*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jan'decem.

Nửa đêm, đột nhiên gặp mặt, hai người đều ở cửa mộng bức*.

❀-Mộng bức: Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) 'ngoài khét trong sống'.

"Đã trễ thế này cậu còn giao đồ ăn sao?"

Lục Quân Tiên thực giật mình, hắn có thể lý giải khả năng Kỷ Trình có chút thiếu tiền, cho nên cậu làm nhiều việc cùng lúc, nhưng mà đã là nửa đêm vẫn còn đi làm, có điểm......

Có điểm chua xót, có điểm làm người ta đau lòng.

Kỷ Trình lúc này đây lại không hề cao hứng giống như lần trước thấy Lục Quân Tiên, cậu có chút kích động, kích động vì đột nhiên biết được chỗ ở của nam thần, nhưng mà cậu lại không hề cao hứng nổi.

Cậu nhóc chột dạ, đặc biệt là vì chiết scooter dừng ven biệt thự, khiến cậu chột dạ đến nói không nên lời.

"Anh sao lại...... Đã trễ thế này còn ăn cơm hộp......" Kỷ Trình không biết nói cái gì, lắp bắp địa học chạm đất hỏi Quân Tiên.

Lục Quân Tiên:......

"Tôi viết sách, bất tri bất giác liền đã trễ thế này, có hơi đói." Lục Quân Tiên nói, chỉ chỉ cơm hộp trong tay Kỷ Trình.

Kỷ Trình nhìn thoáng qua, mới ngơ ngác mà đem cơm hộp giao cho hắn.

"Nửa đêm ăn BBQ nướng không tốt lắm."

"Muốn ăn liền ăn, không chết sớm được." Lục Quân Tiên tiếp nhận cái hộp, cách một lớp giấy đã nghe thấy mùi thơm khiến tâm tình tươi tỉnh.

"Kia...... Vậy anh ăn nhanh nghỉ ngơi sớm."

Nhìn nét cười trên khuôn mặt Lục Quân Tiên, Kỷ Trình trong lòng nhộn nhạo một chút, sự chột dạ khiến cho chân cậu không trụ được nữa, vội vàng xoay người bỏ đi, muốn lái con scooter tội ác của mình chạy nhanh khỏi tầm mắt của Lục Quân Tiên.

Nhưng mà, mới vừa xoay người, sau cổ căng thẳng, Kỷ Trình bị kéo về đi......

"Từ từ, cậu giao cơm hộp cũng đã mấy tiếng rồi phải không? Buổi tối không ngủ sao?"

N

ghe vậy, Kỷ Trình xoay người lại, nhìn vào đơn hàng vừa giao cho anh nhà văn, gần 3 giờ sáng rồi.

"Ca tối làm đến 3 giờ thôi, không tiễn, tôi hiện tại liền trở về ngủ."

Lục Quân Tiên khẽ nhíu mày, chỗ này cách nhà Kỷ Trình cũng không gần.

Hắn ló đầu ra bên ngoài xem xét, thoáng nhìn thấy đầu chiếc scooter bên ngoài biệt thự, dưới ánh đèn đường tối tăm, nhìn không rõ lắm.

"Cậu cưỡi con trâu điện kia về cũng mất hơn nửa tiếng đi?"

Nhắc tới con trâu điện, trái tim Kỷ Trình run rẩy, cả người căng chặt, lặng lẽ xê dịch thân thể, chặn ngang tầm mắt nhìn bên ngoài của Lục Quân Tiên, cứng đờ mà lên tiếng.

Hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, hơn phân nửa ca tối giao hàng đã đủ thảm, còn muốn một đường nói mát......

Lục Quân Tiên nhìn thoáng qua đồng phục Kỷ Trình đang mặc, nhìn qua thực đơn bạc, cũng không biết bên trong cậu có mặc nhiều hay không, vẫn là cái đại hài tử đi, liền quá đến vất vả như vậy.

"Nếu không tiễn, bước vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm."

Không chờ Kỷ Trình phản ứng lại đây, Lục Quân Tiên đã đem người kéo vào phòng, đóng cửa lại.

Kỷ Trình:......

Scooter bên ngoài:......

Đưa Kỷ Trình dép lê để cậu thay, Lục Quân Tiên nói: "Nhà tôi có phòng cho khách, cậu chịu khó ngủ lại một đêm, ngày mai hẳn đi, đã hơn nửa đêm cậu không lạnh sao?"
Ngủ một đêm......

Lỗ tai Kỷ Trình lại bị cọ đến đỏ lên, không, vốn là trời lạnh nên chuyển hồng, hiện tại là có chút độ ấm nên mới đỏ thêm, là như vậy đó. (chắc em tin 🙂)

Phân vân dãy dụa giữa Lục Quân Tiên và chiếc scooter bên ngoài, Kỷ Trình chung quy vẫn là từ bỏ scooter.

Cậu một bên cứng đờ mà đổi dép lê, một bên xoa xoa tay, trời này đương nhiên lạnh.

Dẫn Kỷ Trình tới phòng chiếu phim, Lục Quân Tiên đem cơm hộp bày ra trên bàn, lại mở ra video casting hôm nay, dù sao ăn khuya đang rảnh rỗi coi lại một chút.

"Tôi gọi không ít, cùng nhau ăn đi?" Lục Quân Tiên một bên nói, một bên đi rót cho Kỷ Trình ly nước ấm.

Kỷ Trình ngồi trên sô pha trong chiếu phim, thân mình to lớn, bỗng dưng câu tay câu chân lên.
Ngày nay sao á, y như nằm mơ.

Hai người một bên ăn BBQ nướng, một bên xem video casting, hồi nãy Lục Quân Tiên xem đến chẳng có chút hứng thú, Kỷ Trình tới vừa hay có thể thảo luận cùng nhau.

Video casting của mấy cô cậu được sàng lọc xem xong, BBQ nướng cũng ăn xong rồi.

Lục Quân Tiên cầm ly nước ấm trong tay, vẫn là không quá vừa lòng.

"Cậu có thấy ai tương đối thích hợp không?"

Kỷ Trình lắc đầu, "Không có."

Lục Quân Tiên càng tuyệt vọng, mở máy tính ra search một ít tư liệu về diễn viên của Thiên Hà Giải Trí, nghĩ thầm, chắc là mình phải tự mình đi tìm vài người.

"Tôi cũng cảm thấy ở họ có khuyết thiếu gì đó, còn không bằng đoạn diễn thử hôm nay của cậu......"

Đang lẩm nhẩm lầm nhầm nói, Lục Quân Tiên sửng sốt, động tác di chuyển chuột chuột ngừng lại, quay đầu nhìn Kỷ Trình.

Kỷ Trình chính là đang yên lặng uống nước, bỗng nhiên bị nhìn như vậy, lỗ tai lại đỏ.

Lục Quân Tiên trong lòng ẩn ẩn có cái ý tưởng, nhưng mà Kỷ Trình không phải xuất thân chính quy, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với biểu diễn, nhân vật này lại cần rất nhiều kỹ năng diễn xuốt, có điểm cấp, thử tay người mới quá khó khăn, sợ là vực dậy không nổi.

Vừa mới nảy ra ý tưởng, nháy mắt bị phủ nhận.

Lục Quân Tiên nhìn bộ dáng Kỷ Trình ngoan ngoãn uống nước, lại nhìn bộ đồng phục cậu bận, hỏi: "Kỷ Trình, ngươi có phải hay không rất thiếu tiền?"

Kỷ Trình đảo cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thực thản nhiên gật gật đầu, "Trong nhà vẫn còn nợ phải trả."

Lục Quân Tiên hiểu rõ, không có hỏi sâu thêm, sờ sờ con chuột, châm chước câu chữ, sợ trực tiếp đưa ra hỗ trợ sẽ thương đến tự tôn của nam hài tử .

"Dù sao đi nữa, cậu đã cứu tôi, tôi còn chưa có chuẩn bị tạ lễ."

"Không cần."

Lục Quân Tiên:......

"Không trước hết cứ nghe xem là cái gì?" Lục Quân Tiên cười nhìn cậu.

Kỷ Trình lắc đầu, "An toàn của anh là vô giá, so với tạ lễ liền không giống nhau."

Lục Quân Tiên sửng sốt, không thể nào hiểu nổi vì cái gì đưa tạ lễ liền không giống nhau, bất quá Kỷ Trình bộ dáng thực nghiêm túc, khiến hắn cảm nhận được phân tâm ý của tiểu mê đệ này.

"Tôi...... Mỗi quyển sách đều được chữ ký, tôi sẽ rất vui." Kỷ Trình nói, cậu quay đầu ra chỗ khác, không cùng Lục Quân Tiên đối diện.

Lại là muốn chữ ký, thật là chính hiệu fan cuồng, Lục Quân Tiên nhịn không được nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.

"Không còn sớm nữa, đi ngủ đi." Lục Quân Tiên đóng máy tính, đứng lên duỗi cái eo lười, "Trong khách phòng cái gì cũng có, nếu cậu muốn có thể tắm rửa, quần áo sạch cũng có sẵn, nếu mà cảm thấy mệt quá cứ trực tiếp nằm xuống ngủ luôn cũng được."

Kỷ Trình đứng lên đi theo, thật sự muốn ngủ ở nơi này, tâm tình vạn phần khẩn trương, ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng chiếu phim, Lục Quân Tiên dẫn cậu tới phòng khách.

Đi đến trước cửa phòng khác, Lục Quân Tiên không theo đi vào, ngáp dài một cái, hỏi: "Ngày mai cậu có phải đi làm không ? Đi làm ca tối đã mệt lắm rồi."

Nhớ tới scooter đậu ở cửa biệt thự, Kỷ Trình lại chột dạ.

"Rất nhanh sẽ không làm nữa, mấy ngày nay tôi đang tìm chỗ thực tập."

"Cũng tốt" Lục Quân Tiên tỏ vẻ tán đồng, bỗng nhiên lại cảm thấy kỳ quái, "Không phải con trâu của cậu đang sạc điện ở phòng làm việc của tôi sao?"

Kỷ Trình cả người cứng đờ, khuôn mặt lạnh nhạt, "Mượn người khác."

Lục Quân Tiên còn tưởng rằng đại nam hài quái gở này không có bằng hữu, xem ra vẫn phải có thôi, hoan hỉ gật gật đầu.

"Ngủ đi, ngủ ngon."

Vẫy vẫy tay chúc ngủ ngon, Lục Quân Tiên cũng trở về phòng đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm, thời điểm Lục Quân Tiên tỉnh lại cũng đã tới gần giữa trưa, di chứng của việc thức đêm làm hắn cả người không mấy thoải mái.

Nhớ tới Kỷ Trình tối hôm qua ngủ ở đây, hắn giãy giụa bò dậy, đi tới phòng khách nhìn chút.

Nhưng mà, trong phòng đã sớm chẳng thấy khách đâu.

Lục Quân Tiên bỗng nhiên thanh tỉnh một chút, đi vào xem xét, phòng khách được thu thập đến sạch sẽ, giống như chưa từng có người ở, thiếu chút nữa hắn cho rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mộng.

Chắc là Kỷ Trình lại đi làm thêm rồi, Lục Quân Tiên cũng không để ý nữa, chuẩn bị rửa mặt ăn cơm, tiếp tục đau đầu tuyển người mới.

Mà Kỷ Trình, sáng sớm liền rời giường, chạy chiếc scooter như bay trở về phòng làm việc của Lục Quân Tiên, đem scooter trả lại vị trí lúc trước, làm bộ nó vẫn luôn được sạc điện ở đó.

Thời điểm Lục Quân Tiên đi ăn trưa xong bước vào phòng làm việc, nhìn đến Kỷ Trình scooter còn ở đây, có chút ngoài ý muốn.

Không phải nói hôm nay muốn tiếp tục giao hàng sao? Từ bỏ luôn Scooter? Tiếp tục dùng của người khác?

Hắn không biết, Kỷ Trình chỉ là vì muốn để hắn thấy, nên scooter vẫn còn ở văn phòng.

Chờ hắn thấy xong rồi, Kỷ Trình mới lại đây đem scooter chạy đi rồi.

Buổi chiều, Lục Quân Tiên sàng chọn một ít diễn viên mới của Thiên Hà Giải Trí một, chuẩn bị tìm thời gian hẹn quay thử, nhìn đi nhìn lại có người thích hợp hay không.

Trong giờ giải lao, hắn lại nhìn video casting ngày hôm qua bản hoàn chỉnh.

Rất nhiều diễn viên kỳ thật cũng chẳng phải kém đến vậy, có mấy người kỹ thuật diễn vẫn có thể chấp được, nhưng Lục Quân Tiên là nguyên tác, trong lòng hắn có tiêu chuẩn nhất định đối với nhân vật, nhìn không thận mắt liền không muốn miễn cưỡng dùng.

Xem đến chán chết, thẳng đến nhìn đến đoạn Mạnh Qua diễn thử này.

Hắn đối màn trình diễn của Mạnh Qua không có gì để miêu tả, chỉ là sau phần thử của Mạnh Qua, có một đoạn Kỷ Trình diễn ở trường thi, vừa lúc cũng được quay lại.

Ngày hôm qua thời điểm ở hiện trường, Lục Quân Tiên đã bị Kỷ Trình cái nụ cười 'cao điệu mà không kiêu ngạo' kia làm cho kinh diễm một chút, lại lần nữa xen video, hắn vẫn như cũ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Đem video tạm dừng ngay lúc Kỷ Trình vừa nở nụ cười, Lục Quân Tiên nhìn thật lâu.

Một lát sau, hắn đem một đoạn này của Kỷ Trình cắt thành cái ảnh động, lại tiếp tục nhìn thật lâu.

Cảnh đẹp ý vui, tuy rằng về phương diện kỹ thuật diễn lược hiện vụng về, nhưng tổng thể chính là cảm giác khiến người ta coi đến thực thoải mái.

Hắn nhịn không được nghĩ, bắt Kỷ Trình mặc đồ cổ trang giả, không biết có thể hay không xuất hiện một tiểu vương gia vừa ý trước mắt hắn.
Vì cái gì cố tình người mình cần không phải diễn viên chứ?

Lục Quân Tiên cảm thấy vạn phần tiếc nuối, ảo não quá trời.

Không có trợ lý, cũng là thực không có phương tiện, ngày hôm sau, Lục Quân Tiên tự mình hẹn mấy cô cậu diễn viên bên Thiên Hà Giải Trí casting vào đầu giờ chiều.

Vào buổi sáng, Lục Quân Tiên đi một chuyến đến nhà cậu mình, muốn đến để đón tiểu kim mao trở về ở vài ngày, một mình ở nhà sáng tác tổng cảm thấy trong nhà trống trãi không khí người có điểm tịch mịch.

Những lúc hắn không có nhà thường đem tiểu kim mao gửi nuôi ở nhà cậu, ấn chuông cửa chẳng ai ứng, chắc là cậu đi làm rồi, Lục Quân Tiên trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.

Tiểu kim mao đang ghé vào hai cửa thang lầu, đầu duỗi ở giữa lan can, nghe được tiếng mở cửa, nó giật mình, nhìn thấy Lục Quân Tiên tiến vào, nó lập tức bò lên, duỗi người một phát phi thẳng xuống lầu.

Lục Quân Tiên cười ôm tiểu kim mao vừa nhảy xuống, dùng sức mà xoa xoa.

"Chỉ có bé ở nhà thôi sao? Chú Lê đi vắng hử?"

Lục Quân Tiên một bên sờ đầu chó, một bên hỏi, đương nhiên hắn biết là không nghe được nó trả lời.

Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền nghe được trên lầu ẩn ẩn có......

Âm thanh không thể miêu tả......

Mới sáng sớm......

"Bé ngoan không nên bé ngoan không nên, mau cùng ba ba về nhà."

Lục Quân Tiên vội ôm chó, tay chân nhẹ nhàng mà rời đi.

Rời nhà cậu, Lục Quân Tiên mang theo tiểu kim mao đi cửa hàng thú cưng tắm rửa.

Cửa hàng thú cưng này cùng bệnh viện thú ý cách vách là một nhà, hắn thường mang theo bé chó tới nơi này.

Thời điểm bé chó đang được tắm rửa, Lục Quân Tiên ngồi chờ bên ngoài trên ghế sô pha, nghịch nghịch di động, thuận tiện gửi WeChat* cho cậu, nói là hắn đã mang chó đi.

Không mấy chốc, dư quang liền tiến vào một cái thân ảnh cao cao.



Hắn ngẩng đầu vừa thấy, là Kỷ Trình.

Hôm nay Kỷ Trình không có mặc đồng phục của bên vận chuyển nào cả, cậu mặc quần áo của mình, ngày đông mà chỉ mặc một cái hoodie bên ngoài, tiểu tử trẻ tuổi thật là không sợ lạnh.

Kỷ Trình cũng không có nhìn đến hắn, Lục Quân Tiên cũng liền không cùng hắn chào hỏi, nhìn thấy hắn bị cửa hàng trưởng đưa tới bên trong văn phòng.

Nhớ tới Kỷ Trình đang học thú y, hẳn là tới đây tìm việc làm.

Lục Quân Tiên nghĩ thầm, thật đúng là rất có duyên, Kỷ Trình nếu có thể làm việc ở chỗ này, về sau hắn mang chó tới tắm rửa tiêm phòng, lại có thể gặp mặt.

Nghĩ như vậy, Lục Quân Tiên mở ra album trong điện thoại, click mở ảnh động Kỷ Trình hắn lưu lại ngày hôm qua.

Nhìn đi nhìn lại, như thế nào cũng cảm thấy thích hợp.

Muốn hay không thử một lần đây?

Rối rắm trong chốc lát, tiểu kim mao được tắm rửa xong, giũ giũ bộ lông xinh đẹp, đạp móng vuốt nhỏ chạy tới.

Lục Quân Tiên đem điện thoại thả lại trong túi, ngồi xổm trên mặt đất, cười ôm nó, sờ sờ xoa xoa.

"Ngoan, về nhà thôi."

Vừa dứt lời, Kỷ Trình cũng đi theo cửa hàng trưởng ra tới.

Lục Quân Tiên liền nghe cửa hàng trưởng nói: "Xin lỗi, chúc cậu tìm được công việc thích hợp."

Kỷ Trình trầm khuôn mặt, lạnh nhạt nói: "Thật ra tôi không có dữ tợn đâu."

Cửa hàng trưởng nhìn khuôn mặt âm trầm của cậu, xấu hổ mà gãi gãi đầu, "Nhưng...... Không mấy thuyết phục cho lắm?"

Kỷ Trình:......

Lục Quân Tiên ngồi xổm trên mặt đất nghe được:......

Lần đầu tiên thấy có người bởi vì nhìn qua quá dữ tợn mà bị từ chối tuyển dụng.


Tác giả có lời muốn nói:

➪ A ha! Tuy rằng hôm nay cũng có chút ngắn! Nhưng mà tui đã tiến bộ hơn cả tiếng! Tôi cảm thấy ta đã lên level có thể đánh chữ đến thập phần thuận tay! Vui vẻ! 【 xoay vòng vòng 】


《 tiểu kịch trường 》

Kỷ Trình: Tôi không dữ. 【 mặt âm trầm 】

Cửa hàng trưởng: Siêu...... Siêu dữ......

Lục Quân Tiên: Ha ha ha ha ha ha ha! 【 Cười sảng 】


Jan'decem.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play