Cô bé sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thân thể co tròn trên ghế salon.
Dù tình tình cô bé trưởng thành sớm, nhưng dù sao chuyện này cũng chưa va vấp nhiều.
Lần trước, hai tên lưu manh kia tới nhà, cô bé còn chưa vơi nỗi sợ. Lần lại lại tiếp tục có lưu manh tới.
Theo bản năng, Lý Đồng Vân định cầm lấy điều khiển tắt tivi đi, nhưng Khánh Trần đã ngăn cô bé lại.
Mùa thù, trời tối rất nhanh, bọn họ bèn mở hết đèn lên.
Đám tội phạm kia tới, nhất định sẽ để ý tới chuyện này, cho nên cần giả vờ như mình không biết gì mới là đúng đắn nhất.
Khánh Trần cầm lấy tay cô bé, dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Lý Đồng Vân lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong phòng, mọi việc được duy trì giống như bình thường, không có gì khác lạ cả.
Khánh Trần đến phòng bếp, hắn ra hiệu cho Giang Tuyết tiếp tục xào rau.
Hắn lấy một tờ giấy, viết cho Giang Tuyết nhìn: "Đám tội phạm đang ở trên tầng. Chúng ta cần làm giống như không biết gì, cứ bình thường mà làm. Không cần gấp gáp, bọn họ không nghĩ ra hai người ở dưới tầng đâu."
Cả trung cư có 4 tầng, 8 căn hộ. Đám tội phạm này sẽ không phát rồ đến mức lục soát từng nhà trong trung cư đấy chứ?
Giang Tuyết kiên nhẫn xào rau rồi đem lên phòng khách. Cô cố nén lại nỗi sợ hãi viết lên giấy: "Giờ phải làm sao?"
Cô vừa viết xong, trên tầng tiếp tục truyền đến tiếng thuỷ tinh vỡ, thậm chí còn có tiếng bước chân thình thịch vang lên trên đỉnh đầu bọn họ.
Tim Khánh Trần đập loạn xạ, đây chỉ có thể là chân bằng máy móc mới làm ra được.
Người bình thường không thể phát ra âm thanh như vậy.
Bỗng, trên tâng vang lên những tiếng ma sát kỳ lạ.
Khánh Trần lục lại trong trí nhớ xem âm thanh kia là gì... Đây là tiếng khoá quần áo cọ vào mặt đất gây ra.
Lúc này, phía trên đang có người ghé sát vào sàn nhà nghe ngóng.
Giống như trong đêm tối, một ác ma bỗng nhiên xuất hiện, cứ mỗi lần tên đó hít vào thở ra có kèm theo mùi tanh của máu.
Trong rừng rậm, nếu ngư mình là con mồi, đã thế còn gặp phải một tên thợ săn lão luyện. Điều trước tiên cần làm là che giấu mùi của bản thân.
Không nên thử mạo hiểm, bởi vì đối phương có súng.
Tiếng ma sát kia vang lên lần nữa, người ghé sát xuống sàn nhà nghe ngóng kia hình như đã đứng dậy. Sau đó, tiếng bước chân thình thịch lại lần nữa hướng vào trong bếp đi tới.
Trong TV, đã tới thời gian bản tin thời sự. Giọng người dẫn trương trình dễ nghe cứ văng vẳng vang lên.
Khánh Trần viết cho Giang Tuyết: "Liên hệ Côn Luân bằng Wechat? Không nên dùng điện thoại, khả năng bị nghe thấy."
Giang Tuyết lấy điện thoại di động ra một cách yên lặng nhất có thể, rồi nhắn tin cho Lộ Viễn.
Có điều khiến mọi người ngạc nhiên là Lộ Viễn không nhắn tin trả lời.
Khánh Trần viết tiếp: "Được rồi, chúng ta không thể dựa vào đám người Côn Luân được. Đánh phải kiên trì chờ thôi."
Lý Đồng Vân nép ở trong ngực mẹ mình, dần dần ổn định lại cảm xúc. Cô bé lấy đũa nhẹ nhàng đụng vào bát sứ, giống như âm thanh ăn cơm thường ngày.
Nhưng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng mở cửa. Mọi người nghe thấy đám Hồ Tiểu Ngưu vừa đi lên tầng vừa trò chuyện.
Khánh Trần, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân nhìn nhau. Mọi người đã nghĩ đến chuyện gì.
Bốn người Hồ Tiểu Ngưu đang có ý định lên nhà Giang Tuyết.
Tiếng gõ cửa.
Sau đó, tiếng Vương Vân vang lên: "Cô Giang Tuyết? Cô có nhà không?"
Tiếp theo, phòng tầng trên vang lên tiếng la hét kèm theo tiếng va chạm, còn có tiếng vật nặng đập xuống mặt đất.
Âm thanh tới cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh, giống như đám tội phạm kia đã xử lý nhanh chóng gọn gàng.
Tiếp theo, bốn người kia được mang vào trong phòng.
Khánh Trần giật mình, hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đám tội phạm kia.
Cho dù đám người Hồ Tiểu Ngưu là người bình thường, cũng không thể nào nhanh như vậy được.
"Làm sao bây giờ? Có nên cứu bọn họ không?" Giang Tuyết sợ hãi viết vào giấy.
Nếu bốn người học sinh gặp phải đám tội phạm, mọi người dùng đầu gối cũng đoán được hậu quả thế nào.
Khánh Trần nhìn Giang Tuyết, rồi lại quay qua nhìn Lý Đồng Vân.
Cô bé bỗng nhiên kéo ống tay áo của hắn, viết dòng chữ xiêu vẹo lên giấy: "Anh Khánh Trần, anh nhất định có cách giải quyết. Anh thông minh như vậy cơ mà."
Động tác viết chữ của cô bé dừng lại chút rồi tiếp tục viết tiếp: "Nhưng anh nhất định phải không bị gì đấy."
Khánh Trần thở dài. Đám người Hồ Tiểu Ngưu chắc chắn không chết được, với phong cách làm việc của đám tội phạm kia, người xuyên việt đều là công cụ kiếm tiền tất nhiên cần phải giữ được tính mạng rồi.
... Vậy làm sao đây?
Con mắt hắn bỗng nhiên nhắm lại, sau khi con người được bóng tối bao phủ, bỗng nhiên thu hẹp vào.
Những yếu tố hắn đã từng nhìn thấy, đang được kiểm tra một cách chậm rãi.
Nếu có người hỏi hắn, bên trong quá khứ có thứ gì?
Khánh Trần sẽ bình tĩnh trả lời người đó, đừng quên nó bởi nơi đây chứa đựng một kho báu.
"Theo tin tức, lần này có 9 tên tội phạm bỏ trốn..."
"Có bốn học sinh mới chuyển tới từ Hải Thành..."
Bỗng nhiên Khánh Trần tìm thấy một thứ gì đó.
Lưu Đức Trụ tại phòng giam đã nói gì với mình?
"Đám người Côn Luân biết được hành động từ phía Ngạc Châu, đã sớm ẩn núp bên ngoài trường..."
"Người phụ trách tên là Trịnh Viễn Đông, người đó còn cử người bảo vệ tôi."
Khánh Trần mở to hai mắt, hắn lấy thiết bị truyền tin gửi cho Lưu Đức Trụ một tin nhắn: "Hiện tại, đón xe tới toà nhà số 4 đường Hành Thự, ngồi trước cửa phòng 201. Ngay lập tức."
Đầu dây bên kia, Lưu Đức Trụ vẫn chưa hiểu gì: "Ông chủ, ngài muốn tôi làm gì? Sao lại ngồi ở trước cửa phòng người ta?"
Khánh Trần trả lời một câu chẳng dính gì câu hỏi: "Nhớ kỹ, nói với Hồ Tiểu Ngưu, lần thứ nhất hoàn thành giao dịch, bảo cậu ta thanh toán 1 cây vàng."
Lưu Đức Trụ nhận được tin nhắn, bỗng nhiên ngây người ra. Có ý gì đây? Tại sao lại liên quan đến con hàng kia?
Nhưng cậu ta vẫn trả lời lại: "Vâng, tôi sẽ đi ngay."
Khánh Trần cuối cùng nhịn không được thở ra một hơi. Hắn để Lưu Đức Trụ tới đây không phải hại cậu ta.
Mà đột nhiên hắn nghĩ ra, với một lữ khách thời gian bình thường như Giang Tuyết sẽ không liên lạc được với Côn Luân. Nhưng Lưu Đức Trụ chắc chắn làm được.
Việc này không phải bảo Lưu Đức Trụ liên hệ, mà muốn người đang ẩn nấp bên người cậu ta làm việc đó.
Khánh Trần không cần bảo Lưu Đức Trụ làm gì, đám người Côn Luân tự động sẽ theo cậu ta.
Từ đã, tầng trên bỗng nhiên vang lên tiếng con gái khóc, có lẽ đã có người tỉnh lại.
...
Trung cư Hưng Long, mấy người Côn Luân theo dõi Lưu Đức Trụ đang ngồi dưới sân nói chuyện với nhau.
Bỗng, bọn họ nhìn thấy Lưu Đức Trụ lén lút đi ra bên ngoài. Tên này nhìn trước ngó sau rồi vội vàng ra khỏi khu nhà, bắt một chiếc xe taxi đi đâu đó.
Thành viên Côn Luân nói vào tai nghe: "Chú ý chú ý, chim sẻ rời tổ, chim sẻ rời tổ, chim sẻ ngồi trên chiếc taxi Tiểu Ưng."
Lưu Đức Trụ lo lắng ngồi phía hàng ghế sau nói: "Bác tài, đi toà nhà 4 Hành Thự. Phiền ngài đi nhanh nhanh chút."
Trong tai nghe vang lên giọng Lộ Viễn: "Tất cả mọi người đuổi theo. Chim sẻ đã thông báo địa chỉ tới, có điều kỳ lạ. Ban Thủ, Sơn Tra, hai người tăng tốc đến đó sớm hơn chút, chọn vị trí ẩn nấp kỹ vào."
Lưu Đức trụ còn không biết. Hành động đột xuất của cậu ta, đã đụng chạm đên giây thần kinh vài người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT