”
Cổ Thành Trung không ngờ rằng con nhóc này lại lừa mình, anh cũng chỉ vì quá quan tâm lo lắng mà hỗn loạn, thông minh như vậy mà cũng không nhìn thấu vài vở kịch của cô.
Anh có chút tức giận định đẩy cô ra, nhưng không ngờ rằng con nhóc này vậy mà dám thè lưỡi ra.
Trong chớp mắt, người anh run lên dữ dội.
Ngay sau đó lỗ tai truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của cô: “Chú ba Cổ, em yêu anh, thật sự rất rất yêu anh. Em giúp Viên Hoài Nam chỉ bởi vì em cảm thấy anh ta và Chu Thị Linh đáng thương, nghĩ đến nếu là em và anh, thích nhau nhưng lại không đến được với nhau, như vậy rất đáng buồn. Em may mắn hơn anh ta không phải sao? Bố của Chu Thị Linh trước sau không đồng ý, nhưng ông cụ lại rất thích em, chỉ mong em mau gả cho anh sớm một chút. “Chú ba Cổ, không phải em rộng lượng, cho dù nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở cạnh nhau cũng như không tim không phổi, mà là do em biết anh sẽ không bao giờ phản bội em. Em cũng giống như vậy thôi, cho dù có bao nhiêu người đàn ông lượn lờ trước mặt em, em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh. Em tin anh, cũng tin vào bản thân mình, anh có hiểu không?”
Nói xong cô buông tay khỏi người anh, đôi má phiếm hồng.
Nói một đống như vậy không chỉ khô miệng còn cảm thấy có chút thẹn thùng nữa.
Một đứa con gái như cô, da mặt thì mỏng, tự dưng nói hết mấy lời như mọi tim moi phối ra cũng rất xấu hổ đấy chứ.
Cổ Thành Trung nghe xong mấy lời này cũng cảm thấy bỏ tay rồi, con nhóc này bản lĩnh càng ngày càng lớn, giờ còn học được cách ra đòn phủ đầu nữa.
Đột nhiên nói mấy lời như vậy, trong lòng anh dù có tức giận đến mức nào cũng chỉ còn cách nhịn xuống.
Anh không nhịn được mà gõ vào đầu cô, nói: “Cho nên, anh không rộng lượng như em phải không? Em tin tưởng anh mà anh lại không tin tưởng em?”
“Không phải không phải, ý của em không phải như vậy. Chuyện này cho qua đi có được hay không vậy? Cứ nhắc đi nhắc lại em sắp hồ đồ rồi.”
Cô mếu máo nhìn Cổ Thành Trung, năm lấy vạt áo của anh: “Có được không?”
“Biết rồi, về nhà thôi.”
Anh thở hắt ra một hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó hai người cùng nhau lái xe về nhà.
Cuối tuần, cô và Viên Hoài Nam cùng nhau ăn cơm thì bắt gặp Thẩm Thanh. Thẩm Thanh rất vui khi thấy anh ta gia nhập vào phòng làm việc của mình, dù sao trong thế hệ hậu bối bây giờ, bà ấy cũng vô cùng thưởng thức Viên Hoài Nam.
Chuyện này đã bị đám phóng viên chụp được, càng tăng thêm tính chắc chắn cho việc hai người ở bên nhau, thậm chí có người còn nói cặp vợ chồng Ngôn Minh Phúc sớm đã nhận cậu con rể Viên Hoài Nam này. Nếu không tại sao khi Viên Hoài Nam vừa mới hủy hợp đồng với công ty giải trí Thiên Hòa họ đã ngay tắp lự mời Viên Hoài Nam về với đoàn đội của mình?
Fan mạng đồng thời tán thành, chỉ mong sao bọn họ đến với nhau.
Sau khi chuyện này qua đi Viên Hoài Nam coi như hủy được hợp đồng một cách triệt để, gia nhập vào tập đoàn Phát Đạt. Đằng sau còn không ngừng quảng cáo phim.
Giá trị của cậu ta không những không suy giảm mà còn tăng cao hơn.
Chuyện này trôi qua cũng là lúc Hứa Trúc Linh chuyên tâm để chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng không ngờ rằng có một ngày Chu Thị Linh lại tìm đến cô. “Cô lại định bắt cóc tôi sao?” Cô yếu ớt nói. “Cô có thể đưa tôi đi thăm dò một chút không? Tôi bây giờ không biết một tí gì về thông cáo và hành tung của Viên Hoài Nam, tôi cũng không muốn đi điều tra, sợ làm như vậy sẽ khiến anh ấy không vui, nhưng tôi thật sự rất nhớ anh ấy. Cô có thể đưa tôi đi xem anh ấy một chút không? Tôi sẽ chỉ đứng ở xa xa nhìn một cái thôi.” Chu Thị Linh van nài cô. “Nhưng mà, anh ấy bây giờ đang quay phim ở núi Voi, rất xa đó, lái xe cũng mấy đến bốn năm tiếng lận”
“Tôi lái xe qua đó, có được không? Tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương gì đến cô, nhìn được anh ấy một cái tôi sẽ đưa cô về ngay lập tức. Cứ coi như tôi nợ cô một ân tình, sau này nếu cô muốn tôi làm gì cứ việc sai bảo tôi là được, có được không?”
“Được thôi, chỉ cần cô không làm hại tôi là được, những thứ khác tôi không cần.
Hứa Trúc Linh dọn dẹp qua loa rồi mới đi cùng Chu Thị Linh, lái xe mất tròn năm tiếng đồng hồ mới đến được núi Voi.
Vừa hay đúng hai giờ chiều, bọn họ đang quay một cảnh rơi xuống nước. Có người nhận ra thân phận của Hứa Trúc
Linh, là bạn gái tin đồn của Viên Hoài Nam nên cũng không ngăn cản cô đi vào.
Vả lại bây giờ cô còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Ngôn, càng không có ai dám đắc tội.
Trong phim, nữ chính không may mắn bị rớt xuống nước, nam chính nhảy xuống cứu người.
Bởi vì diễn xuất của nữ chính cũng chẳng ra làm sao nên riêng cảnh này không biết đã bị kẹt biết bao nhiêu lần rồi.
Lần nào cũng phải quay lại từ đầu, lần nào Viên Hoài Nam cũng bị ướt đến rười rượi bò lên bờ, trên người anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, có thể nhìn ra được body cực chuẩn.
Cái cô diễn viên chính đó cũng tốn biết bao nhiêu tâm tư, cố ý dựa sát vào người Viên Hoài Nam, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà còn dám dụ dỗ cậu ấy.
Viên Hoài Nam có chút không kiên nhẫn nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
Anh ấy nhận không biết bao nhiêu hợp đồng quảng cáo, lần này được tính như một bộ phim truyền hình, anh rất cần tạo độ hot để quảng cáo cho phim mới.
Mà nữ chính lại có liên hệ với các nhà đầu tư nên anh cũng không tiện đắc tội.
Sau khi rời khỏi công ty giải trí Thiên Hòa, mọi thành tựu đều phải tự thân giành lấy. Chu Thị Linh tức đến mức nắm chặt bàn tay thành quyền, tức giận nói: “Anh ấy suốt ngày nói tôi chuyện bé xé ra to nhưng cô nhìn xem, người đàn bà đó đáng ghét đến mức nào chứ, cả người ướt sũng mà lại còn cố tình dựa sát vào người anh ấy. Nếu tôi trước đây tôi chắc chắn sẽ bỏ thuốc xổ vào đồ uống của cô ta, bỏ sâu róm vào bát cơm của cô ta, chọc thủng lốp xe bảo mẫu của cô ta, đổi cho cô ta một bộ đồ trang điểm kém chất lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT