Hứa Trúc Linh kinh ngạc vùi đầu vào trong lòng anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang tỏa ra khí chất bi thương.
Rất u uất cũng rất phức tạp, dường như đang ẩn chứa nhiều gì đó.
Hối hận, căm hờn, bất lực?
Những cảm xúc tiêu cực này lại không ngừng dâng lên giống như thủy triều cứ không ngừng đập vào người khiến mình trở nên ngơ ngác.
Còn về việc...
Cô không biết nên đối mặt thế nào, vừa há miệng muốn nói gì đó nhưng không biết bây giờ mình nên nói cái gì.
Cô không biết sự bi thương của anh từ đâu mà đến, vừa muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể làm được gì cả.
Cô chỉ còn cách vòng tay qua eo của anh và ra sức ôm lấy.
“Cố Thành Trung, cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh, cho dù là vinh nhục hay sông chết.”
“Được.”
Anh chỉ thốt ra một âm tiết trầm ngâm, ngắn gọn nhưng lại đầy mà sức mạnh.
Hai người trở về nhà không bao lâu thì Cố Thành Trung nhận được cuộc gọi của cấp dưới.
Dự án hợp tác với bên công ty Nhật Kinh gặp trục trặc rồi, bên công trường sử dụng nguyên liệu kém chất lượng nên gây chết người, bây giờ kinh động tới bên cảnh sát, họ đang vào cuộc để điều tra.
Toàn bộ dự án đều bị dừng lại, cảnh sát điều tra được Tập đoàn Cố Linh dùng nguyên liệu kém chất lượng để lừa gạt người hợp tác với mình là công ty Nhật Kinh nên gây ra án mạng.
Cố Thành Trung nghe thấy tin tức này thì chau hết mày lại, anh không ngờ tốc độ trả thù của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nhanh như vậy.
Mặc dù không đủ để gây ra tổn thương nghiêm trọng, sau khi điều tra sẽ có chỗ hở nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sẽ có cách hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc là chết không đối chứng.
Cho dù chứng minh được Cố Linh không liên quan thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sẽ không để cái họa này rơi lên đầu mình đâu.
Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ qua chuyện, điều này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Cố Linh.
Mặc dù con kiến không đủ khả năng để làm con voi dao động nhưng cái đạo vì một con kiến diệt cả tổ kiến thì anh vẫn hiểu.
Đây chỉ mới là sự khởi đầu thôi, e là những chuyện đáng sợ hơn còn đang đợi mình phía sau nữa.
Bây giờ Hứa Trúc Linh đã có thai hơn bốn tháng rồi, bụng cũng ngày càng to lên chỉ có điều cơ thể cô thon gọn nên mặc đồ giấu bụng đi nên không thấy thôi.
Nhiều nhất chỉ giấu thêm một tháng nữa thôi, tới lúc đó tin tức cô có thai sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.
Một khi tin tức này để lộ ra thì anh chắc chắn sẽ bị kìm hãm lại, động một cái sẽ ảnh hưởng đến toàn thân.
Anh không hề nói cho Hứa Trúc Linh biết chuyện này vì sợ cô sẽ lo lắng, chỉ nói là công ty gặp chuyện nên phải đi xử lý.
Anh không ngờ khi vừa về công ty thì gặp phải Khương Anh Tùng, anh ta râu ria lởm chởm y như người vô gia cư vậy, khi nhìn thấy Cố Thành Trung thì chỉ biết cười ngơ ngác thôi.
“Thưa anh...tôi, tôi về rồi đây.”
Anh ta vò đầu bứt tóc có chút bối rối.
“Sao cậu lại về rồi? Lâm Thanh Huyền đâu?”
“Lẽ ra tôi đưa cô ấy đi vòng quanh thế giới và không rời nửa bước, bây giờ tôi biết tin tức này, tôi đã ở bên cạnh anh lâu như thế, bây giờ là thời khắc quan trọng thì làm sao thiếu tôi được chứ?”
“Còn cô ấy ở đâu?”
““Cô ấy...lần này không quan tâm nữa, cô ấy muốn đi đâu thì đi, cho dù có quay về bên cạnh Phó Minh Nam tôi cũng mặc kệ, chỉ có điều...cô ta sẽ không thể tiếp tục lợi dụng tôi để làm hại anh nữa?”
“Cậu buông tay rồi sao?”
“Không thể buông tay cũng phải ép mình buông tay, miễn cưỡng không hạnh phúc.”
Khương Anh Tùng cười đau khổ một cái.
Cố Thành Trung vốn không muốn những người thân cận anh tham dự vào, dính vào sẽ có nguy hiểm nhưng Khương Anh Tùng quả thực sẽ giúp đỡ mình rất nhiều và không cần anh bận tâm nhiều.
Anh không hề từ chối và vỗ vai anh một cái nói: “Miễn cưỡng không hạnh phúc ư? Tôi mặc kệ có hạnh phúc hay không, tôi chỉ bận tâm đến việc hạnh phúc có phải của tôi hay không, nếu phải thì mọi thứ sẽ trở nên rất dễ dàng.”
“Những lời này...”
Khương Anh Tùng cảm thấy hơi khó hiểu, nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của anh là gì.
Cố Thành Trung không nói nhiều mà chuyển qua chủ đề khác.
“Lần này cậu quay về có dự định gì không, cậu đối với công ty Nhật Kinh có sự hiểu biết nào không?”
“Tôi đi đến Hà Nội ở nước Nga thì phát hiện Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quả là rất thông minh nhưng tính cách hống hách của cô ta đã làm nhục rất nhiều con trai nhà giàu nhưng những gia tộc đó đều nể nang địa vị xã hội của công ty Nhật Kinh nên không dám lên tiếng, trong đó có không ít hoàng thân quý tộc nữa, chỉ cần cô ta phạm sai lầm thì rất nhiều người đạp đổ.”
“Cây cao thì hứng gió, còn gì nữa.”
“Lúc quay về tôi có thấy ông Tư, ông ấy có nói cho tôi nghe suy nghĩ của ông và bảo tôi hãy khuyên nhủ anh, thật ra tôi cũng cảm thấy ra tay với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là lựa chọn tốt nhất, cô ta chủ động thể hiện thiện chí với anh nhưng anh lại làm khó và từ chối cô ta, đã vậy còn cố tình đưa cô Hứa đến chọc tức nữa, đây rõ ràng là bị dồn ép quá nên mới sử dụng biện pháp mạnh đáp trả.
“Mặc dù nơi này không phải Hà Nội nhưng sức ảnh hưởng của công ty Nhật Kinh trên thế giới là cực lớn, nếu như cô ta bày âm mưu gì đó thì chúng ta hoàn toàn không thể dự đoán được, điều duy nhất có thể làm chính là ra tay nhanh hơn đối thủ trước.”
“Bây giờ cô ta không đạt được nên trong lòng cứ canh cánh, trọng tâm chính là ở chỗ này...”
“Đủ rồi!”
Khương Anh Tùng còn chưa nói xong thì Cố Hoàng Trung đã nghiêm giọng cắt ngang: “Đi ra ngoài, không có cách nào khác thì đừng nhắc đến những thứ này!”
“Thưa anh...”
Khương Anh Tùng sắc mặt có chút nghiêm trọng, cuối cùng lại bị Cố Thành Trung đuổi ra ngoài.
Khương Anh Tùng quay lưng rời khỏi, Phó Thiết Ảnh xuất hiện kịp thời, hai người trốn vào trong phòng nghỉ.
“Quả nhiên anh ta vẫn cứng đầu như thế, không thể nào phụ Hứa Trúc Linh được.”
“Đúng vậy, mắt thấy hai người họ trải qua hết bao nhiêu gian khó mới có thể ở bên nhau, anh Cố vẫn yêu cô Hứa nhất.”
“Trừ khi Hứa Trúc Linh chết đi...nếu không thì không cách nào xoay chuyển đâu!”
“Cậu nói cái gì?”
Khương Anh Tùng nghe thấy lời này bèn quay qua nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Anh ta không dám tin những lời này được thốt ra từ trong miệng Phó Thiết Ảnh.
Những lời này nếu để Cố Thành Trung nghe được thì tiêu đấy, anh em cũng khỏi làm luôn.
Phó Thiết Ảnh chạm ánh mắt với anh ta và nhún nhún vai, khóe môi nở ra nụ cười chua chát.
Hai người yên lặng nhìn nhau không nói thêm câu nào nữa, không khí xung quanh cũng yên lặng lạ thường.
Họ đâu biết rằng những lời họ nói đã lọt vào tai người khác rồi.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử từ lâu đã cắm sẵn tai mắt trong Tập đoàn Cố Linh rồi, từ chức thấp cho đến chức cao.
Chỉ cần là con người thì đều có điểm yếu cả.
Có điểm yếu sẽ dễ dàng nắm thóp, biết bao nhiêu là Hội đồng quản trị, chắc chắn phải có người này người kia.
Cô ta không có cách nào thám thính những gì xảy ra trong phòng làm việc của Cố Thành Trung nhưng bên ngoài có ai đi ngang qua, nói những câu gì thì cô ta đều nắm rõ.
Đây cũng là do lần trước Hứa Trúc Linh đột nhiên xuất hiện ở phòng nghỉ đã tạo sự đả kích lớn cho cô ta nên mới quyết định làm thế, cô ta chấp nhận rủi ro bị Cố Thành Trung phát hiện mà mua chuộc lòng người và sắp xếp nội gián.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử khi nghe những lời này thì bất giác chau hết mày lại.
Chỉ cần Hứa Trúc Linh chết đi thì Cố Thành Trung sẽ không còn lý do để từ chối mình nữa.
Cô ta có lòng tin có thể chiếm được trái tim của Cố Thành Trung, dù sao thì không có người đàn ông nào có thể từ chối...cơ thể của mình cả! Cô ta nở ra nụ cười đầy nham hiểm, đôi môi đỏ chót đầy khiêu khích và quyến rũ.
Cô ta nhất định phải đẩy Hứa Trúc Linh vào chỗ chết.
Hứa Trúc Linh dần dần cảm thấy thoải mái hơn, cơ thể cũng không mấy nặng nề nữa.
Thời kỳ đầu thai kỳ cô không ốm nghén nhiều mà ngược lại còn ăn rất ngon miệng nữa nhưng bây giờ lại phản tác dụng, đụng chút là buồn nôn rồi.
Cố Thành Trung rất lo lắng nên cứ không ngừng hỏi bác sĩ làm thế nào, đến bác sĩ cũng hết cách rồi.
Phụ nữ mang thai không thể uống thuốc bậy bạ được, vả lại ốm nghén cũng là hiện tượng bình thường trong thai kỳ, đa số thai phụ đều cố chịu đựng cả.
Vả lại cũng bốn tháng rồi, thời kỳ ốm nghén chắc cũng kết thúc rồi.
Nhưng Hứa Trúc Linh không những không khỏi mà mấy ngày nay còn có dấu hiệu nghén nặng hơn nữa, bác sĩ chỉ có thể an ủi cô vài hôm là khỏi ngay thôi.
Cô ăn được, ăn nhiều nhưng nôn cũng nhiều nên mới vài ngày đã tiều tụy thấy rõ.
Cố Thành Trung không còn cách nào khác chỉ có thể ở nhà chăm sóc cô và nghiên cứu một số món ăn ngon giúp cô thoải mái hơn thôi.
Cô không thể ra ngoài vì sợ người ta sẽ nghi ngờ nên không dám gặp gỡ ai cả, càng ít người biết chuyện này thì cô và con sẽ càng an toàn, cô không dám làm gì lầm đường lỡ bước, cho dù có chán thì cũng phải cố chịu đựng.
Chỉ là...tội nghiệp Cố Thành Trung cũng bị nhốt vào trong ‘cái lồng' xa hoa này, còn làm chậm trễ nhiều công việc khác của anh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT