Chương 1: Mới quen.
Edit: Jan'decem.
"Triệu tổng, thành thật mà nói, kỹ thuật diễn của tiểu tử này còn phải nâng cao nhiều, hình tượng cũng chưa thực sự phù hợp nhân vật của tôi, đáng tiếc."
Lục Quân Tiên mặt mày mang theo ý cười khách sáo, nhưng không hề tùy tiện tiếp thu tên bình hoa* bên đầu tư mang tới.
Bình hoa*: chỉ những người xinh đẹp nhưng vô tích sự.
Trên cái ghế trống trong tiệm cơm, cậu trai sở hữu làn da trắng nõn, vóc dáng có chút nhỏ con vừa mới thử diễn một đoạn, co quắp mà đứng, nghe vậy, có chút ủy khuất mà nhìn vào mắt Triệu tổng, chờ cặp đùi* lên tiếng.
Đùi*: từ ngữ chỉ những kẻ có tiền, có quyền, là chỗ dựa vững chắc.
Ngày mùa đông để lại một đầu bản tấc Triệu tổng sờ soạng một phen đầu, cho cậu trai một cái ánh mắt trấn an, nhìn qua đùi lực mười phần.( ý nói chỗ dựa này có thể làm nên chuyện.)
"Tiểu Lục à, diễn viên ấy, đều là từ người mới bắt đầu, cho họ cơ hội mới có thể chậm rãi phát triển không phải sao? Tôi chính là nghe nói cậu sẵn sàng nguyện ý cho người mới cơ hội."
"Triệu tổng nói phải, nếu có cơ hội tôi khẳng định cho, nhưng bộ phim này của tôi đều đã quay một nửa, ngài cũng biết đây là do diễn viên xảy ra chuyện buộc phải thay người, các phương diện đều không thích hợp, tôi như này đã có chút không theo kịp tiến độ."
Lục Quân Tiên thanh âm ôn hòa, không vội không táo, nói xong, tay hắn nâng lên một ly nước sôi để nguội uống một ngụm. Không theo thói tùy tiện dùng người là điểm mấu chốt của hắn, hôm nay theo hẹn hắn làm tốt chuẩn bị liền cùng bên đầu tư giàn xếp ổn thỏa.
Triệu tổng nhìn hắn chằm chằm hắn trong chốc lát, ánh mắt lại không có bất mãn, thậm chí khi nhìn thấy Lục Quân Tiên uống nước hầu kết hoạt động, lông mày cũng theo đó giật một chút.
Tiểu thịt tươi* đứng ở một bên chờ đến có chút không kiên nhẫn, ủy khuất mà cọ lại đây "Triệu ca, tiểu vương gia này cũng không phải nhân vật đặc biệt quan trọng gì, em có thể đảm đương mà."
Tiểu thịt tươi*: Ý chỉ các chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp.
Lục Quân Tiên không nói chuyện, loại bình hoa xà nẹo lấy lòng chỗ dựa này hắn đã thấy nhiều, thành sự bất quá chỉ dựa vào một câu của tảng núi sau lưng, cậu ta không đáng để hắn tốn nhiều nước bọt.
"Ai nha, sản xuất Lục nói rất đúng, như vậy xem ra cậu thật sự không thích hợp."
Tiểu thịt tươi:......
Cặp đùi nói tốt, chỗ dựa nói tốt ở đâu hả ???
Lục Quân Tiên cũng có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Triệu tổng sẽ kiên trì tới cùng chứ.
Triệu tổng ha ha cười, khẳng khái mà rộng lượng, vỗ vỗ cậu trai, "Không sao đâu, thất bại là mẹ thành công, em đi về trước đi."
Tiểu thịt tươi:......
Tôi chính là cảm thấy còn có thể cứu vãn một chút cơ mà......
Vốn tưởng rằng hôm nay cặp đùi vững chắc có thể giúp bức mộng tiến vào đoàn phim của tiểu thịt tươi xác định, cậu ta chậm chạp không phản ứng lại, thẳng đến lúc chỗ dựa không quá vừa lòng mà đưa mắt liếc cậu một cái.
"Sản xuất Lục không chỉ đơn thuần là sản xuất, lại có thâm niên trong giới biên kịch, cậu ấy nếu đã nói không thích hợp, trong lòng em cũng nên hiểu rõ, trở về cân nhắc lại kỹ thuật diễn đi."
Nhìn ra đùi đã không cao hứng, tuy vẫn còn ngây ngốc, nhưng tiểu thịt tươi rất là thức thời mà ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng lui đi ra ngoài.
Thời điểm cánh cửa đóng lại, Lục Quân Tiên ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Triệu Bằng biết được diễn viên thủ vai tiểu vương gia xảy ra tai nạn xe cộ, nhu cầu thay người cấp bách, cố ý mời hắn đi ăn cơm, vì tên tiểu thịt tươi kia tranh thủ cơ hội, nhưng lực tương trợ này tựa hồ cũng quá tùy ý ha ?
"Tôi mở đường cho người ta, nhưng không thích hợp cũng hết cách, phải không? Ăn cơm ăn cơm, chi bằng chúng ta bàn chuyện khác?"
Triệu Bằng cầm lấy chiếc đũa, xoay chuyển mâm tròn, gắp khối gà luộc, cười ha hả mà bỏ vào chén Lục Quân Tiên.
Ý cười ôn hòa trên mặt Lục Quân Tiên, đã dần phai nhạt đi.
"Triệu tổng thật khách khí, đáng tiếc ngày mai tôi còn có một buổi họp mặt ký tên, thứ cho không thể phụng bồi."
"Ai!" Triệu Bằng nhướng mày, lại đem gà luộc gắp trở về, xua tay nói: "Đừng vội, ở lại thêm một chốc đi? Nghe nói cậu cùng Ngu đạo* chia tay?"
Đạo*: Đạo diễn.
Lục Quân Tiên vừa định đứng dậy rời đi nghe vậy liền sửng sốt, biểu tình hơi kinh ngạc, hắn cho tới bây giờ chưa từng công khai qua tính hướng cùng tình yêu của bản thân, Triệu Bằng này quả nhiên không có ý tốt.
"Triệu tổng có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng."
"Hải* nha, phải chăng như thế quá xa lạ?" Triệu Bằng há mồm nhét miếng thịt cá to mà ăn, bộ dạng cứ như nói chuyện phiếm.
Hải*: từ biểu thị cảm xúc, tựa như " á đù, uầy, haizz, ..." ở nước mình.
"Cậu đó, vừa ly khai Thiên Hà Giải Trí đã tự mình mở phòng làm việc riêng, tuy rằng quan hệ trong giới rất tốt, nhưng chung quy cũng không có nơi nương tựa, vừa vặn cậu lại cùng Ngu đạo chia tay, tôi đây liền không tính chen chân ( ý nói: bố mày còn chưa phá đám chúng mày đã chia tay), bờ vai này cho cậu mượn dựa thấy thế nào?"
Lục Quân Tiên:......
"Vân Thượng truyền thông tuy rằng quy mô không lớn lắm, chẳng thể so sánh với tập đoàn Thiên Hà lớn như vậy, nhưng tôi tốt xấu gì cũng là một tên phó tổng, trên tay nhân mạch cũng không ít......"
Lục Quân Tiên nghe xong cảm thấy nực cười, nghĩ thầm: chuyện của ông không tới phiên ngươi quản, thịt cá đang ăn rành rành trước mắt lại bỗng nhiên mơ hồ hết lên, đoạn chuyện khoe khoang tên kia đang nói cũng trở nên phiêu phiêu hốt hốt không vào được lỗ tai.
"Ngài......" Lục Quân Tiên cọ mà đứng lên một chút, chân mềm nhũn, khó khăn lắm mới vịn lấy được mặt bàn.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ, hắn hoảng hốt mà ý thức được, hắn bị bỏ thuốc.
Hắn là kiểu người ra xã giao để tránh phiền toái, chưa bao giờ uống rượu, không nghĩ tới vẫn là ý trời, là ly nước sôi để nguội kia......
Thân thể dần dần mất đi khống chế, Lục Quân Tiên hoảng hốt không thôi, hắn chẳng thể ngờ rằng bản thân một đường dốc sức làm lụng đến bây giờ, tuy rằng từng có khó khăn suy sụp, đảo cũng coi như là thuận lợi, hôm nay lại phải khai tử ở chỗ này!
Chỉ mới duỗi cái tay đặt trên mặt bàn đi lấy túi tiền cầm điện thoại đã muốn hết sức, càng đừng nói đến phản kháng. Tay Lục Quân Tiên run rẩy muốn bắt lấy thứ gì đó, lại tuy tay đánh đổ ly chén, ở ghế lô vang tiếng thanh thúy chói tai, ngoài ý muốn khiến hắn cảm thấy an tâm.
Đang muốn tiếp tục đánh đổ thêm chút đồ vật, ngóng trông có thể thu hút sự chú ý từ bên ngoài, cánh tay run run mới vừa vươn đi đã bị bắt lấy.
"Trong giới này a, diễn viên không dễ sống, biên kịch nhỏ sản xuất nhỏ càng không dễ sống, tin ca ca, ngươi cần một chỗ dựa." Triệu Bằng cười ôm Lục Quân Tiên.
Giọng gã Lục Quân Tiên nghe không rõ ràng, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Hôm nay e là tiêu đời rồi.
Đang lúc nản lòng thoái chí hết sức, cửa ghế lô bỗng nhiên bật mở ra.
Lục Quân Tiên híp mắt, nhìn thấy một tiểu ca nhân viên phục vụ cao cao bưng đồ ăn đi đến, trong lòng liền động, muốn kêu cứu, lại không có sức lực.
Hắn há miệng thở dốc, không biết giọng mình có phát ra được hay không, theo sau bên tai chỉ có thanh âm mơ hồ, không biết là cái gì quăng ngã, hay là đụng phải cái gì, tất cả nghe không rõ ràng, trực tiếp mất đi ý thức hoàn toàn.
Lục Quân Tiên nằm thấy ác mộng, mơ đến thời điểm hắn cùng Ngu Tự Quần chia tay.
Hắn và Ngu Tự Quần, được người trong giới coi là cộng sự hoàng kim. Hắn phụ trách viết kịch bản, Ngu Tự Quần phụ trách đem cốt kịch biên đạo quay phim rồi công chiếu trên TV, ratings cao ngập trời, thắng giải dồn dập.
Bởi vì bọn họ là cộng sự, lâu ngày sinh tình, lại cũng bởi vì vẫn luôn ở chung với nhau dưới hình thức cộng sự, luyến ái liền thiếu đi cái gọi là lãng mạn mãnh liệt, tình yêu tuyên bố thất bại, hoà bình chia tay.
Nhưng mà trong mộng, Ngu Tự Quần lại ăn diện đồ nữ, ở trước mặt hắn vặn mông, một bên vặn một bên nũng nịu mà nói: "Quân Tiên, chia tay rồi cũng không sao, chúng ta vẫn có thể làm khuê mật* a! Em nhìn tôi xem, sau chia tay, tôi đã tìm được chỗ đứng mới cho mình!"
Khuê mật*: bạn thân.
Lục Quân Tiên hết hoảng sợ lại ghê tởm, hắn ẩn ẩn biết điều này không đúng, đây là mơ, chính là hắn thoát không ra!
Hắn theo bản năng mà lui về đằng sau, bỗng nhiên đụng phải một người, mới quay đầu, một cái đầu đinh liền đập thẳng vào mắt.
"Tiểu Lục, cậu xem, nhân sinh nơi nơi toàn là ngoài ý muốn, tới quện một cái ~"
Tên đầu đinh dán mặt lại đây, khuôn mặt của Triệu tổng bỗng nhiên phóng đại.
Lục Quân Tiên cả kinh, giật mình bừng tỉnh từ giữa cơn ác mộng!
Khung cảnh xa lạ mà sạch sẽ, gia cụ hết sức giản lược, là khách sạn.
Lục Quân Tiên ngồi dậy, duỗi tay đỡ trán nâng đầu, cố gắng nhớ lại một chút bản thân vì sao lại ở trong khách sạn, mới chợt nhớ tới sự tình tối hôm qua.
Hắn bị bỏ thuốc.
Hắn hiện tại đang ở khách sạn.
Liên hệ hai cái sự thật này với nhau, trong óc Lục Quân Tiên lại tưởng tượng một chút, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, vẫn là áo lông dê mặc ngày hôm qua, hoàn hảo không tổn hao gì, có thể thấy rằng tối hôm qua hắn được người ta cứu vớt.
Khó trách hắn lại mơ thấy giấc mộng kỳ ba ghê tởm như vậy, tối hôm qua trước khi mất đi ý thức lòng tràn đầy khủng hoảng, giấc mơ đều bị cảm xúc ảnh hưởng đến.
Hít sâu mấy hơi, Lục Quân Tiên khiến bản thân bình tĩnh xuống, mới chú ý tới bên cạnh còn có người.
Cậu trai trẻ đứng ở mép giường, cao cao soái soái, nét mặt lộ ra một chút lo lắng, ngoại trừ lo lắng, chính là diện vô biểu tình.
"Cậu chính là tiểu ca nhân viên phục vụ tối hôm qua?"
Tối hôm qua tầm nhìn quá mông lung mờ ảo, Lục Quân Tiên đối với khuôn mặt của người ta không hề có chút ấn tượng, bất quá cậu trai này nhìn qua cao chừng 1m90 cùng trên thân còn mặc đồng phục nhân viên khiến hắn cảm thấy chắc là không nhận sai.
"Tôi...... Kỷ Trình, năm nay sắp hơn 23 tuổi, Lục lão sư tốt lành." Kỷ Trình cầm tờ giấy khăn, liên tục xoa tay, biểu cảm lạnh nhạt, vươn bàn tay run rẩy về phía Lục Quân Tiên.
Lục Quân Tiên nhìn cái tay trước mặt run a run, sửng sốt một chút, nét tái nhợt trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, duỗi tay bắt cùng cậu.
Thì ra đã bị nhận ra rồi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ra khỏi cửa bị người ta nhận ra thực hên quá, bằng không liền quả thật là ác mộng.
"Cậu cũng tốt lành, thực may mắn khi có thể quen biết cậu, Kỷ Trình, cảm ơn cậu đã giúp tôi."
Kỷ Trình nhàn nhạt gật gật đầu, "Anh bị hạ thuốc mê, bất quá không nghiêm trọng lắm, hiện tại có khả năng còn choáng đầu mệt người một chút, thân thể nghỉ ngơi liền xong sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."
Lục Quân Tiên đích xác cảm thấy đầu có chút chút choáng váng, nghe cậu nói như vậy, trong lòng thoáng an tâm, lại có chút kinh ngạc.
"Cậu còn đối loại chuyện này có hiểu biết?"
"Ân, học y."
Lục Quân Tiên hiểu ra gật gù, "Làm bác sĩ khá tốt, sao lại đi làm nhân viên phục vụ?"
"Công tác thú y không dễ tìm."
Lục Quân Tiên:......
"Nguyên lai là thú y, thú y cũng rất tốt, bây giờ bệnh viện thú cưng rất nhiều."
Người bên ép giường nhàn nhạt mà "Ân" một tiếng.
Thấy bộ dáng cậu không muốn đi sâu vào vấn đề, Lục Quân Tiên cũng không nhiều lời, tình hình hiện tại thật sự cũng chẳng thích hợp để nói chuyện phiếm.
Quay lại trông thấy di động trên đầu giường, Lục Quân Tiên đem điện thoại cầm về, mở lên thì thấy đã 8 giờ rồi, 9 giờ hắn có buổi ký tên ra mắt sách mới, trợ lý đã gọi tới vài cuộc gọi nhỡ.
Thời điểm phó ước, hắn luôn có thói quen đem điện thoại chỉnh chế độ yên lặng, để tránh làm phiền mọi người xung quanh, thế nên buổi sáng lỡ mất điện thoại của trợ lý.
Lục Quân Tiên nhìn tên của trợ lý trong điên thoại, nhíu mày.
Chuyện của hắn cùng Ngu Tự Quần, chưa từng công khai qua, ngay cả trong vòng quan hệ bạn tốt bất quá cũng có người biết kẻ không, cũng chằng hỏi nhiều, đối chuyện của bọn họ hiểu biết rõ ràng nhất ngược lại là trợ lý hai bên.
Buổi ký tên sắp bắt đầu, muốn đến đúng thời gian, Lục Quân Tiên lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn xốc lên tấm chăn, thấy quần vẫn còn nguyên, lập tức trực tiếp xuống giường.
Một chân vừa mới giẫm lên thảm, liền thoáng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch trở lại, may thay Kỷ Trình bên cạnh đỡ hắn một phen.
Lục Quân Tiên nói cảm ơn ngay sau đó đứng thẳng, quay đầu đưa mắt nhìn cậu một cái, lại không thể không hơi hơi ngửa đầu.
Hắn tự nhận chính mình không thấp, nhưng khi đứng chung một chỗ, mới chân chính lĩnh hội một phen, tiểu soái ca này thật là cao.
Nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt một phen, Lục Quân Tiên cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn nhiều, lúc đi ra, thấy Kỷ Trình vẫn còn đứng ở mép giường.
Nhìn cậu một thân đồng phục phục vụ, Lục Quân Tiên mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy có chút không đúng.
"Tối hôm qua cứu tôi, có phải rước vào cho cậu không ít phiền toái? Không cần trở về làm việc sao?"
Kỷ Trình cúi đầu nhìn đồng phục của mình, lúc lắc đầu lúc lại gật đầu, "Tôi đem người đánh, cõng được anh liền chạy, bây giờ trở về cũng vô dụng."
Lục Quân Tiên:......
Nhiệt...... Nhiệt huyết thiếu niên......
Kinh ngạc qua đi, trong lòng Lục Quân Tiên dâng lên từng trận biết ơn cùng áy náy.
"Đây...... Thật sự vô cùng đội ơn cậu, rất có khả năng tôi đã hại cậu thất nghiệp rồi, cậu là muốn làm bên thú y về phương diện chức nghiệp nào? Tôi có thể giúp cậu hỏi thăm."
Đánh Triệu Bằng, Lục Quân Tiên thật ra không lo lắng lắm, tuy rằng ghế lô có camera, nhưng mà Triệu Bằng tuyệt đối không dám công khai. Bút trướng(?) này, chờ buổi ký tên của hắn kết thúc xong lại tính.
Nghe được Lục Quân Tiên muốn hỗ trợ mình tìm việc, lỗ tai Kỷ Trình ửng hồng một chút, vội ngượng ngùng mà xua tay, biểu tình trên mặt đạm mạt nói: "Không quan hệ, chỉ là một chức nghiệp, tôi còn rất nhiều chức nghiệp khác."
Lục Quân Tiên:......
Nghe thế lại càng khiến tôi áy náy.
Nhìn thời gian, cũng không cho phép hắn hàn huyên thêm nhiều, Lục Quân Tiên mở ra giao diện điện thoại.
"Xin lỗi, tôi hiện tại có việc phải đi trước một bước, có thể lưu số điện thoại không? Về sau có khó khăn, tùy thời tới tìm tôi."
Kỷ Trình nhìn di động của Lục Quân Tiên, lỗ tai hồng lại càng đỏ thêm một ít, tờ khăn giấy trong tay bị nắm chặt rà qua rà lại, trầm mặc một chút, ngữ khí đông cứng mà đem một dãy số điện thoại đọc ra.
"Hảo, tôi nhá máy cậu một chút, như vậy có thể đem số của tôi lưu trong máy cậu." Lục Quân Tiên ôn hòa mà cười, nhấn xuống phím gọi điện đi.
Vài giây qua đi, trong phòng khách sạn đột nhiên vang lên một trận tiếng chuông mang âm lượng cực lớn......
"56 dân tộc 56 loài hoa 56 tộc huynh đệ tỷ muội là một nhà......"
Tiếng chuông âm lượng cực cao thình lình phát ra đem Lục Quân Tiên dọa cho hú hồn, khựng lại không quá lâu, mới ngốc ngốc mà nghĩ, quả là...... quả thật là yêu nước hảo thiếu niên......
Lúc này, Kỷ Trình từ trong túi lấy ra một "cục gạch", yên lặng mà ngắt điện thoại.
Trong phòng lại trở về trạng thái yên lặng.
Kỷ Trình cúi đầu vô cùng nghiêm túc mà lưu dãy số.
Lục Quân Tiên nhìn "đồ đập đá" của cậu, mạc danh cảm thấy chua xót.
Lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên, tưởng Kỷ Trình gọi lại, Lục Quân Tiên cầm lấy di động vừa thấy, thì ra là trợ lý gọi tới.
Biết là gọi thúc giục chuyện bưởi ký tên, Lục Quân Tiên không tiếp, ấn từ chối.
"Tôi đây đi làm việc trước, chúng ta liên hệ lại sau, có được không?" Đối mặt ân nhân cứu mạng phong thái đơn giản, tông giọng Lục Quân Tiên nhu hòa dị thường.
Kỷ Trình không gật đầu, có chút khó xử mà nhìn hắn một cái.
"Anh...... Anh có thể hay không......"
"Gì cơ?"
"Anh có thể hay không...... Chi một chút phòng phí? Tối hôm qua nóng nảy, chọn một nơi gần mà vào, có chút...... Đắt."
Lục Quân Tiên:......
Hắn ngốc mất một lát, mới bừng tỉnh nhớ ra đối với thiếu niên đơn điệu này mà nói, tiền phòng của khách sạn quả thực rất đắt, hơn nữa nhân gia là cứu hắn, theo lý nên là hắn trả tiền phòng.
"Nên thế nên thế, cậu ứng ra phải không? Tôi hiện tại liền trả cho cậu."
Lục Quân Tiên một bên nói, một bên mò lên áo khoác, sờ sờ túi tiền, chỉ mang theo thẻ tín dụng, không có mang tiền mặt.
"Ngại quá, tôi không mang theo tiền mặt, nếu không mình dùng Alipay hoặc là WeChat?"
Mới vừa hỏi xong, Lục Quân Tiên liền hối hận, yên lặng mà đưa mắt nhìn "đồ đập đá" cơ sở nhất trong tay Kỷ Trình......Đại khái...... Chắc không thể duy trì mấy cái chức năng đó đâu ha......
------
《 tiểu kịch trường 》
Lục Quân Tiên: Thực...... Thực không giống người thường nhiệt huyết yêu nước hảo thiếu niên.
Kỷ Trình: Một chữ cũng ngại nói nhiều.
🐳Góc của biên tập🐳
• Mình vốn định up luôn "lời tác giả" nhưng cảm thấy nó không liên quan trực tiếp đến tác phẩm nên đã cắt bớt. 😄
• Mong bé này nhận được nhiều sự quan tâm.
#25-2-2019.
EDIT BY © Jan'decem.