“Thật ra...anh không cần phải lo cho em đâu, những người làm trong nhà cũng rất đáng tin cậy, đối xử với em cũng rất tốt nên anh không cần phải lo lắng, anh cũng ở nhà mấy hôm rồi, như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ đó.”
“Không sao, anh không an tâm về em, vả lại bây giờ anh cũng có thể xử lý chuyện của tập đoàn mà.”
“Vụ án thế nào rồi? Mặc dù chuyện này đã hạ nhiệt nhưng em cứ cảm thấy dư luận cứ nghiêng về một phía, trên mạng có người còn nói Cố Linh ngược đãi nhân viên nên mới gây ra án mạng...”
“Em đang mang thai thì đừng nghĩ đến những chuyện này, nào thử cái này đi, đây là canh ô mai khai vị anh nấu cho em đấy.”
Anh cắt ngang lời cô rồi bưng chén canh ô mai nóng hổi lên khiến cô ngạc nhiên không thốt nên lời.
Công ty nào cũng có ngoại bao, bình thường công ty ngoại bao xảy ra chuyện gì thì Tập đoàn cũng không hỏi khiếu, dù sao một doanh nghiệp lớn như thế với rất nhiều tầng lớp quản lý, ai mà quản cho nổi nhiều như thế chứ.
Vả lại trước đây vẫn bình yên vô sự, chỉ dạo gần đây mới xuất hiện nhiều tin tức trái chiều thôi.
Công ty ngoại bao vốn không liên quan nay cũng bị bêu xấu.
Cho dù Cố Linh muốn kiện ra tòa thì bao nhiêu vụ cũng phải từ từ mới được.
Quay qua quay lại phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, đợi pháp luật trả lại sự công bằng thì danh tiếng của Cố Linh cũng bị hủy hoại hết rồi.
Cô không thể đi ra ngoài nhưng trong nhà có thể lên mạng nên cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Bây giờ Cố Thành Trung đang đứng ở đầu ngọn sóng, ngày nào cô cũng phải sợ sệt lo lắng anh sẽ gặp chuyện.
Nhưng bộ dạng thảnh thơi của anh lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô biết anh đang rất mệt mỏi, chỉ là đang cố gắng gánh chịu mọi thứ một mình thôi.
Cô ăn vào rồi lại nôn ra hết, cuối cùng chỉ còn cách đi ngủ mới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn thôi.
Thấy cô ngủ say, Cố Thành Trung đau lòng sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò đi rất nhiều của cô.
Trong ánh mắt anh là sự đau xót xen lẫn sự đau khổ.
Chính lúc này điện thoại anh vang lên, là một số điện thoại quen thuộc.
Anh do dự một lát rồi lựa chọn bắt máy.
“Người tôi đã tìm được rồi, anh xác nhận phải làm thế thật sao?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng kèm theo chút khó chịu.
“...”
Cố Thành Trung chìm vào trong sự im lặng rất lâu vẫn chưa thấy lên tiếng trả lời.
Đối phương quát lớn: “Cố Thành Trung, rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy hả? Lúc đầu tôi nguyên vẹn giao cô ấy cho anh mà anh đối xử với cô ấy thế sao? Anh có biết chuyện này đối với cô ấy nguy hiểm đến nhường nào không?”
“Lần nào anh tìm đến tôi cũng giúp anh làm việc, anh biết rõ nguyên nhân má, tôi không phải vì anh mà là vì cô ấy, tôi biết cho dù tôi có làm gì thì cũng không có cách nào thay thế được vị trí của anh trong lòng cô ấy, tôi chỉ đang làm việc vô ích nhưng tôi vẫn giúp anh.”
“Cho dù tôi không có được cô ấy nhưng tôi vẫn muốn cô ấy sống tốt! Lúc đó anh hứa với tôi cái gì, nào là sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì, sẽ thề chết bảo vệ cô ấy, đây chính là thứ gọi là tình yêu của anh sao?”
“Đúng vậy...đây chính là khái niệm tình yêu của tôi.”
Cố Thành Trung im lặng hồi lâu mới lên tiếng và đau khổ nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng soi sáng, giọt nước mắt ấm nóng bất giác rơi xuống.
Anh mở mắt ra lần nữa và dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cơ thể nhỏ bé đang ngủ say trên giường.
Cô nằm nghiêng người và cuộn tròn lại.
Anh có thể chịu đựng phong ba bão táp nhưng cô thì không thể chịu được.
Anh giống như ngôi nhà nhưng đã có lỗ hổng đang điên cuồng bị dột nước.
Cô có thể tránh được nơi này nhưng không tránh được nơi khác.
Sớm muộn gì anh cũng không thể bảo vệ được cô.
Thế thì...anh sẽ đích thân ra tay.
“Anh...Cố Thành Trung, tôi muốn giết chết anh!”
“Nếu cô ấy chết rồi thì mạng tôi anh cứ tùy tiện lấy đi nhưng hãy đợi tôi giải quyết công ty Nhật Kinh cho xong đã.”
Những lời nói này, từng câu từng chữ cứng rắn kiên định, mang theo quyết tâm chưa từng có.
“Anh...”
Đối phương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi và không nói hết cả câu.
“Chuyện này anh muốn giúp thì giúp, tôi sẽ không nói thêm chữ nào nữa, còn kết quả ra sao thì cứ nghe theo ý trời vậy.”
Nói rồi Cố Thành Trung đã trực tiếp cúp máy.
Lời nói thốt ra tuy vô tình nhưng ngón tay lại không ngừng run rẩy, mu bàn tay nắm lấy điện thoại cũng nổi đầy gân xanh.
Bây giờ là thời gian đặc biệt nên Phó Thiết Ảnh thay Cố Thành Trung quản lý công việc trong công ty, đợi Hứa Trúc Linh thoải mái hơn thì Cố Thành Trung mới quay trở lại.
Châu Vũ cũng nghỉ học một thời gian, Phó Thiết Ảnh lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Bố Châu cũng bắt đầu đón nhận người con rể lớn tuổi này, mặc dù ông ta thường xuyên bị sự thẳng thắn của Phó Thiết Ảnh làm cho tức chết nhưng anh ta lại thật lòng đối đãi với Châu Vũ nên ông ta cũng dần dần đón nhận.
Tối nào Phó Thiết Ảnh cũng mang cho Châu Vũ rất nhiều món ăn ngon, cứ y như Cố Thành Trung năm xưa vậy.
Châu Vũ thì giống như loài chim non chờ thức ăn ở tổ vậy.
Hứa Trúc Linh không thể ăn uống nên chỉ có thể giương mắt nhìn Châu Vũ ăn lẩu xiên que, canh chua cay, xiên que lạnh, đồ xào cay...
Lâu lâu còn nhai cả chân giò hầm nước tương và món xiên nướng lộn xộn nữa.
Rõ ràng cả hai đều là những đầu bếp cao cấp nhưng cô lại thích ăn những món linh tinh hơn.
Món nào không cay cô còn có thể ăn vài miếng, món cay thì chỉ có thể ngửi mùi hương thôi.
Hứa Trúc Linh chỉ muốn nhanh chóng sinh con ra rồi ăn một bữa thật no nê.
“Phó Thiết Ảnh, em muốn uống nước ép!”
Châu Vũ ngồi trên ghế sô pha bắt đầu gọi lớn lên.
Phó Thiết Ảnh lập tức chuẩn bị cho cô ta một ly nước ép, ngoài ra còn có cả sữa tươi dành cho bà bầu nữa.”
“Ăn trái cây không? Tôi đi rửa cho hai người.”
“Muốn muốn muốn!”
Chưa đợi Hứa Trúc Linh trả lời thì cô ta đã nói: “Chị Trúc Linh thích ăn trái xoài còn em muốn ăn bưởi.”
“Được thôi.”
Phó Thiết Ảnh không nói không rằng đi vào trong nhà bếp, Hứa Trúc Linh cười nói: “Bây giờ cũng xem như yên ổn rồi, ngày tháng trôi qua êm đềm rồi đó.”
Châu Vũ đỏ hết cả mặt và dùng đôi tay nhỏ nhắn quạt quạt.
“Nếu không phải có chị Trúc Linh thì em cũng không thể quen biết với anh ấy, vì vậy chị và anh Cố là người làm mai cho tụi em đó, anh ấy từ người không có gia đình, bây giờ có mọi thứ rồi, nơi này không còn là căn nhà lãnh lẽo đối với anh ấy nữa, anh ấy ngại nói lời cảm ơn nên em sẽ nói thay.”
“Anh ấy rất lo lắng cho cái thai trong bụng chị, cho dù xảy ra chuyện gì thì tụi em cũng sẽ ở bên cạnh chị, trong nhà có em còn ra ngoái có anh ấy, chị nhất định có thể bình bình an an sinh đứa bé ra.”
“Em đừng nói những lời đáng sợ như thế, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Cô an ủi Châu Vũ nhưng thật ra là đang nói cho chính mình nghe dù tác dụng không lớn lắm.
Đã đến thời gian nghỉ ngơi của Hứa Trúc Linh rồi, cô ăn một chút rồi quay về phòng nghỉ.
Đợi cô rời đi thì Châu Vũ mới vội vàng hỏi: “Anh trai của anh đâu, hơn mười giờ rồi còn chưa về sao?”
“Tối nay chắc không về rồi, bộ phận pháp lý của công ty muốn nổ tung luôn rồi, những dự án ở bên ngoài không ngừng xảy ra những vụ án mạng phải kiện tụng, toàn bộ đều bị chính phủ ra lệnh ngừng lại hết rồi.”
“Nhà họ Quý cũng có thông tin nói không dễ dàng để đối phó, bởi vì vụ án này rất tỉ mỉ, hoàn toàn không có điểm yếu, bây giờ anh ta đang chỉnh lý lại điều luật và cuộc họp báo sắp tới, công ty cần cho giới truyền thông và người dân một câu trả lời rõ ràng, lần này xem như bị đánh vào mặt rồi.”
“Cái gì? Chẳng lẽ phải để Tổng giám đốc đích thân ra xin lỗi sao? Huống hồ gì đây không phải là lỗi của chúng ta, ai ai cũng biết chuyện này do công ty Nhật Kinh gây ra mà! Anh trai của anh lòng tự tôn cao như thế, lại là một người rất có khí phách, sao có thể xin lỗi trước mặt giới truyền thông chứ?”
“Cho dù chúng ta có nhân chứng vật chứng cho thấy chuyện án mạng không liên quan đến chúng ta nhưng quả thật đã gây ra sự hoang mang cho xã hội, anh ấy là nhân vật đứng đầu nên nhất định phải làm tấm gương, anh hiểu rõ anh ba là người thế nào, nếu như có thể thì anh nguyện đứng ra thay anh ấy chịu đựng nhưng anh ấy từ chối, không để cho anh đi.”
Anh ta muốn tráo đổi thân phận với Cố Thành Trung và thay anh ra nhận lỗi nhưng Cố Thành Trung đã từ chối lời đề nghị này.
Đây là trách nhiệm của anh nên anh sẽ không đùn đẩy.
Vả lại tin tức lan truyền ra cũng là danh tiếng của Cố Thành Trung, mặt mũi cũng đã mất rồi, sao lại còn để tâm đến những nghi thức đó chứ?
“Nhưng...chị Trúc Linh biết thì làm sao có thể chịu nổi đây?”
Châu Vũ cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ đến hình ảnh nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, trong lòng cô sẽ có suy nghĩ gì khi thấy chồng mình phải công khai nhận lỗi đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT