*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay khi Ngụy Hàn Phong ra lệnh một tiếng, toàn bộ súng của binh sĩ đều đã được nạp đạn lên nòng! Mà lúc này, cảm giác khó chịu trêи người Trần Bình cũng biến mất, anh chậm rãi ngồi dậy, rồi đứng lên đi đến phía sau lưng Trân Chiến, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta, nói: “Anh đến đây.”
Trần Chiến thấy anh họ mình có vẻ đã hồi phục, mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cười nói: “Không sao, đối phó mấy tên binh lính tôm tép này, em chỉ cần một tay cũng được rồi.”
Trần Bình không phản bác, cười nhẹ, nói: “Chú còn ở Chiến Long, còn là người dưới trướng của thầy, có một số việc, chú không thể nhúng tay vào, không tốt cho sự phát triển trong tương lai của chú, để anh gánh vác là được rồi.”
Nói xong, Trân Bình cũng không quan tâm Trần Chiến có đồng ý hay không, trực tiếp đứng trước mặt anh ta, đôi mắt ngưng đọng, vẻ mặt hờ hững nhìn Ngụy Hàn Phong, hỏi: “Tôi có hai vấn đề muốn hỏi anh, anh chịu chỉ thị của ai?”
Lúc này Ngụy Hàn Phong cũng không giấu diểm, trực tiếp trả lời: “Cô Dư”
“Cô Dư là ai?”
Trần Bình lại hỏi.
“Cô Dư không phải là người mà anh có thể nghe ngóng, anh nhất định phải biết điều đó.
Tôi chỉ có thể nói với anh, cô ấy đến từ Kỳ Lân Các ở Cửu Châu.”
Ngụy Hàn Phong nói như thế, lý do anh ta nói như vậy cũng là vì muốn gây áp lực cho Trần Bình.
“Anh phải rõ, tổng cục Cửu Châu là loại người mà chúng ta không thể dễ dàng đối đầu.
Hơn nữa, lực lượng của bọn họ vượt xa chúng ta, có thể trực tiếp lách qua chiến đoàn.
Trần Bình, nếu như không muốn xảy ra bất kỳ phiền phức nào, anh vẫn nên tự mình chủ động trở vê căn phòng bí mật kia đi!”
Ngụy Hàn Phong nói.
Nhưng mà Trần Bình lại cười nhạt, khóe miệng lộ ra vẻ lạnh lẽo, nói: “Ngụy Hàn Phong, từ sau khi tôi đến, anh chưa từng hỏi thân phận của tôi, chẳng lẽ anh không hề nghi ngờ
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT