*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nếu vẫn còn tiếp tục với cậu, chẳng phải tôi đã bỏ lỡ bắp đùi béo bở tên Hoàng Thiệu Kiệt này rồi còn gì?"
“Có thể cậu không biết, tôi đã kết hôn với Hoàng Thiệu Kiệt, hơn nữa trong suốt hai mươi năm qua bố anh ấy đã vươn lên nhanh chóng, đè bẹp nhà họ Tiêu các cậu rồi.”
“Bây giờ đừng nói là cậu muốn đánh Thiệu Kiệt, chỉ cần cậu động vào anh ấy thì một câu nói của bố anh ấy cũng đủ để ông nội cậu đánh gãy tay chân cậu rồi. Bây giờ nhà Thiệu Kiệt chỉ kém nhà họ Trần một chút nhưng mạnh hơn nhà họ Tiêu của cậu rất nhiều.”
Nụ cười của Tiêu Thanh tắt ngấm. Anh không ngờ bây giờ Trương Thiến Di lại biến thành một con người hám tiền như vậy.
Lúc trước cô ta là một cô gái vô cùng thuần khiết.
Có điều, xã hội phát triển, con người cũng đổi thay, tuy có một số chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được.
“Mối tình đầu của cậu lại thành vợ của tôi, cậu tức lắm đúng không hả Tiêu Thanh?" Hoàng Thiệu Kiệt cười đắc ý rồi hỏi.
“Việc gì mà tôi phải tức?” Tiêu Thanh nhún vai một cái.
"Ha ha!” Hoàng Thiệu Kiệt bật cười: "Cậu cứ tiếp tục giả bộ đi, miệng thì luôn mồm bảo không quan tâm nhưng chắc chắn trong lòng đang rỉ máu đấy.”
"À đúng rồi, chắc là cậu vẫn chưa có vợ đâu nhỉ?”
“Lái xe Ferrari mà trường đua nhà chúng tôi cho thuê, mặc quần áo loại phổ biến trên Shopee, vậy là đủ thấy mấy năm nay cậu sống thảm hại thế nào rồi. Loại con rệp dưới đáy xã hội như cậu không xứng để lấy được vợ
Trương Thiến Di đính chính: "Cậu ta có tay có chân, ngoại hình cũng ổn, tìm một người vợ chắc không khó nhưng để tìm được một người phụ nữ xinh đẹp như em thì chắc chắn không thể rồi. Chỉ có đàn ông nhiều tiền như Thiệu Kiệt anh mới xứng đáng có được một người vợ xinh đẹp như em thôi.”
“Ha ha!” Hoàng Thiệu Kiệt cười rất vui vẻ, ôm eo Trương Thiến Dị, bộ dạng như muốn chọc tức Tiêu Thanh.
Nhưng đúng lúc đó, Mục Thiên Lam bước tới rồi hỏi Tiêu Thành bằng vẻ mặt mờ mịt: “Ông xã, hai người họ là ai thế 2
Cô vừa dứt lời thì nụ cười của Hoàng Thiệu Kiệt cũng tắt ngấm.
Ảnh mắt quan sát Mục Thiên Lam của anh ta thay đổi từ ngạc nhiên sang khiếp sợ, sau đó biến thành rung động và cuối cùng là không thể tin nổi.
Trời ơi, đây không phải là Mục Thiên Lam, người phụ nữ đẹp số một phương Đông đấy ư? Sao cô ấy lại gọi Tiêu Thanh là ông xã? Chẳng lẽ cô ấy gả cho Tiêu Thanh rồi sao?
Trong phút chốc, cả người Hoàng Thiệu Kiệt đều cảm thấy khó chịu. Có cảm giác đau lòng như kiểu bông hoa nhài cầm bãi phân trâu vậy.
Ngay cả sắc mặt của Trương Thiền Di cũng trở nên xám ngoét.
Đứng trước một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cô ta cảm thấy áp lực rất lớn xen lẫn sự khó tin.
"Hai bạn học cũ
Tiêu Thanh nói xong thì ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Mục Thiên Lam rồi mỉm cười nhìn Hoàng Thiệu Kiệt và Trương Thiến Di mà nói: “Giới thiệu một chút, đây là Mục Thiên Lam, vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn được ba năm rưỡi rồi."
“Xin chào." Mục Thiên Lam chào hỏi một cách lịch sự.
Hoàng Thiệu Kiệt và Trương Thiến Di đều câm nín. Hai người chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tên họ Tiêu đó có thể cưới được mỹ nhân số một phương Đông nhưng trước đó bọn họ lại còn khoe khoang trước mặt anh, chế nhạo anh không lấy được vợ, đây không phải là tự tắt vào mặt mình sao?
Đúng lúc đó thì Tiêu Vũ cũng trở lại vạch xuất phát.
“Anh thua rồi, Lamborghini thuộc về tôi!" Mục An Phong hét lên.
“Của con mẹ mày á?" Tiêu Vũ tỏ vẻ hối hận.
Mục An Phong tức giận nói: "Tự anh nói là nếu thua, Lamborghini sẽ thuộc về anh rể tôi, bây giờ anh thua rồi lại không chịu đưa, anh định chơi xấu sao?”
“Tôi chơi xấu đấy, cậu làm gì được tôi?” Tiêu Vũ hét lên.
Mục An Phong nói với Tiêu Thanh bằng giọng tức giận: “Anh rể, em muốn Lamborghini, anh ta không đưa cho em, anh bắt anh ta đưa đi."
“Được.” Tiêu Thanh mỉm cười gật
đâu.
Đúng lúc này, Hoàng Thiệu Kiệt