*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hahahat”

Tôn Thế Mậu cười nói: “Ông Bạch à Ông Bạch, cũng có ngày ông phải sợ hãi như thế này, mấy năm nay anh đối đầu với tôi như thể nào hả? Bây giờ tôi trả trả lại hết cho anh! Mau thả thuyền của tôi ra, nếu không tôi sẽ chặt đứt từng ngón tay của con trai anh!”

“Cái này…được rồi! Đừng làm gì cậu ãy, tôi lập tức thả thuyền của ông ra!”

Ông Bạch vội vàng hét lên.

Tất cả mọi người trong nhà kho đều nở nụ cười.

Ông Bạch à ông Bạch, ông cũng có ngày hôm nay! Dám đối địch với nhà họ Tôn chúng tai! “Chờ một chút!”

Khi mọi người đang cười nói vui vẻ thì một giọng nói không đúng lúc vang lên.

Đó là Trần Bình.

“Tôn Thế Mậu, những thứ trêи thuyền rất quan trọng với ông sao?”

Trần Bình hỏi.

Tôn Thế Mậu cau mày.

Nói thừa! Không chỉ quan trọng! Đó là mạng sống của lão ta Tôn Thế Mậu! Một phần lý do khiến tập đoàn Tôn Thị của lão ta có chỗ đứng ở Thượng Hải là lão đã hỗ trợ một số thương nhân nước ngoài buôn vũ khí.

Chẳng qua là hàng quá nặng không thể vận chuyển bằng máy bay, đi ô tô thì không thể qua được chốt kiểm tra các quốc gia, nên chỉ có thể đi bằng đường biển.

Đi bằng đường biển, sẽ phải đi qua vùng biển đằng sau phía bắc Thượng Hải này.

Dựa vào loại hình kinh doanh bí mật này, Tôn Thế Mậu được một số thế lực nước ngoài giúp đỡ, và chen chân được vào các gia đình đứng đầu Thượng Hải, mới có được một cao thủ như Vincent làm vệ sĩ riêng.

Tuy nhiên, những năm gần đây do Ông Bạch can thiệp nên việc làm ăn của lão ta rất khó khăn, nhất là lân này, Ông Bạch đã trực tiếp giam giữ thuyền của lão ta! Nếu hàng hóa không thể kịp thời đến nơi, thì không phải đơn giản là đền tiên đâu! Tôn Thế Mậu kiêu ngạo, bởi vì lão ta đã đào tạo được bốn người vệ sĩ đặc biệt kia, ngoài ra còn làm chó săn cho người nước ngoài, nếu chú chó này mà không có tác dụng gì nữa, những kẻ buôn lậu người nước ngoài này có thể sẽ rút lui, để lại mọi thứ cho Tôn Thế Mậu! Thậm chí có thể giết chết Tôn Thế Mậu để bịt miệng! Khi nghĩ đến điều này, Tôn Thế Mậu toát mồ hôi lạnh! Lão ta trừng mắt nhìn Trần Bình, tức giận nói: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh kêu Ông Mạnh thả thuyền của tao ra, sau đó bảo anh ta từ chức khỏi Thương hội đi! Nếu mà lề mề thì tao giết chết mày!”

Trần Bình gật đầu.

Lúc này Tôn Thế Mậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng điều mà lão ta không ngờ là Trần Bình đột nhiên hét vào điện thoại: “Ông Bạch, nghe cho kỹ! Tôi ra lệnh cho ông không được cho thuyên đi.

Ngược lại, lục soát trêи thuyên có những gì!”

Tôn Thế Mậu cảm thấy đầu óc ong ong! Ở đầu điện thoại bên kia, chỉ nghe thấy tiếng hỏi han lo lắng của Ông Bạch: “Nhưng cậu chủ Trần, còn an toàn của cậu thì sao?”

——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play