*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người nhướng mày, nhìn thấy ở cửa phòng có mấy người đi vào, đương nhiên là Trần Bình đi đầu, hai tay đút vào túi quân, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Lượng.

Giang Lượng lập tức tức giận, đập bàn, đứng dậy hét lên: “Trân Bình! Sao mày lại ở đây? Ai cho mày vào đây, cút đi cho tao! Không thấy bọn tao đang tiếp khách à?”

Giang Lượng phẫn nộ, nhất là khi nhìn thấy Trân Bình vênh váo cùng đám người đi vào, anh ta vô cùng khó chịu! Người này muốn làm gì? Đây là chỗ cho anh ta xông vào sao? Sắc mặt Giang Quốc Thịnh cũng sửng sốt, lông mày nhướng lên, nhìn vê phía Trần Bình, nói: “Trần Bình, cậu làm như thế này có phải hơi quá đáng không? Hôm nay, chúng tôi cũng không có xúc phạm cậu, bây giờ lại xông tới đây, cậu không đặt Giang Quốc Thịnh tôi vào mắt hả?”

Giang Quốc Thịnh hỏi, ánh mắt đầy lạnh lùng! Trần Bình này đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của mình, mà còn đánh anh hai thành như vậy, Giang Quốc Thịnh đang lo là không có chỗ xả cơn giận đây! Tuy nhiên, ông ta cũng hơi sợ Trần Bình.

Dù sao, những lời nhận xét của Ngụy Bát khiển ông ta luôn ghi nhớ, ông ta không dám hành động hấp tấp khi chưa biết rõ chỉ tiết vê Trần Bình ở Thượng Hải.

Những người còn lại lúc này cũng đứng dậy chỉ vào Trân Bình và măng: “Trân Bình, đây là Thượng Hải, không phải Thượng Giang, đừng có mà làm loạn!”

“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi mở tiệc chiêu đãi hội trưởng của thương hội Thượng Hải, anh không đủ tư cách đứng ở đây, cút đi ngay!”

“Phó chủ tịch Giang, Trần Bình này quá kiêu ngạo rồi, chúng ta cần tìm người dạy cho anh ta một bài học!”

Vài người gầm lên, không kiêng nể gì với Trần Bình.

Đặc biệt là trong số họ, Thôi Chính Khải và Khang Vinh, vẻ mặt lạnh lẽo, mong muốn nuốt sống Trân Bình.

Ngày đó ở trong khách sạn Trần Bình làm bọn họ nhục nhã như thế nào, vẫn còn nhớ rất rõ.

Cũng may ngày đó có người cứu bọn họ, nếu không, bọn họ thật sự sẽ phải chết.

Nhưng mà, Trần Bình cười to, quay đầu lại, nhìn mấy người đang có ánh mắt lạnh lẽo kia, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là các người không nên xuất hiện trước mặt tôi.”

Câu nói này khiến những người đó run lên, có một loại cảm giác rùng mình. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play