“Đừng, nghe xong truyện anh kể, em sợ buổi tối em sẽ gặp ác mộng mất, khó cho Cố Cố quá, còn có thể nghe tiếp như vậy.” Cô đau lòng xoa đầu cô bé.
“Em đang cười trình độ kể chuyện của anh đấy à? Gan quá nhỉ?”
Cố Thành Trung hơi nhíu mày, đang định giữ lấy bờ môi cô, không ngờ cô bé trong lòng lại ư a một tiếng, lật người lại.
Hứa Trúc Linh cũng giật mình lo lắng, vội đẩy Cố Thành Trung ra: “Có cô bé ở đây, anh đừng có làm bừa, để cho bé ngủ.”
Cô tắt đèn, ôm Cố Cố đi ngủ.
Cố Cố cũng thuận thế chui vào lòng cô, thế là…
Cố Thành Trung thành một người cô đơn, rõ ràng là ba người cùng giường cùng gối, sao anh lại không cảm giác được mình cũng được yêu thương.
Cố Thành Trung cảm thấy hơi buồn bực, còn định nhích lại gần Hứa Trúc Linh nhưng lại bị cô ngăn lại không khách sáo chút nào.
“Chú ba Cố à, anh đừng lấn tới nữa, cẩn thận ép phải Cố Cố đó.”
“Hay là đặt con bé ra ngoài đi, em sang đây ngủ với anh?” “Không muốn, thế này tốt mà, mau ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa, mai em còn phải đi học đấy.” Cô oán trách.
Cố Thành Trung lặng lẽ thở dài một hơi, cả đêm không cách nào ngủ được. Ngày hôm sau, các cô thì ngủ đủ giấc, nhưng tinh thần của Cố Thành Trung lại không được tốt lắm.
Cố Cố nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh: “Bố ơi, bố là sao vậy, bố bị gấu mèo đánh sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
“Đúng là một con gấu mèo có công phu.”
Cố Thành Trung nghe vậy, đôi mắt phượng sâu thăm thẳm vô thức híp lại, chỉ muốn kéo cô bé tàn nhẫn phách lối này lại dạy dỗ cho một trận.
Hứa Trúc Linh ỷ có Cố Cố ở đây, chắc chắn Cố Thành Trung sẽ không dám ra tay, thế nên cô không hề sợ hãi.
Sáng sớm cô có tiết nên trời vừa sáng là đã phải đi rồi, Cố Thành Trung dẫn Cố Cố đến tập đoàn Cố thị.
Mọi chuyện kết thúc ở đây.
Lúc này đây, ở tập đoàn Cố thị. Cố Chí Thanh đã xác định ngay phải rời khỏi tập đoàn, giao hết cổ phần lại cho Cố Triệt.
Sau này, sự phát triển của tập đoàn Cố thị không có quan hệ gì tới ông ấy nữa, hoàn toàn lùi về vị trí hậu trường, thậm chí ông không nắm giữ bất cứ cổ phần nào, còn không làm cả cổ đông.
Ông ấy sợ sau này mình sẽ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, dù là giúp bên nào cũng sẽ thấy hổ thẹn với lương tâm.
Cố Triệt gieo gió gặp bão, thằng hai và thằng ba cũng thua thiệt quá nhiều.
Ông chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không muốn nghiêng về phía ai.
Ông chỉ mong anh em không tương tàn là được.
Cố Chí Thanh đi tới tập đoàn Cố Thị, hôm nay là ngày ông ta phải giao lại cổ phần nên mời cả luật sư tới làm công chứng.
Trong phòng họp rộng lớn, trống trải, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có phần nghiêm nghị.
Đây là chuyện quan trọng hàng đầu. Cố Chí Thanh ngồi ở ghế chủ tọa, Cố Triệt ngồi bên tay trái, phó tổng giám đốc ngồi bên tay phải, bây giờ đã là hai ghế trống của tập đoàn Cố thị.
Đã lâu rồi ông ta không hỏi đến chuyện của tập đoàn, giờ già rồi cũng nên thoái vị để nghỉ ngơi.
Từ khi xảy ra những chuyện kia, ông ta cảm giác được mình thực sự già rồi, dù có là một con sư tử mạnh mẽ thì cũng có ngày mất đi nanh muốn, mất cả uy nghiêm.
Ông ta đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Cố Thành Trung đâu thì thấy hơi thất vọng.
“Thằng ba đâu?”
“Bố, có lẽ chú ba đã từ bỏ quyền cổ phần của mình rồi, 40% trong tay bố nên giao hết toàn bộ cho con đi.”
Cố Triệt hơi mất kiên nhẫn.
Anh ta và Cổ Thành Trung đã rơi vào hoàn cảnh chống lại nhau như nước với lửa, trong ngày vui như vậy, anh ta cũng không muốn nhìn thấy người mà mình không thích.
Cổ Chí Thanh khẽ thở dài, nếu như Cố Triệt không đa nghi đến vậy thì có lẽ cũng không đến mức như bây giờ.
Nhưng nó lại không muốn quay đầu lại, đôi mắt đã bị quyền thế che mờ từ lâu.
Ông khẽ gật đầu một cái, định khuyên nhủ Cố Triệt gì đó, những lời còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên dừng lại.
Dù có nói nó cũng chẳng thèm nghe.
“Nếu đã vậy thì cứ bắt đầu đi. Hôm nay, tất cả thành viên lão làng và các cổ đông của tập đoàn Cố thị đều có mặt, cũng có luật sư làm chứng cho quá trình chuyển nhượng cổ phần.”
“Đợi đã.”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói vừa trầm vừa dày của Cố Thành Trung, khàn khàn rung động như đánh vào lòng người.
Không biết vì sao, cơ thể mọi người bỗng run lên. Mọi người đều nhìn về phía cửa, thấy Cố Thành Trung ôm một đứa bé trong tay đi vào phòng.
Cô bé nhỏ trông rất ngoan ngoãn, trong lòng là chú gấu teddy, bên tay còn cầm một cái bánh gato nhỏ, ăn từ tốn.
Lúc nhìn thấy Cố Chí Thanh ngồi ở ghế chủ tọa, cô bé còn nghiêng đầu quan sát hồi lâu.
“Sao chú lại tới đây?”
Cố Triệt nhìn thấy Cố Thành Trung thì có vẻ không vui, anh ta nói.
“Chuyện quan trọng như vậy, sao em lại không đến được chứ, anh cả xem em là người ngoài sao?”
Hàng mi dài rậm che đi vẻ khó hiểu tối nghĩa trong ánh mắt.
Anh để Cố Cố xuống rồi chỉ về phía Cố Chí Thanh, anh nói: “Con có biết gọi ông ấy là gì không?”
“Ông nội.”
Cô bé ngọt ngào đáp.
“Cái này… đây là?”
Cố Chí Thanh vô cùng khiếp sợ, ông nhìn Cố Cố một hồi lâu, càng nhìn càng thấy dáng vẻ của cô bé rất quen, cực kỳ giống một người.
Cố Cố đi tới trước mặt ông, kéo ống tay áo của ông rồi nói: “Ông nội, con tên là Ôn Cố, mẹ con là Ôn Thanh Hoàn, bố con là Cố Thiện Linh.”
“Cái gì?”
Cổ Chí Thanh hoảng sợ không thôi, ông vội vàng ôm lấy Cố Cố, để cho cô bé đứng trên bàn hội nghị, còn mình thì nhìn chăm chú, cẩn thận.
Ông có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ của thằng hai.
Chỉ là thằng hai đã ra đi quá lâu, từ nhỏ không ở bên cạnh ông, bây giờ chôn cất cũng đã bốn năm rồi.
Ông mừng phất khóc, xoa nắn cánh tay nhỏ nhắn mềm mềm của cô bé rồi nói: “Cháu gọi ông là gì, ông lớn tuổi rồi, tai nghe không rõ, cháu nói lại cho ông nghe đi.”
“Ông nội…”
Ôn Cố hơi sợ người lạ, dù sao những người này cũng rất xa lạ với cô bé.
Trước khi tới đây, Ôn Thanh Hoàn đã giải thích cho cô bé kỹ càng.
Từ nhỏ đến lớn, cô bé chỉ biết là mình có ông ngoại, không ngờ mình vẫn còn một ông nội nữa.
Xem ra ông nội rất giống bố Trung, có lẽ dáng vẻ của bố cô bé cũng thế này.
“Thằng hai có con sao, sao những năm qua con không nói với bố?”
Cố Chí Thanh mừng rỡ rơi nước mắt, ông run rẩy nói.
Với người già mà nói thì đây đúng là chuyện đáng vui mừng nhất.
Cố Triệt thấy thời cuộc có biến thì lập tức đứng dậy, đập bàn tức giận chỉ về phía Cố Thành Trung.
Đôi mắt nham hiểm, híp lại, giống như thể muốn lột da rút gân Cố Thành Trung.
“Cố Thành Trung, chú tùy tiện tìm một đứa bé rồi nói là của thằng hai, không phải là hoang đường quá sao?”
“Đây là giấy khai sinh của Cố Cố, từ lâu em đã chuẩn bị sẵn. Nếu bố khôn tin thì có thể tới bệnh viện kiểm tra.”
“Không… không cần kiểm tra, là con của thằng hai, bố nhận ra được.”
Cố Chí Thanh vuốt ve cánh tay cô bé, ông không dám sờ mạnh quá, chỉ sợ mình sờ mạnh thì cô bé sẽ vỡ như búp bê bằng sứ.
“Thằng ba à, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nói nhanh lên.”
Cố Chí Thanh thúc giục.
Cố Thành Trung mới kể hết đầu đuôi sự tình, đương nhiên anh không nói đến chuyện Cố Triệt có liên quan tới cái chết của anh hai. Món nợ này từ từ anh sẽ đòi lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT