*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Quốc Thịnh lập tức lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trần Bình, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Trần Bình khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Các người cũng không có nhiều cơ hội đâu, nếu không phải tôi nể mặt cha vợ và Giang Uyển, ông và Giang Quốc Xương đã chết trăm lần rồi.

Giang Quốc Thịnh, quay lại nói với Giang Quốc Xương, đừng cố trả thù tôi hoặc những người thân của tôi, nếu không, đừng trách tôi độc ác Sau khi những lời này được nói ra, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Không ai dám nói lời nào.

Sắc mặt Giang Quốc Thịnh đỏ bừng, khóe mắt tràn đầy tức giận.

Trân Bình này, thật sự cuông vọng! “Hừ! Trần Bình, đừng tưởng rằng uy hϊế͙p͙ tôi như vậy, thì tôi sẽ sợ cậu! Cứ chờ đấy, tôi sẽ bắt cậu phải quỳ xuống xin lỗi.”

Giang Quốc Thịnh vung tay, mang theo người đi về.

Giang Lượng và Thôi Chính Khải đi cùng Giang Quốc Thịnh ra khỏi cửa, hai người nhìn nhau, Thôi Chính Khải có chút tức giận hỏi: “Giám đốc Giang, chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Trân Bình kia thật sự đáng chết, lần trước anh ta đã đánh bị thương chủ tịch Giang Quốc Xương, suýt nữa thì hại chết bọn tôi.”

Lúc này Giang Lượng rất cũng khó chịu, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không bỏ qua như này đâu, Trần Bình chết tiệt này đã nhiều lân làm hỏng chuyện của chúng ta, phải tìm người dạy dỗ cho thằng khốn này một trận!”

Nghe vậy, Thôi Chính Khải lập tức tiến lên nói: “Giám đốc Giang, thật ra thì anh họ của tôi cũng có chút ảnh hưởng ở Thượng Hải, anh ấy mở một nhà máy rượu lớn, dưới tay có rất nhiều người.

Thế nào, anh có muốn anh ấy xử lý không?”

Giang Lượng nghe thấy thế, hai mắt sáng rực, nhanh chóng nói: “Được, liên lạc ngay với anh họ của anh đi, hôm nay nhất định phải giải quyết Trần Bình!”

Thôi Chính Khải gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của anh họ. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play