Cô rớt vào trong nước, giây tiếp theo Viên Hoài Nam nhảy xuống ca nô, không chút do dự bơi vào trong biển cứu Hứa Trúc Linh.
Chu Thị Linh đứng ở trên boong tàu nhìn thấy cảnh như vậy, trái tim đau nhói.
Anh ta không yêu mình, trái tim của mình cũng đã chết rồi.
Vậy thì cô ta còn sống để làm gì?
Cô ta nhìn cái dạo gắm sắc bén kia, phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, cuối cùng khẽ cắn môi, cắt lên tay của mình, sau đó nhảy xuống biển. nếu anh lựa chọn cứu cô ta, vậy thì anh cứ trơ mắt nhìn em chết ở trong vùng biển này đi.
Dù sao anh cũng không yêu em, như vậy cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi.
Viên Hoài Nam vừa mới cứu Hứa Trúc Linh lên, thì nhìn thấy Chu Thị Linh nhảy vào trong lòng biển.
Không bao lâu sau mặt biển bị nhiễm một khoảng màu đỏ hồng. “Mau đi cứu cô ấy! Khụ khụ.”
Hứa Trúc Linh đau đớn họ khan, leo trèo lên trên ca nô. “Anh đừng để ý tới tôi nữa, người trong lòng anh sắp biến mất rồi!”
Viên Hoài Nam nhìn mặt biển, nhanh chóng xoay người rời đi.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Chu Thị Linh, nhưng mà cô ta đã cắt vỡ động mạch chủ, mất máu quá nhiều, đã rơi vào hôn mê.
Tuy rằng Hứa Trúc Linh bơi không tốt, nhưng vẫn có thể bơi chó vài cái, cổ sức bơi vào bên cạnh du thuyền.
Chỗ đó có treo một cái phao cứu hộ.
Rõ ràng là ca nô chạy nhanh hơn du thuyền to lớn này một chút, cô nói Viên Hoài
Nam mau đưa Chu Thị Linh lên bờ tìm bác sĩ chữa trị.
Cũng may chỗ này cách bờ biển không xa, ở nơi này cũng vừa khai phá thành một khu nghỉ dưỡng xa hoa, thiết bị chữa bệnh chắc chắn cũng đã rất hoàn thiện. Viên Hoài Nam không dám chậm trễ, anh ta cảm thấy trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Anh ta thay đổi phương hướng, nhìn nửa thân người Hứa Trúc Linh còn đang ở trong nước, nói: “Mong cô Linh nói giúp mấy lời với anh Trung bên kia, chuyện này…có thể đừng làm liên lụy đến nhà họ Chu không.”
“Sẽ thuyết phục, sẽ thuyết phục, anh mau đi đi, tôi chờ anh quay về cứu tôi, tôi…tôi không biết lái thuyền!”
Viên Hoài Nam gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Hứa Trúc Linh vẫn đang dùng sức chín trâu hai hổ của mình, miễn cưỡng bò lên trên du thuyền, gió lạnh thổi tới, cả người đều lạnh run.
Cô tuỳ ý tìm một chút quần áo sạch sẽ ở bên trong để thay, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Chu Thị Linh sẽ không có vấn gì.
Cô ta cũng không phải là người xấu gì, tuy rằng bắt cóc mình, nhưng không có ý muốn hại cô.
Lần trước bỏ thuốc xổ, cũng là trò đùa dai mà thôi.
Cô ta chỉ là quá thích Viên Hoài Nam, yêu sâu đậm một người, mới có thể làm ra hành động cực đoan như thế.
Cô nhàm chán chờ đợi ở trên boong tàu, chờ đợi Viên Hoài Nam tới tìm mình.
Nhưng thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô đã đợi hai tiếng đồng hồ, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ tình trạng của Chu Thị Linh không lạc quan lắm?
Buổi sáng cô đã nói với Cổ Thành Trung, giữa trưa sẽ ăn cơm ở trường học, buổi chiều phải tới thư viện.
Mà cả ngày hôm nay anh đều rất bận rộn, nghe nói sắp khai thông thị trường buôn bán ở nước ngoài, phải tiếp mấy đối tác quan trọng.
Anh bận rộn không thấy thấy nam bắc, chắc chắn là phải chạng vạng tối mới tới trường học đón mình được, lúc ấy đã là 6 giờ rôi.
Trời ạ, bây giờ vừa mới quá giữa trưa, còn phải tiếp tục chờ thêm một buổi chiều nữa, cô thật sự rất…
Buổi sáng cô cũng không ăn bao nhiêu, bây giờ còn sớm mà bụng đói đã kêu vang rồi.
Cô nhìn thấy mặt biển có cá nhảy lên, rất muốn vớt hết chúng nó lên, sau đó làm một nồi canh ngon lành, thật là tốt biết bao.
Đói…Thật sự rất đói.
Hứa Trúc Linh ỉu xìu ôm lan can, đôi mắt chỉ có thể nhìn cá trong biển mà phát thèm.
Tình huống bên Viên Hoài Nam thật sự không được tốt, Chu Thị Linh mất máu quá nhiều, rơi vào hôn mê, đến bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Bốn giờ chiều, ngón tay cô ta đột nhiên run rẩy một chút, làm anh ta vui mừng khôn xiết, lập tức gọi một tiếng. Bác sĩ nói người bệnh có dấu hiệu thức tỉnh lại.
Anh ta vui mừng đến phát điên lên, vẫn luôn canh giữ ở trước giường, đợi khoảng nửa giờ, Chu Thị Linh mới tỉnh lại.
Trong giây phút cô ta nhìn thấy Viên Hoài Nam, nước mắt tràn ra, làm ướt cả gối.
Cô ta khóc rất nhiều, rút tay mình trong lòng bàn ray anh ta ra.
Cô ta nói: “Anh ở đây làm gì? Em chết rồi, thì sẽ không có ai quấy rầy anh nữa, cũng không cần cảm thấy em điêu ngoa tùy hứng, như vậy không phải…
Cô ta còn chưa nói xong, Viên Hoài Nam đã không kiềm chế được, trực tiếp hôn lên môi cô ta.
Nụ hôn này, nhiệt tình mà lại mãnh liệt. Chu Thị Linh có chút mơ màng, sau một lúc lâu cũng chưa có phản ứng lại.
Sau khi kết thúc, cánh môi cô ta hơi hơi sưng đỏ, có thể thấy được nụ hôn vừa rồi mạnh mẽ như thế nào.
Ánh mắt của cô ta từ mơ màng đến tỉnh táo, lại đến lửa giận. “Viên Hoài Nam, anh làm gì vậy? Nếu anh đã không cần em, vì sao anh… Vì sao còn muốn hôn em? Chơi đùa em rất vui sao?”
Chu Thị Linh vô cùng tức giận nói.
Giây tiếp theo, Viện Hoài Nam ôm chặt cô ta ở trong ngực, dùng sức ôm chặt lấy, giống như muốn hoà tan cô ta vào trong xương cốt mình: “Chu Thị Linh, rốt cuộc là cô ngốc hay là tôi ngốc? Tôi đã bị người phụ nữ như cô ăn sạch sành sanh như thế nào vậy chứ? Được thôi, tôi nhận thua! Con mẹ nó tôi chính là vì cô nên mới lựa chọn hợp tác với Hứa Trúc Linh. Tôi làm như vậy, là vì muốn ra khỏi công ty truyền thông Thiên Hòa, cố gắng tạo sự nghiệp của mình để quang minh chính đại ở bên cô!”
“Thứ mà khiến tôi không chịu được chính là tính cách kiêu căng của cô, tôi biết cô là con gái nhà giàu, nhưng tính cách của cô quả thực vô cùng kém! Nếu như cô vẫn tiếp tục như vậy, chúng ta không chỉ sẽ không ở bên nhau, ngược lại còn sẽ liên lụy đến nhà họ Chu, rốt cuộc cô có biết không?”
Viên Hoài Nam nói hết toàn bộ những lời trong lòng mình ra, cuối cùng cảm thấy cục đá đè ở trên trái tim di chuyển một chút, khiến anh ta thở nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta chỉ biết bản thân mình vẫn luôn cố gắng, gần như không biết áp lực của anh ta lớn như thế nào.
Chu Thị Linh nghe thế, gương mặt có chút dại ra, còn chưa kịp phản ứng lại. “Anh… Anh nói thật sao?”
Cô ngơ ngẩn nói: “Cho nên, anh vẫn thích em, đúng không?”
“Vậy thì sao chứ?”
Viên Hoài Nam buông lỏng người cô ta ra, nhìn chăm chăm vào cô ta, ép mình tàn nhẫn. “Cho dù tôi có yêu lại cô, vậy thì sao chứ, tôi vẫn quyết định muốn từ bỏ cô.”
“Vì sao?!”
Chu Thị Linh sốt ruột, lo lắng túm lấy ống tay áo của anh ta, giống như sợ anh ta sẽ chạy trốn. “Nếu anh yêu em, em cũng yêu anh, người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc!”
Cô có chút cố chấp nói.
Viên Hoài Nam thấy cô nghĩ đơn giản như thế, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười chua xót. “Bởi vì cô… Bởi vì tính tình của cô, chúng ta đã được định sẵn là không thể ở bên nhau. Cô quen dùng chiêu một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, tôi cảm thấy phiền, bố cô cũng cảm thấy phiền. Ông ấy cũng nhất trí cho rằng, là bởi vì tôi mê hoặc cô, mới khiến cô biến thành như vậy. Vậy thì, sẽ chỉ khiến bố cô càng thêm chán ghét tôi, cô nghĩ chúng ta còn có thể ở cùng nhau sao?”
“Cô cũng không tin tưởng tôi, cô nghi ngờ tôi. Tôi diễn cùng bất cứ nữ diễn viên nào, cô đều đến thăm phim trường, còn đe doạ người khác. Nếu không phải bọn họ kiêng kị thực lực của công ty truyền thông Thiên Hòa, chỉ sợ tôi đã bị đưa ra ngoài ánh sáng vô số lần từ lâu rồi.”
“Chu Thị Linh, cô yêu quá ích kỷ, kiểm soát đến mức khiến tôi không thở nổi, cô có biết không? Cho dù cô có tốt hơn, tôi cũng muốn rời xa cô, cô là độc dược của tôi, cô sẽ huỷ hoại tôi, cũng sẽ huỷ hoại chính bản thân mình. Cô biết lần này nếu như cô làm Hứa Trúc Linh có bất trắc gì, toàn bộ nhà họ Chu đều sẽ biến mất mãi mãi.”
“Hứa Trúc Linh?”
Viên Hoài Nam nói một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một việc. Đáng chết, sao anh ta lại có thể quên mất Hứa Trúc Linh chứ, để cô lại ở trên thuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT