*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Tử Dân cũng sắp điên mất rồi, rốt cuộc đám người ở dưới đã làm chuyện gì mà lại đụng đến người của Chiến Long, vậy không phải là ngồi trêи đầu vua luôn rồi hay sao? “Ông Thẩm, ông yên tâm đi, tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện này, ông cứ chờ điện thoại của tôi đi!”

Cảnh Tử Dân mới nói được vài câu thì đầu bên kia Thẩm Chính Nghiệp đã tức giận đến mức dập mạnh cúp điện thoại.

Cảnh Tử Dân đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: “Nhanh chóng liên lạc với Ngụy Hàn Phong, tôi phải hỏi thử xem, thằng nhóc đó đã gây ra chuyện gì rồi? Cảnh Tử Dân sắp tức tới điên luôn rồi.

Phân bộ mười hai của Cục điều tra chiến khu biên giới là do thuộc hạ đắc lực của mình, Ngụy Hàn Phong phụ trách! Anh ta còn trẻ tuổi mà đã dành được nhiều quân công, thăng cấp lên làm thiếu tướng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, sắc mặt Cảnh Tử Dân lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ phẫn nộ, rống giận: “Ngụy Hàn Phong, con mẹ nó cậu bắt người nào về vậy hả? Cậu có biết bản thân vừa chọc họa lớn như thế nào không hả?”

Giờ phút này, Ngụy Hàn Phong đang đứng trêи hành lang tối tăm, đứng song song với Trần Chiến.

Vừa nhận cuộc gọi từ cấp trêи, anh ta vội vàng nghe máy thì lại bị mắng to một trận.

“Thượng tướng, đúng là tôi có bắt được một người, nhưng mà chuyện này đã được ngài đồng ý rồi mà.

Hơn nữa còn do tổng cục Kỳ Lân Các trực tiếp chỉ huy.”

Ngụy Hàn Phong hơi bất đắc dĩ, không ngờ chỉ một tên Trân Bình nho nhỏ, lại có bản lĩnh khiến cho thượng tướng phải đích thân gọi điện thoại tới.

“Tôi đồng ý á? Vậy bây giờ tôi lệnh cho cậu lập tức thả người!”

Cảnh Tử Dân lớn tiếng tuyên bố. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play