*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“So với vợ Tiêu Thanh thì cô còn không xứng xách giày cho cô ta. Nếu cô ta bằng lòng làm vợ tôi thì cô cút càng xa càng tốt cho tôi, cùng lắm thì cho cô phí ly hôn cao hơn một chút, “ Nói xong, anh ta đẩy thắng Trương Thiến Di sang một bên.
“Hu hu hu." Trương Thiến Di khóc, hét lên với Tiêu Thanh: “Tại sao cậu lại dẫn cô vợ xinh đẹp như vậy đến trước mặt Thiệu Kiệt, tại sao!"
Tiêu Thanh dở khóc dở cười: “Bản thân cậu vì tiền mà gả cho loại đàn ông tệ bạc này thì còn oán trách tôi cái gì?"
Sau đó, anh lại nhìn sang Hoàng Thiệu Kiệt rồi nói: “Vợ của tôi đã không chịu gả cho Hộ quốc chiến soái, chẳng lẽ lại chịu gả cho loại rác rưởi như cậu sao? Có mấy đồng tiền bẩn mà đã tưởng phụ nữ trong thiên hạ này sẽ vây quanh cậu à?”
“Loại rác rưởi như cậu cút ra xa một chút, kẻo bị vợ tôi từ chối thẳng thừng, đến lúc đấy thì không có lỗ mà chui đầu!
Anh vừa dứt lời thì Tiêu Vũ nhảy ra: “Tiêu Thanh, mày láo thật đấy, dám mắng cậu Hoàng là rác rưởi, mày chán sống rồi đúng không?"
"Anh cút ra cho tôi!” Tiêu Thanh
hét lên.
Tiêu Vũ cũng tức giận: "Cậu Hoàng, xử cái đồ đáng chết này đi!”
Hoàng Thiệu Kiệt hét lên:
“Cậu là cái thứ gì hả, dám ra lệnh cho tôi, muốn chết phải không?”
Tiêu Vũ rùng mình, nhanh chóng đứng sang một bên.
"Vợ cậu không tái hôn với Hộ quốc chiến soái là vì cô ta không muốn gả cho một lão già xấu xí, còn tôi thì khác, vừa trẻ đẹp lại vừa nhiều tiền. Tôi không tin là mình không hằng tay trên của cậu được!” Hoàng Thiệu Kiệt nói với Tiêu Thanh bằng giọng vô cùng tự tin.
Sau đó, anh ta chỉn chu lại quân áo rồi nói với Mục Thiên Lam bằng giọng rất lịch sự:
“Cô Mục Thiên Lam xinh đẹp, trường đua xe này là do tôi mở, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi, cả trường đua này sẽ là của cô."
“Thậm chí tôi còn có thể chuẩn bị sinh lễ gấp đôi so với sinh lễ của Hộ quốc chiến soái. Xin hỏi cô có đồng ý ly hôn với tên Tiêu Thanh nghèo kiết xác để lấy một người đẹp trai tuấn tú lại nhiều tiền như tôi không?” Hoàng Thiệu Kiệt tin rằng có tiền sẽ có thể sai khiến được ma quỷ, thậm chí là phụ nữ, chẳng ai lại không lên giường vì tiền. Nếu không được, vậy chỉ có thể là do tiên chưa đủ nhiều.
Mà thử Hoàng Thiệu Kiệt không thiếu nhất chính là tiền.
Hoàng Kim Long, bố anh ta chính là ông trùm thế giới ngầm ở Dương Đông, tài sản ngoài sáng mấy nghìn tỷ nhưng thực tế, số tài sản trong tối còn nhiều hơn đó gấp mấy lần, số tiền mặt có thể lấy được lên đến mười mấy nghìn tỷ.
Nhưng bố anh ta lại chỉ có một cậu con trai là anh ta nên tất cả tiền mà ông ta kiếm được đều dành cho anh ta. Vậy nên để cưới được mỹ nữ số một phương Đông, anh ta sẵn sàng bỏ ra mấy nghìn tỷ. Hơn nữa anh ta cũng tin chắc một điều rằng, với cám dỗ lớn như vậy, Mục Thiên Lam chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ lúc anh ta đang vui mừng thì Mục Thiên Lam lại đanh mặt rồi lạnh lùng nói với anh chỉ
một chữ:
nói cái gì?” Hoàng Thiệu Kiệt sững sở, không dám tin vào tại mình.
“Tôi bảo anh Mục Thiên Lam vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, tôi đã gả cho Tiêu Thanh thì cả đời này sẽ đi theo anh ấy, cho dù anh có nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn với Tiêu Thanh để gả cho anh đâu. Thế nên anh từ bỏ ý định đó đi!”
Tiêu Thanh nghe xong thì cảm thấy rất cảm động, cũng rất hài lòng. Có thể cưới được một cô vợ có ý chí kiên định, không bị tiền bạc cám dỗ như vậy là phúc phận của anh. Vì vậy, anh sẽ trân trọng người vợ tốt đồng ý đi theo anh cả đời này.
Những lời này của Mục Thiên Lam khiến cho đám con cháu nhà họ Tiêu đều rất ngưỡng mộ Tiểu Thanh.
“Tiêu Thanh đó có tài cản gì mà có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp, lập trường vững vàng như vậy chứ!"
Trong lòng Tiêu Vũ, Tiêu Mẫn, Tiêu Hằng đều đang gào thét.
Từ trước tới giờ, Tiêu Thanh chẳng có gì đáng để họ hâm mộ cả. Nhưng từ khi cô vợ Mục Thiên Lam này của anh xuất hiện thì bọn họ đều rất ghen tỵ với anh và cũng rất muốn có được một người vợ như vậy.
Thậm chí ngay cả Trương Thiến Di cũng xấu hổ đến mức không có lỗ mà chui.