“Người muốn lấy mạng của bọn anh là Cố Triệt. Khi đó bố gọi bọn anh về, nhưng chuyến bay xuất phát trước lại bất ngờ hủy chuyến, cho nên bọn anh quyết định đi du thuyền quay lại, cùng lắm chỉ thêm mấy tiếng mà thôi, hai nước cũng chỉ cách nhau một eo biển nhỏ. Nhưng ai mà ngờ nó lại nổ tung.”
“Sao lại như vậy chứ? Anh ta lo bọn anh về sẽ tranh cướp gia sản sao?” Hứa Trúc Linh vẫn luôn suy đoán chứ không có ai chính miệng thừa nhận cả.
Cô biết nhà giàu nguy hiểm như thế nào, nhưng anh em tự giết lẫn nhau thì đúng là đáng sợ. Cố Thành Trung nghe vậy thì nhếch miệng cười mỉa mai: “Bởi vì Cố Triệt điều tra được chuyện của anh hai và Ôn Thanh Hoàn. Thế lực của nhà họ Ôn ở London thì không thể xem thường, anh ta sợ nhà họ Ôn sẽ giúp anh hai quay về cướp cổ phần. Vốn bố cũng định chia cho anh và anh hai mỗi người 20% cổ phần, đây cũng là nguyên nhân khiến Cổ Triệt lạnh lùng ra tay sát hại.”
“Sau khi anh hai xảy ra chuyện, Ôn Thanh Hoàn quyết định sinh đứa bé, mà sự tồn tại của bé có rất ít người được hay tin, chỉ sợ Cố Triệt sẽ không buông tha cho nó. Không ngờ sau khi Cố Cố sinh ra, con bé lại bị bệnh tim bẩm sinh, trước năm hai tuổi nhất định phải thay tim, đứa bé còn nhỏ như vậy, nói nghe thì dễ, nhưng tỷ lệ thành công còn chưa đến một nửa, cho dù có thành công thật thì sau đó cũng dễ xảy ra tình huống thải ghép.” “Nhưng Cố Cố lại vô cùng kiên cường, mạnh mẽ sống đến tận bây giờ. Lần trước đột nhiên cô bé bị sốt, hôn mê bất tỉnh, anh ở bệnh viện với con bé rất lâu, chỉ sợ con bé không qua khỏi, vậy thì huyết thống cuối cùng của anh hai cũng không còn nữa.”
“Vì thế anh vẫn luôn che giấu Cố Cố sao? Lần trước anh đi London công tác, khoảng thời gian anh biến mất đó, chẳng lẽ là đi chăm sóc cho Cố Cố đó sao?” Đột nhiên Hứa Trúc Linh nhớ tới một chuyện rất lâu về trước.
“Ừ, là lần con bé bị sốt, một mình Ôn Thanh Hoàn thì không chịu nổi, cho nên anh mới ngắt liên lạc lâu như thế.”
“Nếu mọi người đã bảo vệ cô bé đến vậy, tại sao hiện tại lại muốn dẫn con bé về, anh không sợ Cố Triệt ra tay sao?”
“Giờ anh ta tự lo cho mình đã không xong, cũng không thể điều tra được chuyện của Cố Cố. Lần này anh để Cố Cố về, anh có thể tự sắp xếp được.”
“Đúng rồi, tên đầy đủ của Cố Cố là gì?”
“Ôn Cố” Cố Thành Trung hơi thổn thức: “Trong câu Ôn cố nhi tri tân. Ôn Thanh Hoàn không muốn quay lại đây, bởi vì ở đây chôn di vật của anh hai, mọi người chúng ta đều tin anh hai đã chết rồi, chỉ có mình chị ấy không chịu tin. Chị ấy nói, nếu ngay cả chị ấy cũng tin anh hai chết rồi, vậy thì anh ấy thực sự không còn nữa.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trái tim bỗng run lên.
Cô đã gặp rất nhiều cô gái mạnh mẽ, nam tính giống như Bạch Minh Châu, là quân y giống như Cố Ngọc Vy, hoặc là Thẩm Thanh.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra, người mạnh mẽ nhất lại là Ôn Thanh Hoàn, người đàn ông cô ấy yêu chết rồi, một mình sinh đứa bé ra, cẩn thận bảo vệ từng li từng tí một.
Bao năm tháng qua cô ấy phải chịu đựng vất vả, khó mà nói hết được.
Vậy mà cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì.
Hứa Trúc Linh cứ tưởng là, thời gian là một liều thuốc tốt, có thể xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng, nhưng bây giờ nhìn lại thì chưa chắc đã vạn năng như thế.
Nó không thể xóa nhòa được tình yêu của Ôn Thanh Hoàn với Cố Thiện Linh, trái lại càng khiến cô ấy chìm đắm hơn.
Tình yêu của Ôn Thanh Hoàn tích lũy từng ngày, mãi mãi không khô cạn.
Không biết vì sao, Hứa Trúc Linh rất muốn chính miệng hỏi Ôn Thanh Hoàn một câu nếu lần sau họ gặp.
“Chị có hối hận không? Có đáng giá không?”
Yêu một người đã chết thì phải dũng cảm đến mức nào. Quên đi thì đau khổ, tiếp tục yêu lại càng khổ sở hơn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Thành Trung nhìn cô thất thần thì hỏi lại. “Không có gì, chẳng qua em cảm thấy chị ấy quá vất vả. Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, em gọi cả Minh Châu nữa nhé? Hôm nay Minh Châu đã giúp đỡ rất nhiều, mình cũng nên cảm ơn cô ấy.
“Ừ, em cứ quyết định đi, em làm chủ nhà mình mà, không phải sao?” Cố Thành Trung khẽ cười đáp lại.
Hai giờ chiều, Ôn Ngụy Phong quay lại, tinh thần có vẻ không ổn lắm.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ anh ta cũng đoán được tám phần là lại ngất xỉu do nhìn thấy máu.
“Còn chưa tỉnh lại à?”
“Vốn em đã tỉnh rồi, kết quả đưa cô Châu tới bệnh viện rồi lại… hôn mê tiếp.”
“Từ nhỏ em đã có cái tật này rồi, chị em nghĩ bao nhiêu cách mà đều vô ích cả. Em có biết mục đích của chuyến đi lần này không?”
“Em biết.” Ôn Ngụy Phong nghiêm túc đáp: “Chị muốn em tới đây học tập anh, học thì được… nhưng em không muốn kế thừa gia nghiệp…”
“Tại sao?”
Cố Thành Trung tò mò hỏi.
Đây là chuyện riêng của nhà họ Ôn, anh chỉ mới nghe Ôn Thanh Hoàn nói qua nhưng lại không biết nguyên nhân ở bên trong.
“Đây là thứ chị em nên có được, nếu em trở thành người thừa kế, vậy thì địa vị của chị em trong gia tộc sẽ bị giảm xuống. Chỉ có một số ít người biết đến sự tồn tại của Cố Cố, còn trong mắt người ngoài, chị em vẫn độc thân, rất nhiều người muốn cưới chị em lắm. Nếu như em tiếp quản nhà họ Ôn… nhất định bố sẽ sắp xếp cho chị lập gia đình.”
“Huống hồ chị ấy còn thích hợp hơn em mà. Trong mắt em nam nữ không khác biệt gì cả, chỉ cần có năng lực mà thôi.”
“Em thấy chị em giỏi giang hơn em sao?”
“Cũng không phải vậy, những năm qua em đều nhường cho chị ấy thôi, ai bảo chị ấy là chị của em chứ.”
Ôn Ngụy Phong cười thật thà, anh khẽ đẩy gọng kính viền vàng trên mắt.
“Vậy em có nghĩ tới việc thay đổi một cách khác để bảo vệ cô ấy không?”
“Đổi cách khác sao?” “Trở nên mạnh mẽ hơn cả bố của em, từ trên xuống dưới nhà họ Ôn, mỗi lời em nói đều phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc ấy em muốn giúp chị em, bố em cũng không dám nói thêm gì cả? Em muốn từ chối thì đúng là có thể hiệu quả đấy, nhưng đó chỉ là trị ngọn mà không trị được gốc. Nếu em muốn bảo vệ chị em thì em phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không ai dám động vào em cả, hiểu không?”
“Vượt qua bố em sao…” Ôn Ngụy Phong khẽ nhíu mày.
“Rất khó hả? Muốn từ bỏ sao?” Cố Thành Trung cũng nhíu mày, giọng nói từ tốn vang lên.
Trong thư phòng yên tĩnh, giọng anh hơn cao nhưng lại nặng nề một cách lạ thường, giống như bắt bí trái tim người ta vậy.
Trong lòng Ôn Ngụy Phong khẽ run lên, anh đáp: “Khó, nhưng em sẽ không từ bỏ, em biết nên bảo vệ chị, bảo vệ Cố Cố như thế nào. Cảm ơn anh, xem ra em đi đến đây chuyến này là đúng rồi.”
“Anh sẽ không hướng dẫn em gì cả, em phải làm việc từ cơ bản làm lên, có được không?”
“Được ạ.”
“Biết uống rượu không?”
“Biết.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Thành Trung gật đầu, ngoài năng lực ra, trong thương trường này, chuyện quan trọng nhất vẫn là xã giao.
Có những việc phải tự mình đảm đương, cũng có rất nhiều chuyện phải tự mình làm lấy.
Ôn Ngụy Phong trông hào hoa phong nhã là thế, nhưng suy nghĩ cẩn thận và cũng rất thông minh.
Chỉ là… vóc người nhỏ quá, trông hơi gầy yếu.
Cái này thì phải từ từ thôi.
Ôn Ngụy Phong rời khỏi thư phòng đi xuống lầu, không ngờ lại bắt gặp Bạch Minh Châu.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh ta lại đỏ lên, ngượng ngùng và có phần bối rối.
Lúc Bạch Minh Châu nhìn thấy anh ta, cô cũng cố nén không để bản thân trợn trừng mắt lên.
Cái tên này giống như thư sinh thời cổ đại, tay trói gà không chặt, cô ghét nhất là loại đàn ông như thế này.
Lần đầu tiên té xỉu hại cô bị vạch một dao.
Lần thứ hai ngất xỉu làm gáy cô bị va sưng lên một cục to.
Đúng là ngày giờ không tốt.
“Cái đó… ngại quá, lúc ở bệnh viện… đáng lẽ tôi nên trả tiền mới phải, bao nhiêu tiên vậy?”
“Không bao nhiêu cả, xem như tôi hao tài thôi. Anh cứ ngồi đó đi, không nên cử động, trông anh yếu quá, tôi sợ một cơn gió thổi qua cũng làm anh ngã mất.” Bạch Minh Châu mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì không, cô nói tiếp: “Trúc Linh à, không phải bảo tớ giúp cậu sao? Nhanh nào, cho tớ nếm thử bánh kem cậu làm với…”
Bạch Minh Châu nói chuyện không hề khách sáo, mặt Ôn Ngụy Phong cũng đỏ bừng lên.
Cố Cố đứng bên than thở, nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Cậu ngốc, lớn vậy rồi mà không biết nói chuyện với con gái nữa, đáng đời”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT