Ôn Ngụy Phong nghe nói vậy thì vẻ mặt càng thêm bối rối hơn, hai tay cũng không biết nên để ở đâu.

Trước giờ khi nói chuyện với con gái, anh cũng hay nói chuyện lắp bắp và đỏ mặt.

Anh lúng túng đẩy kính mắt lên, bất lực nhìn Cố Cố.

“Nếu cháu còn cười cậu nữa, cậu sẽ không mang cháu ra ngoài chơi đâu.”

“Cháu không cần đi ra ngoài với cậu đâu… cậu sẽ làm lạc cháu mất, bản thân cậu cũng lạc luôn.”

Ôn Ngụy Phong nghe lời nói thật thà đó thì càng thấy bất đắc dĩ.

Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, cảm thấy mình đúng là thất bại.

Trong bếp, Hứa Trúc Linh đang làm mấy món ngọt.

Căn bản Bạch Minh Châu cũng không giúp được gì nên đang nghịch điện thoại.

“Cậu nói chuyện thẳng thắn quá, người ta nghe vậy chắc trong lòng cũng không thoải mái đâu.”

“Anh ta không thoải mái á? Tớ cũng không thoải mái đây này. Đi cùng anh ta xui xẻo lắm, hơn nữa cậu chưa nghe câu nói này sao? Tú tài và lính như nước với lửa.”

“Nếu anh ta mà đứng trước mặt chú của tớ, nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, chắc chắn chú tớ sẽ bảo anh ta về nhà học lại phát âm.” Bạch Minh Châu lắc đầu một cái, cô không thích cảm giác nho nhã đó, vừa nghĩ tới là đã nổi da gà, không thoải mái chút nào.

Hứa Trúc Linh khẽ cười: “Nhưng cậu cũng để nói chuyện ý tứ một chút, hai người đều là khách cả, đừng làm cho chủ nhà như tớ phải khó xử chứ.”

“Ha ha ha, đã tự xưng mình là chủ nhà rồi đấy, xem ra cậu thích ứng với cuộc sống của nữ chủ nhân rồi nhỉ. Phú bà à, tớ muốn ôm đùi cậu.”

“Đừng! Cậu mới là đại gia giấu mình đấy.”

Hai người vừa nói vừa cười trong bếp, sau đó bưng một ít bánh ngọt ra, Cố Cố lại rất thích món này.

Không ngờ Cố Cố cũng là cao thủ thích ăn đồ ngọt, nếu không phải Cố Thành Trung sợ cô bé sâu răng thì có lẽ cô bé đã ăn sạch sành sanh rồi.

Một bữa tối vui vẻ hòa thuận trôi qua.

Sau khi cơm nước xong, Bạch Minh Châu chuẩn bị ra về.

Ôn Ngụy Phong muốn tiễn cô về nhà để tỏ lòng áy náy, nhưng Bạch Minh Châu lại ngăn anh lại.

“Cháu gái anh nói anh mù đường kia mà, trời tối thì không nên ra ngoài, tôi có thể tự mình về được, cảm ơn anh nhiều.

“Cái đó… vậy cũng tốt…” “Lúc nói chuyện với con gái, anh vẫn luôn nói lắp vậy sao?”

Bạch Minh Châu nghe anh ta nói chuyện mà cũng thấy đau đầu, cô bất đắc dĩ nói.

Ôn Ngụy Phong đỏ bừng mặt mũi, không biết phải trả lời thế nào.

Mặc dù anh ta không biết nói chuyện với con gái, nhưng cũng không đến nỗi nói lắp như thế này.

Không hiểu vì sao, lúc đứng đối mặt với Bạch Minh Châu, anh lại cảm thấy bối rối và chật vật.

Lần đầu tiên gặp mặt, đáng lẽ con trai nên ga lăng, anh lại bại lộ toàn bộ khuyết điểm của mình ra ngoài cả.

Anh muốn làm gì đó bù đắp, nhưng càng bù thì lại càng tệ hại hơn.

Ngay lúc Ôn Ngụy Phong không biết nên trả lời thế nào, Bạch Minh Châu đã phất tay, không hứng thú muốn biết nữa.

Cô lái xe đi thẳng, Ôn Ngụy Phong lại thấy hơi nhụt chí.

Trong nhà đột nhiên có thêm hai thành viên, Hứa Trúc Linh dọn dẹp lại một căn phòng ngủ sạch sẽ.

Ôn Ngụy Phong cũng không ở lại nơi này thường xuyên, hai ngày nữa anh ta sẽ chuyển ra ngoài, dù sao lần này tới cũng là để rèn luyện bản thân.

Cô không biết có Cố Cố tới nên khi chuẩn bị phòng cũng luống cuống tay chân, để thêm một ít đồ cho con gái.

Đây là đồ mà chú An vội vàng mua được, không biết Cố Cố có thích hay không.

Sau khi Cố Cổ bước vào phòng thì giật mình la to: “Cái này… là phòng của con sao?”

“Có thích không nào?”

“Thích ạ, rất thích ạ. Trước đây Cố Cố không có phòng riêng của mình đâu.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì nghi ngờ nhìn Cố Thành Trung, lúc này anh mới giải thích.

Trước đây Cố Cố đều ở lại bệnh viện, sức khỏe của cô bé rất kém cho nên không thể rời khỏi sự chăm sóc của bác sĩ.

Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ vui sướng của cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Cố nắm lấy đầu ngón tay của cô, hỏi: “Mẹ Linh, tối nay mẹ có ngủ cùng với con không?”

“Được chứ, nhưng con đừng gọi là mẹ Hứa nữa được không, cảm giác như mình trở nên lớn tuổi ấy. Con có thể gọi là dì, cũng có thể gọi là Trúc Linh, con thấy sao nào?”

“Con có thể gọi tên của mẹ sao?”

“Được chứ, mọi người cũng gọi dì là Trúc Linh hoặc là Linh Linh, con thích cái nào?”

“Linh Linh.”

“Vậy sau này con cứ gọi dì là Linh Linh nhé, dì gọi con là Cố Cổ được không?”

“Nếu sau này mẹ và bố kết hôn, con vẫn có thể gọi như vậy được sao?”

“Được chứ, dì đều thích cả.”

“Thế Linh Linh có thể ngủ với con không?”

“Đương nhiên là được rồi, nhưng con phải hỏi bố xem, hỏi xem bố có đồng ý không đã.”

Cổ Cố nghe vậy thì quay lại nhìn Cổ Thành Trung ở phía sau, sắc mặt hơi âm trầm.

Ơ?

Sao vẻ mặt của bố Trung như mất hứng vậy, mình có làm gì sai sao?

Cô bé bám vào ống quần của Cố Thành Trung, nhìn cẩn thận. “Bố Trung, có được không ạ?”

Cố Thành Trung hơi đau đầu, anh không nhẫn tâm từ chối Cố Cố được. Nhưng nếu Hứa Trúc Linh ngủ cùng với Cố Cố thì anh phải làm sao bây giờ? Một mình trông phòng sao?

“Nếu không thì ba người chúng ta ngủ chung nhé?”

“Cái này được đấy! Cố Thành Trung à, giường của mình lớn mà, ở giữa có thêm một cô bé cũng không sao. Em cũng muốn ngủ cùng Cố Cố, cô bé mềm mại thế này, ôm vào lòng thì thoải mái lắm đấy.”

Cố Thành Trung bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp đồng ý mà thôi.

Sau đó Hứa Trúc Linh dẫn Cố Cố về phòng của mình, hai người đã tắm xong từ sớm, giờ thì nằm xuống giường.

Cố Cố đang chơi búp bê Barbie, dường như tuổi thơ của cô bé nào cũng không thoát khỏi cái này.

Hứa Trúc Linh ôn bài xong xuôi, hoàn thành bài tập mai phải nộp.

Lúc Cố Thành Trung rửa mặt đi ra thì Cố Cố lại quấn quýt lấy anh, bảo anh kể chuyện cổ tích.

Nhưng Cố Thành Trung đâu phải là người biết kể chuyện gì đâu.

Anh bị ép cầm quyển truyện cổ tích lên, đọc rõ ràng: “Giữa biển lớn mênh mông, có một vương quốc của loài cá. Hải Vương có 6 người con gái xinh đẹp, đặc biệt là cô con gái út còn xinh đẹp hơn các chị của mình nhiều…”

Hứa Trúc Linh nghe giọng điệu ngang ngang như đài phát thanh của anh thì lập tức kêu dừng.

“Chú ba Cố à, xem anh kể chuyện như thế kìa. Anh kể chuyện thì phải lên xuống, dạt dào tình cảm vào chứ?”

“Dạt dào tình cảm?”

Cố Thành Trung hơi nhướn mày, cảm thấy mức độ này khá có tính khiêu chiến.

Anh hắng giọng, bắt đầu thử lại.

Giọng điệu có phần hơi khó chịu, làm Hứa Trúc Linh phải nín cười.

Cố Cố thì lại rất thích thú, ở bệnh viện cũng có y tá kể chuyện cho bé nghe, nhưng cô bé vẫn muốn người nhà kể chuyện cho mình hơn.

Sau khi nghe xong truyện nàng tiên cá, cô nhóc cũng mệt mỏi rã rời.

“Cô công chúa nhỏ đáng thương quá… cuối cùng lại biến thành bọt biển, không được ở bên hoàng tử…”

“Không phải đâu, họ hạnh phúc ở bên nhau mà, là bố đọc sai rồi.”

Cố Thành Trung khẽ nói, anh vén mái tóc rối trên trán cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.

“Vậy… kết thúc câu chuyện đó là gì?

“Hoàng tử nhận ra người trước kia cứu mình chính là nàng tiên cá, họ cử hành hôn lễ trên bờ biển, cưới công chúa về làm vợ.”

“Thế… thì thật tốt…”

Cuối cùng cô bé cũng ngủ say.

Cố Thành Trung đắp kín chăn cho cô bé, anh ngước mắt lên thì chạm vào tâm mắt của Hứa Trúc Linh, không nhịn được hỏi: “Em nhìn cái gì thế?”

“Không ngờ anh lại có thể như thế này, em còn tưởng rằng trước giờ chú ba Cố luôn ngang ngược, thỉnh thoảng dịu dàng là đã hiếm có lắm rồi. Không ngờ còn có lúc ân cần đến vậy, sao trước đây em không phát hiện ra nhỉ?”

“Ghen à?”

“Đúng đó, anh đâu có dịu dàng như thế với em đâu.”

“Vậy lần sau anh cũng sẽ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play