*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô gọi anh Trần làm tôi nhận không nổi.”
Trần Bình cười nhạo một tiếng, nói: “Cô là quản lý của bộ phận quan hệ công chúng của Hội Thương mại Thượng Hải.
Tôi là ai, chỉ là một tiên nghèo rách nộp đơn xin làm bảo vệ.”
Từ Dung biết Trần Bình đang giễu cợt mình.
Cô ta xấu hổ, ngẫm nghĩ rồi lần nữa cúi người xin lỗi: “Anh Trần, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tôi mắt chó coi thường người khác, cầu xin anh, nể tình tôi và Lưu Hạo từng có quan hệ, mà đừng đuổi tôi đi.”
Từ Dung cũng sợ, vất vả lắm mới tìm được một công việc lương cao như ở Hội Thương mại Thượng Hải, lỡ mất cái này thì cô ta sẽ hối hận! Trần Bình liếc Từ Dung một cái, sau đó xua tay: “Tôi không muốn thấy cô nữa.”
Sau đó, anh quay sang nhìn Trình Đông, đội trưởng đội an ninh đang đứng một bên.
Lúc này, Trình Đông như nhìn thấy quỷ, bận rộn cúi người xin lỗi: “Cậu Trần, thực xin lỗi, là tôi đáng chết!”
Nói xong, Trình Đông tự vả vào miệng mình ba cái.
Ra tay cũng coi là tàn nhẫn.
Tuy nhiên.
Trần Bình trực tiếp lạnh lùng nói: “Anh đã bị đuổi.”
Dứt lời, anh không nhìn tới gương mặt đau khổ của Trình Đông nữa, lập tức bước vào tòa nhà của Hội Thương Mại Thượng Hải.
Lỗ Hoa Nhạc theo sát phía sau.
Lúc này, Từ Dung mới như vừa được với ra khỏi mặt nước, chân đều nhữn ra.
Cô liếc nhìn bóng lưng của Trần Bình, trái tim thắt lại, cô nhìn tới Trình Đông đã ngồi xụi lơ trêи mặt đất, quay người đuổi tới trước mặt Trần Bình.
Một đám người, cứ như vậy đi theo sau lưng Trần Bình, vô cùng cung kính.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT