Lumica chạy đến phòng của đám Trái Đất, đứa nào đứa nấy đang mò mẫm đường đi, trông bộ dạng đáng thương làm sao. Cô tiến lại chỗ thằng Namz:
- Con sao đấy?
- Ai vậy... - Nó sờ xung quanh - Cái gì mềm mềm thế này? - Nó bóp thử.
- Cái thằng này! - Lumica đập vào tay nó - Con bị sao thế?
Namz trả lời:
- Cô hả, con mắt của con nó bị làm sao á, không thấy gì hết trơn.
Minh và Nam cũng y chang thằng Namz, điều này làm Lumica nghĩ đến việc cả ba đứa cùng vướng phải một thứ gì đó. Cô hỏi ngay:
- Hôm quá mấy đứa có làm gì không, cô thấy hôm qua mấy đứa còn sáng trưng mà.
- Ai biết đâu cô, giờ tụi con phải làm sao? - Namz hơi hoảng.
Lumica mím môi:
- Bộ con không còn trò gì hay sao mà cứ bóp hai quả bưởi của cô vậy?
- Trời ơi, con có thấy đường đâu.
- Khổ thật!
Namz hỏi:
- Con có còn được tập luyện không cô?
Lúc đầu nữ thần mặt trăng định nói không nhưng khi nghĩ lại nếu nói vậy thì chẳng khác gì mình là người thất hứa, Lumica đáp:
- Được chứ, con cứ yên tâm. Hôm nay mấy đứa được nghỉ phải không?
- Dạ. - Minh trả lời.
- Tuyệt, cô dẫn mấy đứa đi liền nè.
Cùng với sự trợ giúp của những tên lính, ba đứa nó được đưa lên xe. Hải thấy vậy liền xin:
- Cô ơi, cho con đi với.
- Con không đi tìm Hùng à?
- Đằng nào ngày mai mới đi, con đi cho đỡ buồn.
Lumica nghe vậy thì đồng ý, Hải trèo lên xe. Bốn đứa Trái Đất được chở đến một nơi mà chỉ có thằng Hải nhìn thấy được: sân bóng.
Chiếc xe chạy một lúc thì cũng đến nơi, Hải ngơ ngác nhìn Lumica:
- Cô ơi, đây là sân bóng mà.
- Đúng.
Namz ngạc nhiên:
- Cô đưa tụi em đến đây làm gì?
- Luyện tập.
- Không thấy đường làm sao đá bóng giờ cô?
Lumica cười:
- Mấy đứa ngốc thật, ai bảo không thấy đường mà không đá được. Ở sân bóng này, các cầu thủ đều là những cầu thủ khiếm thị không đấy.
- Wao! - Minh trầm trồ.
- Tao thấy thú vị rồi đây, mà bóng đá khiếm thị chắc cầu thủ dùng tai để xác định phương hướng nhỉ.
Lumica khen:
- Chuẩn đấy.
- Thôi được, đằng nào cũng đến đây rồi. - Namz.
Cả bốn đứa vào bên trong sân, đón tụi nó là một ông thầy huấn luyện viên. Hải thấy Lumica thì thầm với ông thầy kia chuyện gì đấy nhưng nó nghe chẳng được.
- Cô đi nha, đến giờ cơm trưa cô sẽ tới đón.
- Vâng ạ! - Cả đám đáp.
Vị huấn luyện viên kia nắm tay Namz và Nam vào sân, Hải thì nắm tay thằng Minh. Sau khi tất cả mọi người vào sân, cả đám mới biết được không phải chỉ có tụi nó mà còn những học viên khiếm thị khác. Hải là người nhìn thấy tất cả cùng với vị huấn luyện viên.
- Tụi em tên gì?
Cả bốn đứa tự giới thiệu mình, vị huấn luyện cũng giới thiệu rằng mình tên là Heblind và sẽ giúp cả bốn đứa tập luyện bóng đá.
Sau khi giao việc cho các trợ lí, Heblind nói:
- Thầy có nghe về tụi em rồi, tụi em đều bị mù đột xuất đúng không?
- Ờ vâng ạ...
- Mấy đứa cũng biết chơi đá bóng, có em còn có hợp đồng chuyên nghiệp rồi, đúng chứ?
Nam đáp:
- Dạ đúng ạ.
- Còn Hải, em còn sáng mắt đúng không?
- Vâng.
Heblind trao cho nó một đôi găng và nói:
- Em làm thủ môn nhé.
- Vâng. - Hải nhảy cẫng lên sung sướng.
- Gì vui dữ vậy?
Hải cười cười:
- Em tưởng em không được đá chứ, tại em sáng mắt.
- Trong bóng đá khiếm thị, thủ môn là vị trí sáng mắt.
- Vâng.
Kế tiếp, Heblind mang ra mấy quả bóng, khi ông ta thảy xuống thì cả đám nghe thấy tiếng leng keng. Ông ta nói:
- Trong môn này, những quả bóng sẽ được trang bị một cái chuông, khi bóng lăn các em sẽ nghe được tiếng chuông, từ đó xác định vị trí bóng.
- Chơi cái này sao mà chuyền ạ? - Namz hỏi.
- Các em sẽ gọi nhau trên sân, hiểu chứ?
- Vâng.
Heblind cho các cầu thủ khởi động rồi bắt đầu luyện tập.
*
(Conifer)
Mới sáng, tôi đã nghe một tin sét đánh: lực lượng của Hội Ám Hoàng vừa gửi một lá thư rằng: Nếu các ngươi không sớm đầu hàng thì bọn ta sẽ đến san phẳng căn cứ của các ngươi chỉ trong một nốt nhạc..
Nhận được tin dữ, toàn bộ lực lượng tập trung chuẩn bị chiến lược đối phó.
Tin đến khá bất ngờ nhưng tên Conifer vẫn rất bình tĩnh, hắn ta cử một tên trinh sát lập tức đi tìm kiếm thông tin về lực lượng kẻ thù.
Tôi khá lo:
- Mày nghĩ Hội Ám Hoàng kéo quân đến đây với bao nhiêu quân?
- Tao độ chắc tầm... năm nghìn quân. - Phúc bảo - Còn mày thì sao?
Tôi gãi đầu:
- Chắc tầm... vài vạn...
- Mà không biết dạo này Sinestrea ra sao rồi nhỉ.
Phúc nói:
- Chắc là ngày mai mày được gặp thôi, mai Hội Ám Hoàng đến đây mà.
- Có điều hai bên là đối thủ của nhau.
- Tao hiểu. - Nó vỗ vai tôi - Tao hiểu cái cảm giác hai người thân nhau lại là kẻ thù của nhau mà.
Cái nơ đỏ - thứ mà tôi đã trộm của Sinestrea vẫn luôn được tôi đeo ở trước ngực. Sở dĩ tôi không đeo lên trên đầu là bởi tôi là con trai, hơn nữa ở đây thì luôn phải mặc quần áo rất dày, thậm chí có khi phải mặc quần áo bảo hộ nhiệt do đó đeo nơ trên đầu nó khá bất tiện.
Có tiếng gọi:
- Hùng!
- Dạ! - Tôi quay lại, té ra là Adam.
Anh ấy tiến lại chỗ tôi rồi nói:
- Đi theo anh, anh có cái này cho nhóc xem.
- Vâng ạ. - Tôi đi theo anh ta.
- Em theo với. - Phúc.
Cả ba người đến một căn phòng nhỏ bên trong căn cứ, nơi đây là nơi chuyên nghiên cứu khoa học. Rất nhiều loại máy móc đang được đặt ở đây, trong đó có cả những cái máy nghiên cứu các loài cây của tôi. Khi tôi trình bày ý tưởng về các loài cây có thể chiến đấu, bọn họ đã bắt tay vào nghiên cứu việc thêm các nguyên tố vào cây.
Một loại cây mà được thêm nguyên tố thành công chính là đậu Hà Lan, bọn họ đã thay thế cấu trúc biến nó thành cây đậu băng, khi bắn sẽ làm chậm đối phương.
Thằng Phúc chẳng mấy bất ngờ với phát minh mới này bởi khi nó chơi game Plants v.s Zombies thì nó đã nhìn thấy cây này rồi, thậm chí nó còn đòi làm thay công việc nghiên cứu. Tuy nhiên, khi Adam thách thức: Giỏi thì làm xem thì nó câm nín, lí do là bởi nó chẳng biết phải thay đổi gen như thế nào cho phù hợp.
Dù sao, đây không phải là vấn đề mà Adam muốn cho tôi xem. Thứ mà anh ấy muốn cho tôi xem chính là ma thuật sao chép cơ thể, với ma thuật này có thể tái tạo cơ thể một người bất kì.
Khi nhìn thấy nó, tôi cười khẩy:
- Tưởng gì mới chứ, cái này ngày xưa em thấy rồi.
- Sao cơ?
- Ngày trước đánh nhau ở đây, bên phía Conifer dùng để hồi sinh Lumica đánh nhau với tụi em rồi. Giờ lại hồi sinh Lumica à?
Adam cười nham hiểm, anh ta lắc đầu vài cái và nói:
- Hồi sinh Lumica không hay, mẫu vật của cô ấy cách đây quá lâu, sức mạnh không còn. Hồi sinh người này này. - Anh ta giơ cái ống nghiệm chứa một sợi tóc màu trắng bên trong.
- Ê ê... không lẽ...
Chưa kịp dứt lời, Adam đã cho mẫu tóc kia vào trong một cái máy. Cả ba đứng ngoài nhìn xuyên qua một lớp kính, bên trong là mẫu dung dịch màu xanh lá cây. Sợi tóc khi vào trong bắt đầu nở ra, một cơ thể người bắt đầu được hình thành. Lúc đầu tôi còn ngờ ngợ nhưng sau một khoảng thời gian, tôi đã chắc chắn được người mà Adam đang hồi sinh là ai.
Xì..., tiếng khói bốc ra. Dung dịch màu xanh đã cạn, tấm kính được mở ra, bên trong là một cô gái với mái tóc dài màu trắng. Tôi vừa nhìn thấy đã thốt lên:
- Lunar!
Đã chuẩn bị từ trước, Adam đưa cho cô ấy một bộ đồ trong và một bộ giữ nhiệt. Lunar mặc xong thì đứng dậy, cô ấy vươn vai hỏi:
- Đây là đâu?
- Đây là căn cứ Conifer. - Adam đáp.
ẦM, cô ấy đột nhiên đấm mạnh vào chiếc máy ma thuật. Chưa kịp hoàn hồn thì cô ấy điên cuồng phá phách đập máy, cả ba người phải xúm vào can.
- CÚT RA! - Lunar đá văng ba người - Cái bọn Conifer này, ta phải diệt tận gốc các ngươi! Không để các ngươi khủng bố nữa!
- Đừng em ơi... - Tôi chạy tới.
- Mày là thằng nào?
Tôi chợt nhận ra một chuyện, tôi đang đeo mặt nạ. Chính vì vậy, tôi phải tháo ra. Vừa tháo ra, Lunar đã thay đổi ánh mắt nhìn ngay lập tức. Cô ấy chạy lại ôm chặt lấy tôi:
- Xin lỗi anh nha, em tưởng ai.
- Ha ha... - Tôi chỉ biết cười.
- Nhưng sao anh lại đổi ý?
Tôi ngơ ngác:
- Đổi ý gì?
- Chúng ta đang tấn công căn cứ Conifer kia mà. Quên mất, Capheny đâu?
Những thứ mà Lunar vừa nhắc tới gợi lại cho tôi những kỉ niệm ngày xưa, khi chúng tôi hợp sức tấn công nơi này. Nhưng giờ đây, thời thế đã khác, hơn nữa Adam cũng giải thích với tôi rằng bản thể được sao chép chỉ có phần kí ức lúc mẫu vật được thu thập, tức là trong trận chiến ấy. Điều này làm tôi cảm giác nó khá là hụt.
Tôi giải thích:
- Thời đại khác rồi, nếu em phá tan nát tổ chức Conifer thì anh sẽ không còn chỗ an toàn nữa.
- Sao lại thế?
- Anh đang bị truy nã!
Nghe tôi nói như vậy, Lunar vô cùng ngạc nhiên:
- Truy nã? Anh bị truy nã chuyện gì cơ?
- Dài lắm... - Tôi thở dài.
Những chuyện mà tôi đã trải qua cùng với cô ấy thì rất nhiều, nhưng cô ấy không hề biết những gì đã xảy ra khiến tôi chỉ biết bất lực mà thôi.
Adam bảo:
- Từ giờ cô sẽ hoạt động ở đây dưới sự chỉ huy của tôi...
- Này nha! - Lunar nắm áo Adam - Mày là thằng nào mà đòi chỉ huy tao?