*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình cười nhạo, vẻ mặt anh lạnh lẽo.

Tôn Thế Mậu tức giận hét lên: “Tao hỏi lại mày một lần nữa, rốt cuộc mày có quan hệ gì với Ông Bạch hả?”

Thực ra, giữa Tôn Thế Mậu và Ông Bạch luôn có xích mích.

Cả hai người đều là đại diện của khu vực phía bắc tại Thượng Hải, trong nhiều hội nghị Thương hội của khu vực phía bắc, cả hai đều có quyền bỏ phiếu rất quan trọng.

Thượng Hải là thành phố ven biển, đằng sau phía bắc chính là biển, nếu đi dọc theo bờ biển, có thể không cần hộ chiếu cũng có thể đi qua biên giới nước ngoài.

Tôn Thế Mậu thường xuyên lợi dụng điều này để buôn lậu! Thật sự to gan! Nếu không, chỉ dựa vào năng lực kinh doanh của lão ta thì không thể có địa vị như này trong giới kinh doanh ở Thượng Hải, nhiều người có thể giết chết lão ta trong vài giây.

Nhiều người né tránh lão ta vì không muốn đụng chạm đến các thế lực nước ngoài.

Hơn nữa, nhà họ Tôn ở trong nước cũng có chút quan hệ.

Đặc biệt là nhà bọn họ đã đào tạo ra những vệ sĩ đặc biệt, có bốn vệ sĩ đều là vệ sĩ riêng của những nhân vật lớn.

Không ai dám tự nhiên khiêu khích nhà họ Tôn.

Tuy nhiên, Ông Bạch cũng rất khó chơi.

Ông Bạch cũng có rất nhiều tài sản, một nhà máy sản xuất thuốc của ông ta cũng phải đi đường biển, hai bên thường xuyên tranh chấp quyền thông hành.

Tôn Thế Mậu từng chỉ rất nhiều tiền để mua chuộc Ông Bạch, nhưng Ông Bạch biết rõ mánh khóe của Tôn Thế Mậu, không thèm làm bạn với lão ta, lại còn thường xuyên cản trở việc “làm ăn”

của lão.

Hậu quả là Tôn Thế Mậu đã thiệt hại rất nhiều tiền. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play