Dịch: Gia Cát Nô
Trước cửa toà nhà 4 Hành Thự, một chiếc xe taxi từ từ dừng lại.
Lưu Đức Trụ trả tiền. Lúc này, người tài xế già như kiểu vô tình hỏi: "14 tệ. Chàng trai, đây là phía trước Hành Thự, cậu tới đây làm gì vậy?"
Lưu Đức Trụ lấy thẻ quét trả tiền, đồng thời hồn nhiên nói: "Tới lấy vàng..."
Trong đầu cậu ta hiện tại tất cả đều xoay quanh chữ vàng. Nhưng nói xong lại cảm thấy hối hận, vội vàng im lặng xuống xe.
Cậu ta bước vào chung cư. Từ nơi nào đó, tai nghe của người trẻ tuổi vang lên giọng nói của tài xế taxi: "A lô Côn Luân, chim sẻ nói tới đây lấy vàng."
Lộ Viễn đã sớm tiến vào chung cư, nấp ở một nơi tối dập tàn thuốc nói: "Lấy vàng? Chẳng lẽ tên này đạt được giao dịch gì với một lữ khách thời gian sao?"
"Có khả năng, thân phần cậu ta khá đặc biệt tại Thế Giới Bên Trong, có thể giúp được không ít người." Thành viên Côn Luân phân tích: "Nếu có người dùng tiền mua tài nguyên tại Thế Giới Bên Trong cũng khá bình thường. Đội trưởng Lộ, mấy ngày trước tại Thái Thành đã xảy ra một việc tương tự. Người mua thuốc cầm đến không đủ tiền, suýt chút nữa là xảy ra án mạng rồi, những người anh em Côn Luân của chúng ta vì việc này mà đau đầu gần chết."
"Ừ." Lộ Viễn gật đầu: "Chắc là loại chuyện này. Mẹ nó, ông mày nửa đêm nửa hôm còn phải trông coi thằng nhóc kia, phòng ngừa nó bị đám tội phạm bắt cóc. Kết quả thì sao? Vậy mà nó chạy đi lấy vàng?"
Trong đêm, Lưu Đức Trụ cẩn thận bước vào trong khu nhà. Cậu ta hết nhìn đông lại nhìn tây, giống hệt một tên trộm vặt lẻn vào làng ăn trộm gà.
Nhưng sao cậu ta biết được, hiện tại có rất nhiều ánh mắt theo dõi.
Theo từng bước chân Lưu Đức Trụ tới phòng 201. Trong bóng tối, hơn 12 thành viên Côn Luân dần dần ép sát, họ luôn đặt Lưu Đức Trụ vào trong giữa đội hình.
Lộ Viễn đứng ngoài quan sát, anh ta nhủ thầm, chẳng tránh ông chủ Trịnh ghét con hàng này ra mặt.
Bản thân cậu ta suy nghĩ, nếu Lý Thúc Đồng coi trọng con hàng này đúng thật là mắt mù.
Thế nhưng hiện thực lại khác hoàn toàn. Sáng nay, Lưu Đức Trụ đã thể hiện ra năng lực của người siêu phàm.
Nếu như người đến nhà tù số 18, muốn trở thành người siêu phàm, chỉ có con đường tắt duy nhất là Lý Thúc Đồng.
"What? Sao tên đó lại ngồi xuống vậy? Ngồi trước cửa phòng 201 làm quái gì thế?" Một thành viên Côn Luân cảm thấy quái lạ hỏi.
Lộ Viễn nghiêng đầu qua nhìn, phát hiện Lưu Đức Trụ ngồi chình ình trước của phòng 201, không nhúc nhích.
Thằng nhóc này, đút hai tay vào bên trong ống tay áo, giống như thằng ngốc ngồi chờ khoai nướng.
"Thằng ngốc này làm trò gì vậy?" Thành viên Côn Luân lẩm bẩm.
"Im lặng." Lộ Viễn bỗng nhiên lên tiếng.
Anh ta phát hiện ra, một luồng khí nguy hiểm.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế giới bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng lúc này, trên hành lang tối tăm, một người đàn ông mặc chiếc áo Jacket màu đen xuất hiện.
Trên tai người này còn gắn một tai nghe bluetooth, nghiêm túc quan sát 4 hướng. Theo hoàn cảnh hiện tại, tay phải người này luôn duy trì ở vị trí gần hông.
Cánh tay người này đã lộ ra, một cánh tay bằng hợp kim lực lượng mạnh mẽ.
Ánh mắt của gã vẫn đảo quanh bốn phía. Khi gã ta quay đầu lại, đã phát hiện ra Lưu Đức Trụ đang ngồi xổm ở đó, cũng đang ngơ ngác nhìn mình.
Trong khoảnh khác đó, 4 mắt nhìn nhau, không khí rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Tên tội phạm tập trung nhìn Lưu Đức Trụ, không khí quay đây như biến thành đặc, tạo cho người xung quanh áp lực kinh khủng.
Sau khi tên tội phạm phát hiện xung quanh không có ai, mới bước tới cạnh Lưu Đức Trụ. Lúc tên này di chuyển, đằng sau lớp quần áo, vang lên tiếng động cơ thuỷ lực chuyển động.
Lưu Đức Trụ yên lặng nhìn đối phương tới gần.
Tên tội phạm tới trước Lưu Đức Trụ lên tiếng: "Anh bạn, tôi nhìn cậu rất quen, cậu là..."
Lưu Đức Trụ yên lặng 2 giây, sau đó miệng nghiêng qua một bên, nước bọt cũng theo đó chảy xuống: "A ba a ba a ba."
Cậu ta vừa aba vừa xoay người lại, giả vờ như không có việc gì.
Tên tội phạm nhấn vào tai nghe blutooth: "Có biến."
Ngay khi tên tội phạm nói chuyện, Lưu Đức Trụ chạy càng lúc càng nhanh, vừa chạy vừa nói: "A ba a ba..."
Tên tội phạm đang định đuổi theo, nhưng bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như tên này phát hiện ra điều gì lập tức quay người lại, nhìn vào bóng tôi trong hành lang.
Dưới bóng cây cổ thụ dưới toà nhà, Lộ Viễn từ trong bóng tối ngẩng đầu lên.
Giờ phút này, cánh cửa sổ căn phòng tầng hai mở ra, có một người xuyên qua cửa kính lạnh lùng nhìn anh ta.
"Bị phát hiện, vây quanh." Lộ Viễn nghiêm túc chỉ thị: "Cẩn thận, đối phương rất nguy hiểm."
Thành viên Côn Luân dần dần bao vây lấy căn phòng 201. Tiếng kính vỡ lại lần nữa vang lên trên tầng, người kia nhìn thẳng vào Lộ Viễn, vẻ mặt không hề thay đổi, nhẹ nhàng tránh ra khỏi khu vực cửa sổ, không biết đi đâu.
Lộ Viễn nhíu mày: "Bọn chúng muốn chạy trốn từ cửa sổ phía sau."
Người vừa rồi, chính là một trong số những người đang trốn mà bọn họ muốn tìm kiếm.
Lộ Viễn đã tới nơi này hai lần, căn phòng kia là nơi ở của Giang Tuyết.
Bọn chúng từ cánh cửa sổ phía sau căn phòng 201 chạy trốn, ngay lúc đó đám người Lộ Viễn đã lao tới cầu thang.
Tại phía cuối ngã tư, có một thùng rác đột nhiên phát nổ, ánh lửa kèm theo những miếng sắt tràn ra.
Ầm một tiếng, Lộ Viễn chỉ kịp thời dùng tay ngăn ở cổ, đầu những nơi yếu nhất. Đám người bị một làn sóng nhiệt hất tung ra ngoài.
Tiếng nổ rất lớn, thùng rác bằng sắt bị nổ cho tơi tả.
Đây là thuốc nổ mà đám tội phạm đã đặt từ trước.
Bọn chúng lén lút nhét vào thùng rác, dùng cách này để ngăn người đuổi theo. Làm xong chuyện này, những tên tội phạm kia mới lén lút đột nhập vào nhà Giang Tuyết.
Nếu như hành động bị phát hiện, những tên này sẽ phá kính cửa sổ phía sau nhằm hấp dẫn sự chú ý, kèm theo đó cho nổ số thuốc đã đặt sẵn tạo sự hỗn loạn.
Khi tất cả mọi việc làm xong, tất cả mọi người có thể thoải mái rút lui.
Kế hoạch tỷ mỷ chặt chẽ, giống như có người sau màn đã biết hết mọi việc diễn ra, nắm trong tay đường đi nước bước.
Lộ Viễn lảo đảo từ dưới đất đứng dậy. Anh ta vỗ vỗ vào vai đồng bọn hỏi: "Có sao không?"
Các đội viên khác cũng từ từ đứng dậy: "Chỉ có một đội viên bị miếng sắt cắm vào đùi, những người khác bị thương không nặng lắm."
Hiện tại, mọi người bị tiếng nổ làm chấn động não, nhưng hiện tại còn không suy nghĩ được nhiều đến vậy.
"Mau đuổi theo." Lộ Viễn lên tiếng: "Nếu để đám này thoát lần nữa, không biết có bao nhiêu lữ khách thời gian gặp nạn."
Tổ chức Côn Luân hướng phía sau toà nhà tiếp tục đuổi theo. Nhưng Lộ Viễn bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng: "Quái lạ."
Anh ta luôn cảm nhận thấy có điều gì đấy không ổn.
Nhưng theo tin tức anh ta nhận được, đám tội phạm bắt cóc lữ khách thời gian này, máy móc thay thế không thuộc dạng cao cấp, sao có thể chịu được lực phản lại khi nhảy từ tầng hai xuống?
Có lẽ đám tội phạm này cố nhảy xuống vẫn được, nhưng tuyệt đối không thể vác người theo.
Lộ Viễn quay đầu lại nhìn, từ lúc âm thanh kính cửa sổ vỡ ra. Người trên tầng hai cố tình để mình nhìn thấy biến mất. Sau đó, bọn họ lập tức đuổi theo, và ăn trọn một quả thuốc nổ, ngăn bọn họ không thể tiến vào trước cửa nhà.
Mọi người bị tiếng nổ làm ảnh hưởng đến não bộ, khiến suy nghĩ không còn tỉnh táo, chỉ hành động theo suy nghĩ lúc đầu, không dừng lại suy nghĩ lại mọi chuyện.
Cứ như vậy, bọn họ dồn hết người đuổi theo bọn tội phạm ở phía sau. Còn sự thật, đám tội phạm này nghênh ngang rời đi cửa trước.
"Trở về." Lộ Viễn hét lên.
Một đội viên lên tiếng hỏi: "Đội trưởng Lộ, không đuổi nữa sao."
"Đừng hỏi nhiều, Tiểu Ưng? Nghĩ ra chưa?"
Trong tai mọi người nghe rõ mồn một: "Nhanh nhanh nhanh.".
Truyện Đam MỹLộ Viễn lại lần nữa chạy như điên. Anh ta biết, nếu vì phán đoán sai lầm của mình, chẳng khác nào thả đám tội phạm phía sau nhà rời đi.
Nhưng anh ta rất tin vào suy đoán của mình.