TÁC GIẢ: THANH THANH DIỆP.
EDITOR: HYEON.
Dừng lại trước cổng khu chung cư mà Kỷ Trình ở, cậu cầm thẻ xuống xe, nhưng không có tiến vào tiểu khu, chỉ là đứng ở ven đường, gọi điện thoại rồi chờ.
Lục Quân Tiên thấy cậu không có đi vô trong kia, anh cũng xuống xe theo.
Trụ đèn nơi đây đã lắm cũ xưa, chiếu xuống ánh sáng tăm tối vô cùng, ngay cả mặt người nhìn cũng chẳng rõ.
Lục Quân Tiên nhìn thoáng qua cánh cửa đồng dạng cũ kỹ của phòng bảo vệ, tiểu khu cũng không có cái quy định gì mà buộc phải có thẻ xác nhận mới cho bước qua cổng lớn, nên là hai cánh rộng mở, giống như đối với bất kỳ ai đều không có hạn chế.
"Cậu không đi vào sao?" Lục Quân Tiên bước đến bên cạnh Kỷ Trình.
Kỷ Trình gật gật đầu, "Dì út sẽ ra lấy."
Lục Quân Tiên ừ một tiếng, anh đại khái có thể cảm nhận ra rằng Kỷ Trình đối với người thân khá bài xích, nên cũng không khuyên nhiều. Bất quá Kỷ Trình vẫn là mặc kiện áo hoodie kia, trời tối tối đứng chịu gió lạnh, khiến người khác nhìn vào rất đau lòng.
Đang muốn nói gì đó, một người phụ nữ bận áo lông, cổ choàng khăn, đầu đội mũ, trùm kín toàn thân chạy đến, Lục Quân Tiên hướng bên cạnh tránh đi, không quấy rầy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Kỷ Trình đem cái thẻ chứa một trăm mười ba ngàn đưa cho bà, người phụ nữ thập phần kinh ngạc, đôi tay cầm thẻ phát run.
"Tiểu Trình, con từ chỗ nào có được nhiều tiền như vậy? Con đừng nghe dượng con giục loạn, trong nhà không có chuyện gì phải cần tiền gấp cả! Con vạn lần đừng đi con đường sai trái nhé con!"
"Là đồng tiền đứng đắn, mật khẩu là sinh nhật của con." Kỷ Trình nhàn nhạt nói, cậu lại từ trong túi lấy ra số tiền vừa rút, đếm ra hai ngàn, cũng đều đưa cho bà.
"Đây là tiền mừng thọ bà ngoại, hôm sinh nhật con không về đâu."
Người phụ nữ hoảng hốt, lật đật kéo chiếc khăn đang bọc cái cằm xuống.
"Con muốn đi đâu vậy chứ? Dượng con có phải lại nói gì động đến con không? Con đừng có nghe ông ấy, ổng chính là không yên lòng mấy cái chuyện tiền nong. Con ở nhà dì út còn có thể chiếu cố con việc này việc kia, con ra ngoài rồi ai sẽ chiếu cố con đây?"
"Con có thể tự lo cho bản thân mình, mọi người cứ an ổn sinh hoạt, đừng lại cãi nhau vì con nữa."
Kỷ Trình nói xong, cậu tiến lên vài bước, ôm lấy dì mình, sau khi buông tay, xoay người bước đi đầu cũng chẳng ngoảnh lại mà bước sang đường lớn, quay về trong xe Lục Quân Tiên.
Lục Quân Tiên trông thấy dì út của Kỷ Trình đang nhìn về hướng xe này, bà đứng lặng tại chỗ, đôi tay cầm thẻ cùng tiền đang không ngừng run rẩy, chắc là đang khóc, nhưng mà anh cũng không truy vấn Kỷ Trình điều gì nữa.
Thở dài trong lòng một tiếng, Lục Quân Tiên cũng nối gót theo cậu lên xe.
Kỷ Trình trong này thực bình tĩnh, tự mình cài tốt đai an toàn, đôi mắt nhàn nhạ nhìn về phía trước.
Thấy Lục Quân Tiên tiến vào, Kỷ Trình nhìn anh, cậu hít sâu một hơi, nói: "Về sau em chính thức chỉ có một mình."
Lục Quân Tiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, dì út Kỷ Trình đã quay lưng đi vào, anh có điểm đau lòng cho Kỷ Trình, duỗi tay phát cho cậu nhóc một cái xoa đầu.
Kỷ Trình cả người cứng đờ, lắc lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Bọn họ không cần em, một mình cũng rất tuyệt."
"Sẽ không một mình đâu, cậu sẽ có người nhà và bạn bè mới, ở đoàn phim có rất nhiều mối quan hệ, cậu sẽ gặp gỡ được những người bạn mới thôi."
Lục Quân Tiên an ủi Kỷ Trình, Kỷ Trình không đáp, cậu chỉ là yên lặng đỏ lỗ tai hưởng thụ vì được anh xoa đầu.
Lục Quân Tiên cho rằng Kỷ Trình lại mở ra hình thức mê đệ, bắt đầu khẩn trương, cũng không có để ý.
Nhưng mà, sau khi tới đoàn phim rồi, Lục Quân Tiên mới phát hiện, Kỷ Trình bảo "Một mình", là thật sự một mình, cậu ấy căn bản không hề đi kết giao bằng hữu, thậm chí còn đem mọi người cách xa ngàn dặm.
Tiết trời mùa đông khắc nghiệt, hai người không dừng lại bên ngoài lâu hơn nữa, Lục Quân Tiên mang theo Kỷ Trình trở về biệt thự, dọc đường cũng không có nói về chuyện trong nhà của Kỷ Trình, tận lực chọn lựa mấy chủ đề nhẹ nhàng để nói, Kỷ Trình lỗ tai ửng hồng cũng sẽ nghiêm túc trả lời.
Tới biệt thự rồi, Lục Quân Tiên thả dây xuống cho Mao Mao tự ngậm, anh chuẩn bị lên phòng tìm đồ đi gửi nó, Kỷ Trình cũng yên lặng mà đi lên theo.
Lục Quân Tiên vừa nhìn vào chiếc áo hoodie liền thấy lạnh thay cậu, "Cậu đi đổi bộ đồ khác đi, bên ngoài rất lạnh đấy, cậu đừng để còn chưa tới đoàn phim đã bị cảm."
Kỷ Trình cúi đầu nhìn lại cái áo hoodie của mình, cũng không phản bác thêm, yên lặng mà mở ra rương hành lý đặt trong phòng khách.
Đại khái là do vẫn luôn tự lo cho bản thân, cái rương hành lý của Kỷ Trình đặc biệt sạch sẽ, từng món đồ đều được sắp xếp ngay ngắn nhau, rất khác so với nhiều anh con trai không biết gọn gàng hiện nay, cậu khiến hai mắt Lục Quân Tiên sáng ngời.
Bất quá, sau khi hai mắt sáng ngời xong rồi, ánh mắt Lục Quân Tiên lại tối sầm xuống.
Chỉ thấy Kỷ Trình lục lọi tìm kiếm trong rương, cậu lấy ra một cái áo khác dày hơn cái hoodie đang mặc một chút......
"Vào tiết ngày đông, cậu cứ như vậy mà mặc áo hoodie ra cửa? Không còn đồ khác sao?"
Lục Quân Tiên một tay nắm dây dắt chó, hơi hơi cúi người nhìn cậu, anh hận không thể ngồi xổm xuống chui luôn vào trong rương kia tìm đồ thay cậu.
"Áo bông đều nhỏ mặc không vừa, đồ mùa hè cũng đã cũ, mang theo rất chiếm diện tích, vali để không hết, nên em không mang."
Kỷ Trình nhàn nhạt nói, cậu nghe Lục Quân Tiên bất mãn với cái áo hoodie, cũng chịu khó mà đi sang, đoan đoan chính chính mang hết đồ trong rương ra lật tới lật lui.
Lục Quân Tiên:......
Áo nhỏ mặc không vừa??? Đều đã là sinh viên năm cuối rồi, đã vậy còn ở lại trường??? Lục Quân Tiên không thể không hoài nghi, những cái áo bông mà Kỷ Trình vừa nhắc đến, có khi là mấy cái áo bông có từ rất lâu rồi, cho nên về sau cơ thể phát triển cho nên cậu ấy mới mặc không vừa.
"Cậu không có đồ mới?"
"Không có."
Kỷ Trình một bên nói, một bên chuẩn bị đem đồ xếp lại vào rương hành lý, bỗng nhiên thấy cộm trong túi có một cây kẹo que.
Đó là do em gái họ đưa cho cậu, là con thứ hai của nhà dì út, mới chỉ có 4 tuổi.
Là trẻ con cái gì cũng đều không hiểu, nó không biết anh họ thiếu nhà nó tiền, cũng không biết anh họ lạnh nhạt không dễ ở chung, tình cờ ở trước hiên nhà nhìn thấy cậu, rốt cuộc ngọt ngào mà gọi cậu một tiếng.
Ngày đó lúc mà đứa em gái nhỏ đưa kẹo que cho cậu, Kỷ Trình cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng dưng bừng sáng lên một chút, con người ta nếu luôn thuần túy như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Nghĩ thế, Kỷ Trình đem cây kẹo que kia ra, ngắm nghía, nhéo nhéo túi đóng gói, vẫn thấy thật mới mẻ.
"Cho anh." Kỷ Trình đứng dậy, đem kẹo que đưa cho Lục Quân Tiên.
Lục Quân Tiên:......
Phong cách chuyển biến này đến đột ngột thật là khiến cho anh chống đỡ không kịp, dở khóc dở cười.
Lục Quân Tiên nhìn cây kẹo que này, lại nhìn sang khuôn mặt không cảm xúc của Kỷ Trình, anh tựa như có thể thấy được ý cười nhè nhẹ nơi đáy mắt Kỷ Trình.
"Cảm ơn cậu, tôi cũng rất thích ăn ngọt."
Lục Quân Tiên mắt thấy lỗ tai Kỷ Trình lại muốn đỏ lên, tay lại muốn run, vội cười đem kẹo que nhận lấy.
Anh thật sự rất thích ăn ngọt, nhưng mà không muốn ăn kẹo que, dù sao thì cũng già cả rồi, ngậm kẹo như vậy thật sự quá mất mặt, bất quá bộ dáng chờ mong kia của Kỷ Trình, làm anh không nỡ lòng nào cự tuyệt.
Kỷ Trình nghe vậy, cậu lập tức nhớ kỹ —— Lục Quân Tiên thích ăn kẹo que.
Lục Quân Tiên trông thấy cậu ấy vô cùng cao hứng mà ngồi xuống đem rương đồ thu dọn, nhịn không được cười một chút.
"Cậu tính mặc hoodie đi tới đoàn phim sao?"
Kỷ Trình đem rương hành lý xách đến ven tường đặt ngay ngắn, gật đầu, "Không lạnh."
"Thật sự không lạnh ư? Hay là luyến tiếc mua quần áo?"
Kỷ Trình nhìn nhìn anh, nắm lấy độ dày của áo hoodie trên người mình, nói: "Ban đầu thời điểm làm thêm rất vất vả, em không có tiền mua, trong nhà dì út lại thường xuyên cãi nhau bởi vì chi tiêu cho em, em cũng không muốn dùng tiền của họ. Sau này tình hình kinh tế khá khẫm hơn một chút, lạnh đã trở thành thói quen, em không thấy lạnh nữa, quần áo không cần thiết phải mua."
Lạnh đã trở thành thói quen......
Cõi lòng Lục Quân Tiên ngỡ như bị ai đó hung hăng mà đâm một nhát, anh thở dài, xé đi vở bọc kẹo que, trực tiếp ngậm vào trong miệng, anh đang rất cần đồ ngọt để chữa lành tâm hồn.
"Cứ cho là thân thể khoẻ mạnh, cậu cũng nên giữ ấm vào thời điểm cần giữ ấm chứ."
Ném dây dắt chó trong tay xuống, Lục Quân Tiên lôi kéo Kỷ Trình, một bên nói, một bên hướng trên lầu đi.
Mao Mao:......
Mắt thấy trên dây dắt chó bị chủ nhân ném trên mặt đất, Mao Mao cắn lên, tự mình dắt mình, chạy theo họ hướng trên lầu.
Mang theo Kỷ Trình vào phòng thay đồ trong phòng ngủ, Lục Quân Tiên tìm vài chiếc áo khoác kích cỡ siêu to khổng lồ cùng với áo lông vũ.
"Đã trễ rồi, sáng mai chúng ta phải khởi hành đến đoàn phim, không kịp đi mua đồ nữa, trước mắt cậu cứ mặc đồ của tôi đi. Ưu điểm của việc có mẹ là nhà thiết kế thời trang, không thiếu nhất chính là quần áo."
Lục Quân Tiên vừa ngậm kẹo kẹo que vừa nói, anh đang suy nghĩ đến việc gửi nhờ bé chó, cầm kiện áo khoác dáng dài mũ rộng, hướng trên người Kỷ Trình mặc vào.
Kỷ Trình còn chưa kịp run lên vì khẩn trương, đã bị anh trực tiếp bài bố cho duỗi thẳng hai cánh tay, cậu tức khắc liền được chiếc áo lông vũ to rộng trùm tới.
Lục Quân Tiên thay cậu mặc xong, lại đem mũ áo đội lên đầu cậu, lùi về sau mấy bước, cẩn thận đánh giá. Áo lông vũ thiết kế siêu to Kỷ Trình mặc trên người vẫn còn rộng, chiều dài tà áo vừa chấm đến gối, không cách nào che khuất đôi chân dài của cậu.
"Cái này được nè, mẫu áo này mẹ tôi vừa làm năm nay, với hy vọng bọc mỗi lần ra cửa bọc tôi thành quả cầu lông, tôi vẫn luôn cảm thấy nó quá to, ở nhà không mặc tới, đi làm lại bất tiện."
Lục Quân Tiên cười, nâng nâng cánh tay Kỷ Trình, chỉnh sửa lại cổ tay áo cho cậu, miễn cưỡng vừa vặn.
Kỷ Trình không nói lời nào, mặc anh đùa nghịch, đầu bị chiếc nón siêu rộng ụp lên, khiến Lục Quân Tiên cũng nhìn không ra vẻ mặt của cậu ấy.
Đợi đến lúc anh giúp cậu đem khoá áo kéo lên, Lục Quân Tiên mới ý thức được, Kỷ Trình hình như vẫn chẳng có lấy phản ứng gì.
Anh khẽ ngẩng đầu, thăm dò nhìn Kỷ Trình dưới lớp mũ, mới chú ý tới, Kỷ Trình thế mà đang khóc!
Lục Quân Tiên hoảng hốt, anh giúp cậu xốc mũ áo lên, trông thấy nước mắt từng giọt lăn dài trên khuôn mặt không biểu tình, chớp mắt một cái nhìn thật ngốc.
"Cậu làm sao vậy?"
Kỷ Trình nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay một phen lau đi nước mắt, lau xong rồi nước mắt lại tiếp tục lăn xuống.
Anh nhớ tới thời điểm diễn thử, nước mắt của Kỷ Trình cũng đong đầy như thế, Lục Quân Tiên nhanh chân chạy đi lấy khăn giấy để cậu lau.
Kỷ Trình tiếp nhận khăn giấy, dùng sức lau mắt lần nữa, hai tờ, vài lần, vẫn chưa thể đem nước mắt lau cho khô.
Rốt cuộc thì đây cũng đâu phải diễn kịch, đây là cảm xúc chân thật của cậu, chẳng thể cứ chùi mấy phát là hết nước mắt.
Lục Quân Tiên có thể hiểu được, Kỷ Trình là đang giải toả, suốt một đêm này, tâm tình của cậu ấy kỳ thật cũng chẳng bình tĩnh gì cho cam.
"Khóc đi, khóc xong rồi cậu mới có thể nghênh đón một nhân sinh mới, rất tốt mà." Lục Quân Tiên ôn nhu mà cười, xoa xoa đầu, tiến lên ôm ôm cậu ấy.
Khoảnh khắc Kỷ Trình được ôm lấy cả người lập tức cứng lại rồi, nước mắt phút chốc nghẹn lại.
Đôi tay cậu run rẩy, khẽ ôm trộm lấy Lục Quân Tiên, đứng thẳng thân mình, rướng cổ, ngừng khóc, thật chẳng muốn để nước mắt ngu xuẩn của bản thân làm ướt đôi vai Lục Quân Tiên.
《 Tiểu kịch trường 1》
Lục Quân Tiên: Tôi kỳ thật...... Cũng không thích ăn kẹo que cho lắm.
Kỷ Trình: Ngậm...... Ngậm kẹo que không ngon sao ạ?
Lục Quân Tiên: Ngậm lấy...... Loại nào......【 Hiểu sai 】
Kỷ Trình: 【 máu mũi phun ra ba thước 】
《 Tiểu kịch trường 2》
Lục Quân Tiên: Khóc đi, bây giờ cậu khóc cho thống khoái, về sau liền không khóc nữa.
Kỷ Trình: Về sau khóc còn nhiều hơn bây giờ......【 Hức 】
#13/12/21.