TÁC GIẢ: THANH THANH DIỆP.

Editor: Hyeon.

Lục Quân Tiên cầm tay dạy Kỷ Trình cách bao sách, anh còn cố ý tới thư phòng cầm lại đây một cuốn sách, để cho Kỷ Trình tập làm.

Hai người, một kẻ thì ngồi bẹp xuống thảm, một kẻ thì ngồi xổm, vây quanh bàn trà nhỏ, không bàn đến chuyện bọn họ đã một bó tuổi, nhìn qua cứ như hai đứa trẻ chồng chất lên nhau nghịch đồ chơi trước giờ ăn cơm vậy.

Hà Thiệu Nguyên bưng đồ ăn ra bàn ngoài, phóng tầm mắt xuyên thấu qua chỗ họ một cái, cười gọi: “Sấp nhỏ à, ăn cơm thôi.”

Lục Quân Tiên đáp lời, nhìn Kỷ Trình bao cuốn sách gọn gàng, hết mực khen ngợi, anh đem mớ giấy thừa lung tung rối loạn trên bạn cho vào thùng rác, dẫn theo Kỷ Trình đi rửa tay ăn cơm.

Hai người bên này vừa ngồi vào bàn, Hà Thiệu Nguyên cùng Lê Thầm cũng lục tục đem đồ ăn đều bưng lên hết.

Kỷ Trình nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc – hương – vị, bỗng chợt nhớ tới, hôm nay cậu đã rất nghiêm túc tra thực đơn trên Baidu, chuẩn bị nấu cơm cho Lục Quân Tiên ăn……

Làm sao mà cuối cùng lại biến thành cậu chỉ cắt được mỗi rau nhỉ?

Bất quá, nếu cậu có đứng bếp, cũng xác định rằng đồ ăn nấu ra thua xa các cữu*, Kỷ Trình có chút nhụt chí, bỗng nhiên may mắn các cữu cữu tới, bằng không hắn sợ là muốn ở Lục Quân Tiên trước mặt xấu mặt.

Cữu*: tui định ghi là [các cậu] nhưng do lặp với đại từ nhân xưng của bé Trình nên hoy để cữu.

“Ăn cơm đi, Tiểu Kỷ đừng câu nệ, gia đình chúng tôi lúc ăn cơm không có quy tắc gì đâu.”

Kỷ Trình gật gật đầu, thấy mọi người đều động đũa, mới cầm lên đũa của mình dùng cơm.

Trên bàn ăn đích xác chẳng có quy tắc nghiêm khắc gì cả, duy chỉ có cữu cữu không ngừng lảm nhảm nói chuyện phiếm. Kỷ Trình cảm thấy như vậy cũng ổn, chỉ cần người đừng nói với cậu điều gì, một mình cậu chắc là có thể một bên vừa dùng cơm một bên vừa nghe chuyện, không cần phải khẩn trương thế này nữa.

“Lần này con sẽ ở lại đoàn phim sao?” Cữu cữu hỏi.

“Vâng, ở cũng không lâu, bọn con chỉ còn một tháng rưỡi nữa là quay xong rồi ạ.” Lục Quân Tiên đáp.

“Một tháng rưỡi còn bảo không lâu? Tuần sau cậu và chú Lê đang muốn đi du lịch, vốn dĩ đang tính mang con đi cùng, mẹ bây luôn sợ bây trạch choáng váng.”

Lục Quân Tiên bất đắc dĩ thở dài, “Con không có trạch…… Con đây chẳng phải còn có công việc sao? Ngẫu nhiên cũng sẽ đi tìm hiểu phong tục tập quán vùng miền này nọ.”

“Có một loại trạch mang tên mẹ bây cảm thấy bây trạch.” Cữu cữu tổng kết.

Lê Thầm nghe vậy, cười khẽ một chút, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lục Quân Tiên:……

Quay đầu nhìn Kỷ Trình một cái, Kỷ Trình đang cực kỳ nghiêm túc mà ăn cơm, tựa hồ cũng không chú ý đến bọn họ.

Một cái đề tài phảng phất như vậy liền kết lại, Hà Thiệu Nguyên trông thấy Lục Quân Tiên đang nhìn Kỷ Trình, đối Lê Thầm bên cạnh làm ít mặt quỷ.

Lê Thầm thu được ám hiệu, thanh thanh giọng, hỏi: “Dạo này con cùng Ngu đạo còn ổn không?”

Lục Quân Tiên đã nhìn thấy cậu mợ làm mặt quỷ với nhau kiểu:……

Mỗi lần đều là phu xướng phu tùy, một người rồi lại một người moi móc tin tức từ anh, thật là khiến cho người ta chống đỡ không nổi mà.

“Bọn con chia tay rồi.”

Lục Quân Tiên nhàn nhạt mà trả lời, vốn dĩ cũng chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp để nói cho các cữu cữu biết, kỳ thật chuyện này cũng chẳng tính là bí mật gì cả.

Hà Thiệu Nguyên cùng Lê Thầm trộm liếc nhau, cũng không có đặc biệt kinh ngạc, đại khái là bởi vì hôm nay họ gặp được Kỷ Trình, đã vô tình chuẩn bị tâm lý xong rồi.

“Hắn khi dễ con ư?” Cữu cữu khẽ nhíu mày hỏi.

“Không có, chỉ là bất đồng sinh hoạt, chịu không nổi nữa, hoà bình chia tay.”

Cho tới khi họ nói về chuyện Lục Quân Tiên chia tay, Kỷ Trình vẫn luôn vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, rốt cuộc cũng trộm ngẩng mặt lên một cái, đưa mắt sang nhìn Lục Quân Tiên, cậu thấy anh không có buồn, lại yên lặng cúi đầu lùa cơm.

Hà Thiệu Nguyên mắt sắc mà thấy, nhướng mày, nói: “À, không có việc gì là tốt rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hoà bình chia tay là quyết định rất sáng suốt, về sau con đi tìm người trẻ tuổi cũng không tồi.”

Lục Quân Tiên:……

Hôm nay trốn không thoát nổi cái đề tài “Tìm người trẻ tuổi” này hay gì?

Gắp một khối thịt heo để vào trong chén của cữu cữu, Lục Quân Tiên bất đắc dĩ bảo: “Cầu người ăn cơm cho tốt đi!”

Hà Thiệu Nguyên ừ ừ đáp lời, một bên ăn thịt heo cháu ngoại trai gắp cho, một bên đối Lê Thầm làm mặt hề, ý bảo nên đến lượt y rồi.

Lục Quân Tiên thấy bọn họ ra dấu với nhau liền tuyệt vọng, thay phiên nhau oanh tạc thật sự chống đỡ không nổi.

Lê Thầm nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Lục Quân Tiên, ôn nhu mà cười cười, không có làm theo lời Hà Thiệu Nguyên, trầm mặc ăn cơm, không hỏi nữa.

Ngay lúc mọi người cuối cùng cũng an tĩnh dùng bữa, tiếng chuông từ chiếc điện thoại đập đá của Kỷ Trình bỗng dưng vang vọng khắp phòng ăn.

“56 dân tộc 56 loài hoa 56 tộc huynh đệ tỷ muội là một nhà……”

Ngoại trừ Lục Quân Tiên đã nghe qua một lần phản ứng còn bình tĩnh một chút, Hà Thiệu Nguyên cùng Lê Thầm đều bị tiếng chuông bén nhọn bất ngờ làm cho hoảng sợ, miếng thịt cữu cữu đang muốn đưa vào trong miệng liền rớt về trong chén.

Kỷ Trình từ trong túi lấy ra chiếc đập đá, khẽ ngăn miệng loa để thu nhỏ tiếng chuông, cậu có chút xấu hổ mà nhìn cả nhà bọn họ.

“Không có việc gì, cậu cứ nghe đi.” Lục Quân Tiên ôn nhu cười nói.

Kỷ Trình gật gật đầu, đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

Lục Quân Tiên nhìn cậu tránh đi, chỉ nghe loáng thoáng thanh âm thực lãnh đạm của Kỷ Trình “Vâng” “Được” nhả chữ.

“Tiểu tử này, rất có cá tính à nha.” Hà Thiệu Nguyên nhìn cục gạch của Kỷ Trình, cảm thán.

Lục Quân Tiên:……

Kỷ Trình nghe điện thoại còn chưa tới một phút, Lục Quân Tiên cũng không có cùng cữu cữu bọn họ nói về tình trạng kinh tế của Kỷ Trình.

Nghe xong điện thoại, Kỷ Trình ngồi về lại chỗ mình, tiếp tục nghiêm túc ăn cơm, cũng không nói chuyện gì cả.

Hà Thiệu Nguyên đối với cậu có chút tò mò, nhưng mà thấy cậu nhóc trước sau đều không quá nhiệt tình, với lại bộ dáng cháu ngoại trai cũng không mong hắn hỏi nhiều, nên cuối cùng hắn cũng không có nhiều lời thêm nữa.

Anh lo về nguyên tắc không thể lãng phí của Kỷ Trình, chầu cơm chiều này, Lục Quân Tiên đem một bàn ăn tiếp đón khách mời ăn cho bằng hết. Cũng may là đông người, trù nghệ của cữu cữu cũng rất tuyệt, giải quyết mâm cơm này cũng không quá cố sức.

Sau khi cơm nước xong, mọi người hỗ trợ nhau dọn dẹp bàn ăn, tất cả chén bát đều cho hết vào máy rửa chén.

Sau khi thu dọn xong, cả nhà cùng di chuyển đến phòng khách, chuẩn bị nói chuyện phiếm trong chốc lát, Kỷ Trình lại bảo phải về nhà một chuyến.

Lục Quân Tiên để ý cậu không lấy rương hành lý, đoán trước thế nào một lát nữa cậu nhóc cũng sẽ trở lại đây, anh đứng dậy kéo tay cậu.

“Cậu về bằng cách nào?”

“Giao thông công cộng ạ.” Kỷ Trình vừa nói, vừa từ trong túi móc ra một đồng tiền xu.

Lục Quân Tiên nhìn đồng xu trong tay cậu, duỗi tay cầm lại đây, “Giao thông công cộng đi từ chỗ này đến nhà cậu phải mất hơn một giờ, lúc muốn quay lại hẳn sẽ để lỡ chuyến xe cuối đi? Tôi chở cậu.”

Kỷ Trình trong lòng nhảy dựng, lỗ tai bình tĩnh cả đêm lại bắt đầu phiếm hồng.

“Anh ăn no không thích lái xe, đợi lát nữa em bắt xe trở về là được rồi.”

Không nghĩ tới cậu ấy còn nhớ đến việc này, Lục Quân Tiên cười khẽ thành tiếng, “Hôm nay tôi không có no căng đâu.”

Tự bắt xe là lựa chọn tốt nhất, nhưng do nhà số 7 khu Thuỷ Tạ cách nhà Kỷ Trình cũng khá xa, tiền bắt xe không phải ít, bản thân Lục Quân Tiên thì chẳng sao cả, bất quá Kỷ Trình đang mang nợ, ngày thường lại đặc biệt tiết kiệm, anh thật đúng là sợ đến lúc đó Kỷ Trình tiếc tiền gọi xe, nghĩ ra phương thức quay về gì đó lệnh người dở khóc dở cười 0.

Tỷ như đi bộ……

Hoặc là xe đạp công cộng……

Hoặc là đứng ở ven đường vẫy xe quá giang……

Nghĩ đến sáng sớm Kỷ Trình có thể ngồi ngây ngốc trước cổng nhà anh hứng gió lạnh, Lục Quân Tiên cảm thấy thật sự rất có khả năng.

Trời quá lạnh, lại đang nhá nhem tối, có xe cớ gì không dùng chứ?

Kỷ Trình kỳ thật cũng rất nguyện ý cùng Lục Quân Tiên đơn thân trong một khoang ô tô, bất quá cậu có chút khó xử quay đầu nhìn nhìn các cữu đang ngồi trên sô pha xem TV.

Nghe bọn họ khách khí chiếu cố mà đối thoại một phen, thấy Kỷ Trình nhìn qua, Hà Thiệu Nguyên vỗ vỗ Lê Thầm, hắng hắng giọng đứng lên.

“Khụ, các cữu về trước đây, trời buổi tối lạnh như vậy, Quân Tiên con liền đưa em nó về đi, dù sao thì Tiểu Kỷ cũng đã cứu con mà.”

Hà Thiệu Nguyên lôi kéo Lê Thầm vẫy vẫy tay, đi ra cửa đổi giày.

Không có thể tiếp đãi các cữu một bữa đàng hoàng, Lục Quân Tiên cũng có chút áy náy, đi đến tiễn bước hai người họ.

Đổi xong giày, Hà Thiệu Nguyên vỗ vỗ cháu ngoại trai, nhỏ giọng trêu ghẹo: “Đứa bé này rất thành thật nha, bạn lữ trẻ tuổi khá tốt, con xem cữu cữu cùng chú Lê đây này, vẫn tin yêu nhau như cũ.”

Lục Quân Tiên:……

“Ít nói vài câu đi anh.” Lê Thầm đã mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài không thể nhịn được nữa, duỗi thẳng tay, đem người xách ra ngoài.

Già mà không đứng đắn, dạy hư con cháu.

Sớm đã quen với cữu cữu thích đem “Lão công” trẻ tuổi ra khoe, Lục Quân Tiên không có quá để ý lời hắn, anh cầm chìa khóa xe, gọi Kỷ Trình ngồi vào, đưa cậu ấy về nhà.

Xe rời nhà số 7 khu Thuỷ Tạ, Kỷ Trình ngồi trên ghế phụ từ trong túi móc ra một cái thẻ ngân hàng, nói: “Em muốn đi rút tiền trước được không ạ.”

Lục Quân Tiên khẽ nhìn mắt thẻ ngân hàng của cậu một cái, gật đầu “Tôi sẽ đi đến chỗ có ATM.”

Nói đoạn, Lục Quân Tiên hơi nhíu mi lại, Kỷ Trình đã từng nói qua cha mẹ cậu ấy đã không còn, vậy gọi điện cần tiền, giục nợ sao?

Bất quá đây là việc riêng của người ta, Lục Quân Tiên cũng không tiện hỏi.

Tới nơi có cây ATM, phòng ngừa Kỷ Trình rút quá nhiều tiền gặp gỡ kẻ xấu mưu đồ gây rối, Lục Quân Tiên cũng theo cậu đi vào.

Kỷ Trình đi vào bên trong, cách tấm cửa thấy Lục Quân Tiên cũng lại đây, cậu liền mở cửa ra mời anh cùng tiến vào.

Lục Quân Tiên sửng sốt, nghĩ thầm đứa nhỏ này chẳng có tâm phòng bị gì cả, bất đắc dĩ mà xua xua tay, cũng không có bước vào, ở cửa chờ cậu.

Chẳng mấy chốc sau, Kỷ Trình cầm tiền ra tới.

Vốn cho rằng sẽ có một vị anh hùng, dù sao thì cũng là giục nợ, làm sao có khả năng chỉ cần một chút tiền.

Nhưng mà, cái xấp mỏng Kỷ Trình cầm trong tay, Lục Quân Tiên nhìn ra chỗ đó không vượt quá ba ngàn*.

*3000 Nhân dân tệ = 10.846.323,72 Việt Nam Đồng. (Thời giá vào ngày 11/12/2021)

Kỷ Trình bước ra, hãy còn đang đếm, cậu đếm thật sự lao lực, một hai ba bốn nhỏ giọng đếm thầm.

Lục Quân Tiên dở khóc dở cười, rút tiền xong còn không nhanh chóng đi khỏi, lại đứng ngay tại cửa mà đếm, anh bất đắc dĩ kéo cậu ấy thật mau ngồi về trong xe.

An vị trong xe, Kỷ Trình đem tiền đang đếm vừa bị cắt ngang đem sắp cọc ngay ngắn, đếm lại từ đầu.

Lục Quân Tiên liền cứ thế ngồi ở vị trí tay lái nghe cậu ấy đếm, xong xuôi, vừa đủ ba ngàn, không nhiều không ít.

“Không thiếu chứ?”

Kỷ Trình gật gật đầu, Lục Quân Tiên liền thò lại gần giúp cậu đem đai an toàn cài vào, tiếp tục lái xe.

Chạy chưa được bao lâu, Kỷ Trình đột nhiên hỏi: “Ở đoàn phim, là ăn cơm tháng sao anh?”

“Bao ăn bao ở, cậu yên tâm đi.”

Nghe vậy, Kỷ Trình vâng một tiếng, đút tay vào trong túi sờ sờ, cậu ấy móc ra một xấp tiền nhỏ, đem mấy tờ tiền hồng to nhất* lấy ra, còn mấy tờ tiền lẻ nhét lại trong túi.

Tờ tiền màu hồng mệnh giá lớn nhất trong nhân dân tệ.
Khoé mắt Lục Quân Tiên đều có thể nhìn thấy, ba tờ, gộp vào với ba mươi tờ kia.

Một buổi tối thôi, sao lại khiến cho người ta nhìn vào chua xót như vậy chứ……

“Người ta đòi cậu bao nhiêu tiền? Trong thẻ còn không?” Lục Quân Tiên nhìn không được nữa, ôn nhu dò hỏi.

“Em rút hết rồi.”

Kỷ Trình thẳng thắn thành khẩn mà nói, lại lần nữa cho Lục Quân Tiên một cái bạo kích, càng thêm chua xót.

“Là đòi nợ sao? Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Kỷ Trình gật gật đầu, lại lắc đầu, nghĩ nghĩ, giải thích: “Là dượng út của em, mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi tuổi của bà ngoại họ muốn làm lớn một chút, ông ấy biết em đã tìm được việc làm, gọi hỏi xem em có thể trả lại ít tiền không”

“Cậu thiếu tiền gia đình dì út sao? Cậu có còn người thân nào nữa không?”

“Không có, mẹ em sinh bệnh, ba em nơi nơi vay tiền, nợ nần chất chồng, về sau mẹ mất, ba em không quản ngày đêm kiếm tiền trả nợ, ông gặp tai nạn qua đời, phía bên gây ra sự cố đã bồi thường thiệt hại, số tiền đó đã đem đi trả hết cho người ngoài, bây giờ chỉ còn nợ mỗi nhà dì út. Dượng mong em trực tiếp dọn đến ở nhà của bọn họ để mang căn phòng em đi bán, cầm tiền bán được trả cho họ, em không chịu, tiền em sẽ nỗ lực mà kiếm, còn đó là nhà của em, không thể bán.”

Kỷ Trình nhàn nhạt mà nói, trên tay lại không ngừng lật tới lật lui ba mươi ba tờ tiền giấy kia, tựa như đang muốn che giấu cảm xúc trong nội tâm mình vậy.

Lục Quân Tiên lần đầu tiên nghe Kỷ Trình nói nhiều như vậy, một lời tự thuật đạm mạt không hề chứa tâm tình gì, nhưng mà sóng gió trong đấy lại khiến cho con người ta không sao chịu được.

“Được, chúng ta không bán.” Lục Quân Tiên dịu dàng nói, duỗi tay cho Kỷ Trình một cái xoa đầu nhẹ nhàng.

Đó không chỉ là một căn phòng, đó còn là gia đình của Kỷ Trình, là nơi chứa đựng hồi ức về cha mẹ cậu.

Trên đầu Kỷ Trình chợt nặng, nhưng trong lòng lại chợt nhẹ, ngón tay khẽ run, lỗ tai bắt đầu hồng lên.

“Cậu hiện tại còn thiếu bọn họ bao nhiêu tiền?”

“Một trăm mười ba ngàn*, mỗi tháng em làm thêm sẽ trả lại một ít.”

*113.000 Nhân dân Tệ = 408.544.860,01 Việt Nam Đồng. (Thời giá vào ngày 11/12/2021.)

Đối với một sinh viên năm cuối mà nói, con số này xác thật cũng không nhỏ, Lục Quân Tiên càng ngày càng có thể lý giải Kỷ Trình vì cái gì lại tiết kiệm như vậy, vì cái gì lại làm nhiều công việc như vậy.

“Thế còn học phí của cậu thì sao? Làm thêm có thể kiếm nhiều đến vậy ư?”

“Học phí có trợ cấp cho sinh viên nghèo, em còn có học bổng, nhà nước nhà trường, đều có.”

Lục Quân Tiên nghe vậy, quay đầu nhìn cậu, lại cho thêm một cái xoa đầu, cười khen: “Giỏi quá! Ra là một vị học bá!”

Được khen ngợi, trong lòng cậu buồn khổ cũng không thấm vào đâu, Kỷ Trình lỗ tai đỏ bừng, đôi tay nhéo tiền run lên nhè nhẹ, rụt rè mà nhìn về phía ngoài xe, bảo trì bình tĩnh.

Lục Quân Tiên thấy cậu lại biến thành bộ dạng của Kỷ Trình tay sẽ run tai sẽ đỏ, cười cười, đỗ xe lại bên đường.

“Đưa thẻ ngân hàng cho tôi.”

Kỷ Trình sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đem thẻ giao ra cho anh.

Lục Quân Tiên lấy ra di động, chuyển một trăm mười ba ngàn sang thẻ của Kỷ Trình.

Kỷ Trình cả kinh, nhíu mày đem thẻ cầm trở về, lạnh nhạt nói: “Em không cần tiền của anh.”

Lục Quân Tiên cười khẽ, “Sao lại là tiền của tôi chứ, tôi chỉ là ứng trước thù lao đóng phim cho cậu thôi, trước mắt cậu phải trả hết nợ, vậy mới có thể toàn tâm toàn ý đi đóng cùng tôi, không phải sao?”

Kỷ Trình nhìn nhìn thẻ ngân hàng, lại nhìn nhìn Lục Quân Tiên, hậu tri hậu giác mà nhớ tới, cậu sắp sửa có hai trăm ngàn trong người, tuy rằng tiền còn chưa có tới.

“Em còn chưa có quay.”

“Cậu đã cùng tôi ký hợp đồng rồi, còn có thể không quay sao?”

“Sẽ không.”

“Số tiền này sớm hay muộn cũng sẽ là của cậu.”

Đây vốn là chuyện thường tình, nhưng mà Kỷ Trình cũng biết, Lục Quân Tiên là thật sự đang giúp đỡ cậu, nhéo thẻ ngân hàng gật gật đầu, trong lòng cậu mạc danh ngọt tư tư.

“Anh thật sự quá tốt, thật giống với tưởng giống của em.” Kỷ Trình nhìn ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm lầm nhầm.

Lục Quân Tiên không nghe rõ, một lần nữa khởi động xe, cười nói: “Cậu liền trực tiếp đem thẻ đưa cho dì đi, về sau làm lại một cái thẻ mới thuộc về mình, Kỷ Trình sẽ sống một cuộc đời mới, thời gian sẽ chiếu cố cậu thôi.”

“Vâng.”

Kỷ Trình đáp, cậu nhớ tới, ở mấy năm cậu bất lực nhất kia, cậu vẫn luôn luôn mở sách Lục Quân Tiên viết ra, trong đó sẽ nói với cậu rằng: Thời gian sẽ luôn chiếu cố nhân loại, sẽ mang đi tất cả những đau thương, sẽ chỉ lưu lại hy vọng, nhân sinh vốn chẳng có khốn cảnh tận cùng.

Sách không có lừa cậu.

Lục Quân Tiên cũng không có lừa cậu.

——————

《 Tiểu kịch trường 》

Kỷ Trình: Người đó vì sao lại tốt đến như vậy?

Lục Quân Tiên: Ai cơ?

Kỷ Trình: Là thiên sứ.

#11/12/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play